Lương Tĩnh không dám chậm trễ nữa, cô ấy giao Ân Tô Tô cho Hứa Tiểu Phù, vừa gọi điện thoại vừa vội vã đi ra ngoài, trước khi đi cô ấy dặn đi dặn lại Trần Chí Sinh nhất định phải trông coi Ân Tô Tô cẩn thận, sợ cô nghĩ không thông lại làm chuyện gì ngu ngốc.
Hứa Tiểu Phù ôm Ân Tô Tô vào lòng, ôm mái tóc dài của cô, nghẹn ngào nói: "Tô Tô, muốn khóc thì cứ khóc đi, em biết chị rất khó chịu."
Ân Tô Tô nắm chặt ống tay áo Hứa Tiểu Phù, đột nhiên cô bàng hoàng nói: "Tiểu Phù, xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, chị đã không còn tương lai nữa rồi."
"Đừng nói linh tinh!" Hai mắt Hứa Tiểu Phù đỏ hoe, cô ấy nói: "Chúng ta có thể tổ chức họp báo, chúng ta có thể giải thích rằng chị bị ép chụp những bức ảnh đó trong trạng thái không tỉnh táo, kẻ có tội chính là kẻ đã bắt cóc chị, là những kẻ đã phát tán những bức ảnh kia, là những người đã tổn thương chị!"
Ân Tô Tô bật khóc: "Ảnh hưởng của vụ bê bối này quá nặng nề, em không hiểu đâu..."
Vừa dứt lời, điện thoại di động trên giường đột nhiên vang lên.
Ân Tô Tô bị tiếng chuông điện thoại kia làm giật mình. Cô sợ hãi ôm đầu, một lần nữa cuộn tròn cơ thể lại.
Điện thoại di động kêu không ngừng.
Thấy cô hồi lâu không trả lời, Hứa Tiểu Phù dứt khoát đưa tay cầm điện thoại lên, sau khi nhìn màn hình cuộc gọi đến, ánh mắt Hứa Tiểu Phù sáng lên, vui vẻ nói: "Là anh Phí! Tô Tô, mau nghe điện thoại đi, là Phí Nghi Châu gọi đến, anh ấy nhất định có cách giúp chị giải quyết chuyện này!"
Không ngờ vừa nghe đến cái tên "Phí Nghi Châu", cảm xúc của Ân Tô Tô càng trở nên mất kiểm soát. Cô hoảng sợ từ chối: "Không, chị không muốn nghe điện thoại của anh ấy, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh ấy, cúp máy đi."
Hứa Tiểu Phù sửng sốt, bối rối nói: "Tô Tô, anh Phí là chồng của chị mà, sao chị lại không nghe điện thoại của anh ấy..."
"Chị bảo là cúp máy!" Âm lượng của Ân Tô Tô đột nhiên cao lên.
"Được được được, không nhận." Hứa Tiểu Phù sợ kích thích đến cô, tay chân luống cuống cúp điện thoại.
Ngay sau đó Phí Nghi Châu lại gọi đến lần thứ hai, lần thứ ba... Gọi liên tiếp mười cuộc gọi tới, Ân Tô Tô đều bảo Hứa Tiểu Phù cúp máy.
Sau đó, cô thậm chí còn cướp lấy điện thoại di động, tắt nguồn sau đó trốn vào trong chăn.
Hứa Tiểu Phù và Trần Trí Sinh biết trạng thái tinh thần của cô lúc này không ổn định nên cũng không ép buộc gì, chỉ im lặng ở bên cạnh trông nom cô.
Trong chăn, Ân Tô Tô mở mắt nhìn vào bóng tối, nước mắt đã thấm ướt chiếc gối.
Cô không dám nhận điện thoại của Phí Nghi Châu, không dám nghe giọng nói của anh, không dám nghe bất kỳ lời nào anh nói với cô.
Không có gia đình giàu có nào có thể chấp nhận một đứa con dâu trưởng có vết nhơ như vậy.
Ân Tô Tô đau khổ giơ tay lên, che kín khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
Cô nghĩ một quý ông tốt bụng như anh chắc chắn sẽ không thể bỏ rơi cô vào thời điểm quan trọng như vậy, thậm chí anh có thể vì cô mà chống lại gia tộc của mình. Nhưng chờ sóng gió lắng xuống, thân là con trai trưởng, là người trong cuộc, anh vẫn phải suy nghĩ về đại cuộc.
Chuyện đến bước này, chia tay cô là nước cờ anh dẫu không muốn cũng vẫn phải đi.
Khóc không biết bao lâu, đầu óc Ân Tô Tô choáng váng, cuối cùng ngủ thiếp đi trong chăn, nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, cô và Phí Nghi Châu viên mãn bước vào lễ đường kết hôn, cô đội một tấm lụa trắng thánh khiết khẽ mỉm cười với anh, dưới sự chứng kiến của cha xứ, anh cũng hôn cô một nụ hôn chân thành tha thiết, hứa sẽ ở bên cô đến hết cuộc đời.
Mười hai giờ đêm, cô tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Ân Tô Tô kéo chăn xuống, quay sang nhìn xung quanh, trong phòng khách sạn chỉ có một ngọn đèn ngủ lẻ loi đang bật. Trần Chí Sinh đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trước cửa sổ, Hứa Tiểu Phù và Lương Tĩnh quấn mấy chiếc áo dày quanh người ngồi sát vào nhau thì thầm trò chuyện.
Lương Tĩnh thở dài nặng nề: "Chị liên lạc với Phí Nghi Châu rồi, những bức ảnh đó đã lan truyền quá rộng rãi, không giống những tin tức bị tài khoản tiếp thị bịa đặt trước kia, hết hot search rồi là hết, những bức ảnh kia bị lưu ngoại tuyến rất nhiều, trên các diễn đàn lớn cũng bị đăng một mớ, xóa cái này lại có cái khác đăng lên, hoàn toàn không thể xử lý hết được... Bây giờ bên phía Hà Kiến Cần đang điều tra kẻ đứng đằng sau vụ việc này, hy vọng mọi chuyện sẽ mau chóng lắng xuống."
Hứa Tiểu Phù vừa khóc vừa hỏi: "Chị Lương, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Có cần tổ chức họp báo để giải thích tình hình cho công chúng biết không?"
Lương Tĩnh: "Chúng ta đi bước nào hay bước đấy thôi."
Ân Tô Tô lặng lẽ rơi nước mắt. Một lúc lâu sau, cô mới quay người lại, nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, trong lòng đưa ra một quyết định khó khăn.
*
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại di động của Trần Chí Sinh đột nhiên sáng lên, nhắc nhở anh ta đã nhận được tin nhắn mới.
Trần Chí Sinh mở tin nhắn ra: [Địa chỉ của mấy người ở thị trấn Quan Thủy]
Trần Chí Sinh im lặng hai giây, gửi định vị của mình đi.
*
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đoàn làm phim "Phàm Độ" ở bên này cũng biết chuyện đã xảy ra với Ân Tô Tô, quyết định tạm thời cho cô nghỉ ba ngày để cô bình tĩnh lại.
Hot search đã bị gỡ bỏ vào sáng sớm ngày hôm sau nhưng vụ việc ảnh khiêu dâm vẫn tiếp tục gây xôn xao trên mạng, thu hút rất nhiều sự chú ý và bàn luận, được cư dân mạng bình luận là vụ bê bối lớn nhất làng giải trí trong năm.
Ân Tô Tô chịu đả kích nghiêm trọng về cả tinh thần và thể xác, suy sụp đến mức không thể gượng dậy nổi, mấy tiếng đồng hồ không ăn không uống, chỉ nằm ngẩn người trên giường.
Nửa đêm, bản tin quốc tế được phát trên TV trong phòng khách sạn nói rằng những ngày gần đây ở Mỹ và Canada đang có mưa lớn, một số khu vực còn xảy ra lũ lụt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại của hành khách, rất nhiều chuyến bay đã bị hoãn hoặc hủy bỏ.
Ân Tô Tô nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên - cốc cốc.
Cô không để ý, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn.
Không lâu sau cô nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân, có người rời đi, cũng có người đi vào. Giây tiếp theo, tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ kia đi đến bên giường rồi dừng lại.
Ân Tô Tô im lặng một lúc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc và mùi hương thoang thoảng như có như không kia...
Ân Tô Tô đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Một thân ảnh cao lớn lọt vào tầm mắt của cô - Phí Nghi Châu mặc một bộ vest màu xanh đậm, bộ dạng phong trần mệt mỏi chạy tới, thậm chí ngay cả chiếc áo khoác màu đen cũng chưa kịp cởi ra. Anh đứng bên giường, hơi cụp mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
"Anh..." Ân Tô Tô sửng sốt, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường: "Sao anh lại ở đây?"
Giờ phút này rõ ràng lẽ ra anh đang ở Mỹ, huống hồ trong bản tin vừa rồi có nói khu vực châu Mỹ đang có mưa bão lớn, nếu cố ý muốn ngồi máy bay về nước, chỉ hơi lơ là chút thôi là sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Phí Nghi Châu cong một chân lại ngồi xổm xuống, dùng sườn ngón tay âu yếm vuốt ve gò má của cô, khàn giọng nói: "Em không trả lời điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, còn tắt nguồn điện thoại, anh chỉ có thể tự mình chạy tới gặp em."
Ân Tô Tô cắn chặt môi.
Chỉ có trời mới biết lúc này cô đang lo lắng và hồi hộp đến mức nào. Cô cả người tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, nhìn anh một lúc lâu mới cố gắng bình tĩnh nói là: "Anh quay về tìm em chắc là có chuyện muốn nói với em đúng không."
Phí Nghi Châu nói: "Đúng vậy."
Ân Tô Tô cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt, nói: "Thật ra em có thể đoán được anh định nói gì. Nếu anh không tiện mở miệng vậy thì em sẽ trực tiếp trả lời luôn, em đồng ý ly hôn."
Cho đến rất nhiều năm sau, khi nữ diễn viên xuất sắc nhất đã già đi nhớ lại đoạn ký ức này, cô vẫn nhớ mãi sau khi nghe lời cô nói, đôi mắt như chìm trong sương mù và gương mặt như tranh vẽ của chồng cô thoáng hiện lên vẻ tự giễu cực nhạt.
Phí Nghi Châu lặp lại từng chữ: "Ly hôn?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh lại đưa tay ôm cô vào lòng, cười khổ thì thầm vào tai cô: "Kể từ khi em bước vào nhà họ Phí, anh đã cố gắng hết sức cho em mọi thứ em muốn, cho em những gì anh nghĩ là tốt nhất."
"Nhưng anh vẫn thường cảm thấy anh đang nợ em, sợ mình làm chưa đủ."
"Anh cứ nghĩ chỉ cần vất vả kinh doanh, lên kế hoạch từng bước để cưới em vào nhà là có thể xua tan những băn khoăn của em, khiến em yêu anh nhưng em vẫn có thể dễ dàng bỏ đi như vậy."
"Tô Tô của anh, hãy nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm gì với em đây?"
Vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Ánh mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên, sững sờ nhìn anh một lúc lâu mới thử mấp máy môi, khó hiểu hỏi: "Anh nói gì vậy? Anh nói anh vất vả kinh doanh, lên kế hoạch từng bước để cưới em vào nhà? Nhưng hôn sự của chúng ta không phải là vì muốn thực hiện tâm nguyện của ông nội anh nên mới ký thỏa thuận hôn nhân sao?"
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ phủ đầy tia máu của cô, một lúc sau mới thở dài cực khẽ, nói: "Vốn dĩ chuyện này anh định giấu em đến khi chết nhưng hôm nay xem ra chỉ có thể thẳng thắn với em."
Ân Tô Tô ngẩn ra.
Phí Nghi Châu cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một phong thư giấy kraft được dán kín, đưa cho cô, nói: "Em mở ra xem đi."
Ân Tô Tô bối rối không hiểu gì, cầm lấy bức thư, mở ra theo lời anh nói.
Chỉ thấy bên trong phong thư này còn có một phong thư khác, bên ngoài có họa tiết hoa nhỏ tươi mát mà cô thích nhất, mục người nhận trên phong thư viết: Nhà tài trợ đáng kính của Quỹ Kế hoạch Viên Mộng mà mục người gửi lại là ba chữ to - Ân Tô Tô.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô mở to mắt không tin nổi, ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: "Anh chính là nhà tài trợ cho Quỹ Kế hoạch Viên Mộng của thành phố Lan Hạ? Từ trước đến giờ đều là anh tài trợ cho em hoàn thành chương trình học ở Học viện Điện ảnh và Truyền hình?"
"Đúng vậy." Phí Nghi Châu nói: "Quỹ này được ông nội lập ra vào chín năm trước, tất cả các khoản tài trợ những năm sau đó đều do anh thực hiện."
Ân Tô Tô ngơ ngác nói: "Ngay từ đầu anh đã biết em là sinh viên nhận học bổng của Quỹ Kế hoạch Viên Mộng?"
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Không."
Ân Tô Tô: "Cái gì?"
Phí Nghi Châu: "Nói chính xác hơn, quỹ này năm đó vốn dĩ được lập ra vì em đó, Ân Tô Tô."
Ân Tô Tô choáng váng.
"Chín năm trước, thật ra ông nội cũng đã chú ý đến hoàn cảnh ở Lan Hạ, ông ấy đã dẫn anh đến Lan Hạ một lần." Phí Nghi Châu nói, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Em còn nhớ chuyện năm em mười bảy tuổi từng tham gia biểu diễn ở buổi dạ tiệc từ thiện của thành phố không?"
Ân Tô Tô chậm rãi nheo mắt lại, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, rơi vào hồi ức xa xăm. Một lúc sau, cô mới gật đầu: "Em nhớ ra rồi, lúc đó giáo viên nói với bọn em là có mấy doanh nhân giàu có từ nơi khác đến Lan Hạ muốn làm từ thiện, chính quyền đặc biệt tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện, em là người đóng vai chính trong một tiết mục ca múa kịch, tác phẩm biểu diễn là tác phẩm gốc "Lâu Lan Kinh Vũ"."
Phí Nghi Châu nhẹ giọng nói: "Hôm đó anh ngồi trên xe nhìn thấy em mặc chiếc váy biểu diễn dài màu trắng đi trên đường phố Lan Hạ, cả thế giới đều xám xịt, chỉ có em là trắng tinh khôi không tì vết, ánh mắt đó đã khiến anh nhớ mãi về em."