Tô Tô

Chương 127




Trăng treo đầu cành liễu, đêm đầu tiên ở Lan Hạ, Ân Tô Tô kiềm chế tiếng rên rỉ trong cổ họng suốt đêm, để lại sáu bảy dấu răng nhỏ in hằn trên vai của Phí Nghi Châu.

Lúc này mà nói chuyện chính sự thì cũng giống như nói suông, đầu óc Ân Tô Tô cứ mê mang.

Cô vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng, bị anh cưỡng ép ôm lên phía trên. Lúc ban đầu ngay cả cử động như thế nào cô cũng không biết, chỉ biết dựa sát vào vai anh mà khóc, khăng khăng muốn đi xuống. Cũng may anh đối xử với cô vừa dịu dàng lại cực kỳ kiên nhẫn, bàn tay to ôm lấy eo của cô dẫn dắt từng chút từng chút.

Học trò ngoan gặp thầy giỏi, nắm vững kỹ năng chẳng phải chuyện khó.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ân Tô Tô đã trải nghiệm một thú vui diệu kỳ. Đầu cô chôn sâu vào hõm cổ ấm áp đang tỏa ra mùi hương lành lạnh của Phí Nghi Châu. Các ngón chân trơn bóng của cô co lại, lắc lư trong vòng tay anh, khẽ rên rỉ.

"Nhanh vậy." Ánh mắt anh sâu thẳm, ôm chặt cô gái trong lòng, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, chỉ cảm thấy sự yêu thương, cưng chiều tràn đầy: "Bé cưng ngoan quá."

"..." Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không thốt ra được lời nào, như một bé cá con bị vớt lên bờ, há miệng thở hổn hển, đôi mắt không thể tập trung.

"Có thích không?" Anh áp sát lỗ tai đỏ ửng của cô khẽ hỏi.

"... Không thích." Cô đáp lại. Vừa dứt lời cô bỗng nhiên kêu lên, những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào lưng anh, để lại nhiều vết hằn đỏ.

Lời nói và cử chỉ của anh dịu dàng đến mức khó tin, nhưng từng hành động lại thể hiện sự ngang ngược và mạnh mẽ trái ngược hoàn toàn, như muốn dồn cô vào đường cùng.

Ân Tô Tô cảm thấy mình sắp chết rồi.

Cô muốn lớn tiếng khóc, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở ba mẹ cô ở ngay sát vách nên chỉ có thể há miệng, hung hăng cắn vai anh, cố nén tất cả âm thanh mập mờ khiến người ta liên tưởng vào.

"Ai mà nói dối sẽ bị phạt..." Môi anh khẽ nhếch, dùng lực vừa đủ gặm lỗ tai cô, cười khẽ: "Tham ăn như vậy, rõ ràng thích chết đi được."

Càng về sau, đại não Ân Tô Tô hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, bị anh giày vò đến mức ngay cả thở dốc cũng không có sức, chỉ có thể khóc lóc làm nũng, không ngừng xin tha thứ.

Nhưng người đàn ông tự phụ này trời sinh rất xấu xa, thích nước mắt của cô, thích cô nũng nịu, lẳng lơ đến mức bật khóc, càng thích cô bị anh kéo vào bể dục. Dáng vẻ yếu ớt, điên cuồng kia giống như đóa hoa bị bão táp thổi đánh trong mưa to, xinh đẹp và yếu ớt sớm tàn, càng làm anh si mê hơn.

Anh chỉ muốn mạnh mẽ phá hỏng nó.

Đến ba bốn giờ sáng, cơn bão bí mật trong phòng ngủ mới thực sự ngừng lại.

Ân Tô Tô mệt đến mức cử động ngón tay cũng thấy nặng nhọc. Hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Phí Nghi Châu, gò má nóng hổi áp sát vào bên má anh, nhẹ nhàng cọ cọ như một bé mèo con.

"Mệt rồi à?" Phí Nghi Châu nghiêng đầu hôn lên trán cô, vuốt ve nhẹ nhàng dọc sống lưng, giọng trầm khàn.

"Em nghĩ ngày mai em có thể ngủ một mạch đến chiều." Ân Tô Tô nhắm hờ mắt uể oải trả lời, nói xong cô bực bội véo lấy cánh tay anh, phẫn nộ đến mức không thể tin được: "Hoạt động thể chất với cường độ cao như vậy, anh thực sự không mệt à?"

Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: "Anh không mệt, sức khỏe tốt."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô im lặng. Sau mấy ngày ở chung, cô đã thấu hiểu sự trơ tráo vô biên của anh chồng đại gia này. Im lặng một lúc, cô chợt nhớ lại những lời anh vừa nói với mình.

Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm còn vương sương mù, kinh ngạc hỏi: "Vừa nãy anh nói anh muốn em trở thành người đại diện thương hiệu hình ảnh cho Lan Hạ?"

Phí Nghi Châu nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô, trả lời: "Đúng vậy."

"Nhưng... Công ty em sẽ không đồng ý." Ân Tô Tô lộ vẻ buồn rầu, nói: "Em đã nói với anh rồi, nhiều thương hiệu cao cấp có định kiến ​​nghiêm trọng với nghệ sĩ xuất thân từ những nơi nhỏ bé. Nếu không thì em đã ra mắt nhiều năm như vậy nhưng vẫn không dám ghi quê quán trên Baidu."

Phí Nghi Châu nói với giọng hờ hững: "Tất cả các hợp đồng cao cấp chỉ là chuyện về một cuộc gọi của Phí Văn Phạm. Người mà anh đề cử không có thương hiệu nào dám có ý kiến ​​về quê quán hay nơi sinh của cô ấy."

Ân Tô Tô sửng sốt trong giây lát, rồi mới nhận ra.

Hình như đúng là vậy!

Khi ký hợp đồng với Phí Nghi Châu, chị Lương đã hỏi anh rất nhiều hợp đồng cao cấp. Theo thời gian ký hợp đồng của công ty, gần đây chúng sẽ được công bố chính thức. Với sự che chở của nhà họ Phí, cho dù cô công khai với cả thế giới mình là người Lan Hạ thì cũng không có thương hiệu nào dám đắc tội nhà họ Phí.

Nghĩ thông suốt điều này, tảng đá đè nặng trong lòng Ân Tô Tô dường như cũng được dời đi, tâm trạng của cô nhẹ nhõm hơn nhiều, vô thức nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, những hợp đồng cao cấp đã được ký hợp đồng đều do chú tư tự mình ra mặt. Cho dù họ biết em là người Lan Hạ, có thành kiến thì họ cũng không thể làm gì, không thể không nể mặt các anh mà hủy hợp đồng được."

Nói xong cô dừng lại một chút, lại nảy sinh nghi vấn thứ hai: "Vậy anh nói xem, em phải dùng sức mạnh của mình để thay đổi Lan Hạ nghĩa là gì?"

Phí Nghi Châu hôn lên cằm cô, dịu dàng nói: "Anh có một ý tưởng, muốn hỏi ý kiến ​​của em."

Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, gật đầu nghiêm túc hỏi: "Ý tưởng gì vậy?"

"Anh dự định xây dựng một khu nghỉ dưỡng thực tế lấy chủ đề văn hóa cao nguyên Hoàng Thổ ở thôn Ân Oa của Lan Hạ. Khi đó anh cũng sẽ quay một số video quảng cáo giới thiệu thành phố Lan Hạ, mời em đóng vai nữ chính. Đồng thời, anh sẽ thương lượng với Sở du lịch Lan Hạ, đề xuất em làm đại sứ hình ảnh du lịch cho Lan Hạ." Phí Nghi Châu nói: "Khu nghỉ dưỡng là thế mạnh của thằng bảy. Chỉ cần em đồng ý, anh có thể giao cho nó làm ngay."

Kế hoạch này rõ ràng đã được hình thành khá rõ ràng. Khi nghe cậu cả nhà họ Phí nói, Ân Tô Tô kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Làm sao cô có thể ngờ được, chỉ sau khi đưa anh chồng đại gia về quê một lần, cô lại có thể mang đến hy vọng thoát nghèo hoàn toàn cho quê hương nghèo khó lạc hậu.

Đây quả là một bất ngờ vô cùng to lớn.

Ân Tô Tô nhớ lại những lời của Phí Nghi Châu, cô mất đến mười giây để tiêu hóa rồi mới từ từ tỉnh táo lại. Bỗng chốc mũi cô cay xè, mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào lắp bắp: "A Ngưng, anh, anh... Em thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa."

Phí Nghi Châu mỉm cười, đôi môi mỏng hôn lên khoé mắt ươn ướt của cô, dịu dàng cất lời: "Em mới cảm ơn anh xong mà.""

Ân Tô Tô ngơ ngác, xoa xoa đôi mắt đẫm lệ, không hiểu lời anh: "Ý anh là gì?"

"Em đã cảm ơn anh rất chân thành, nãy giờ." Ánh mắt anh lấp lánh tia hứng thú mơ hồ, giọng điệu đáp lại lơ đễnh, ngón tay lướt dọc sống lưng mịn màng như ngọc của cô khẽ khàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp: "Món quà cảm ơn này anh rất thích."

"..." Ân Tô Tô nhận ra anh đang ám chỉ món quà cảm ơn nào, hai gò má càng ửng đỏ hơn, xấu hổ cắn anh một cái, lầm bầm: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa. Phòng em không có nhà vệ sinh, muốn tắm phải đợi đến sáng mai, em khổ quá."

Phí Nghi Châu bật cười, khóe miệng cong lên đáp: "Không sao, lát nữa anh sẽ giúp em lau người."

Tai Ân Tô Tô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó hiểu: "Anh... Anh giúp em lau người thế nào?"

Phí Nghi Châu ghé môi vào tai cô, khẽ khàng nói: "Anh có mang khăn ướt chuyên dụng theo."

Ân Tô Tô ngây người, ngạc nhiên thốt lên: "Anh đi xa về quê em thì mang theo thứ đó làm gì?"

"Ở cùng nhau sớm tối, khả năng tự chủ của anh phải chịu đựng thử thách khắc nghiệt từng giờ từng phút từng giây, không thể tránh khỏi lúc mất kiểm soát." Phí Nghi Châu hôn lên môi cô, hơi nhướng mày: "Vậy thì vừa hay có thể dùng được."

Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không biết nói gì, che miệng anh, mặt đỏ tai hồng quát khẽ: "Được rồi, bây giờ anh lập tức im miệng ngay, đừng để em nghe thêm những lời nhảm nhí của anh nữa!"

*

Một tuần nghỉ ngơi ở Lan Hạ trôi qua nhanh như chớp, thoắt cái đã đến buổi chiều thứ bảy.

Trước khi lên đường, mẹ con Ân Tô Tô và Trương Tú Thanh bận rộn dọn dẹp hành lý trong phòng ngủ. Nhìn những túi quà to nhỏ đủ loại nhét đầy vali, Ân Tô Tô vừa xúc động vừa buồn cười, nhìn mẹ lắc đầu nói: "Mẹ ơi, lần trước mẹ lên thủ đô mới đưa con bao nhiêu là quà, giờ lại nhét đầy vali con thế này, con ăn sao hết, dùng sao cho kịp chứ?"

"Con đi rồi, không biết bao giờ mới về lại." Nhớ đến việc con gái sắp phải xa mình, lòng Trương Tú Thanh bỗng chùng xuống, ngoảnh mặt đi lén lút lau nước mắt, sụt sịt nói: "Mẹ chỉ cho con những thứ con thích ăn, còn có một số thứ không mua được ở thủ đô. Giờ con và Tiểu Phí sống chung, cứ từ từ ăn từ từ dùng."

Ân Tô Tô biết mẹ lo lắng và thương nhớ mình, trong lòng ấm áp, vươn tay ôm mẹ nũng nị nói: "Mẹ, Tết đến chúng con sẽ về lại, chỉ còn vài tháng nữa thôi. Nếu mẹ nhớ con quá thì lên thủ đô ở cùng con một thời gian cũng được, dù sao mẹ ở quê cũng chẳng có việc gì làm."

Nghe vậy Trương Tú Thanh khẽ giật mình, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị của con gái. Nhưng sau khi suy ngẫm hai giây, bà ấy lại thấy không ổn, cười nói: "Thôi, con đã lớn rồi, giờ lại có chồng chưa cưới, mẹ đi theo con chẳng khác gì gánh nặng, chỉ thêm phiền phức. Hơn nữa nếu mẹ đi rồi thì ba con ở quê một mình sẽ buồn lắm."

Tiếng cười khúc khích vang lên, Ân Tô Tô trêu chọc mẹ: "Con nghĩ, mẹ không sợ bị mọi người phiền mà đơn giản là mẹ không thể xa ba con thôi."

Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường quen biết và gắn bó từ thuở thiếu thời, tình cảm vợ chồng luôn nồng ấm, lời nói của Ân Tô Tô hoàn toàn không sai.

Trương Tú Thanh hơi ngượng ngùng, trách con gái một câu rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc cho cục cưng của mình.

Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đã định sẵn thời gian quay trở về Bắc Kinh vào lúc bốn giờ chiều. Ăn trưa xong hai người cùng ông bà Ân trò chuyện việc nhà và xem tivi một lúc, sau đó lên đường về Bắc Kinh.

Phí Nghi Châu vốn không muốn làm phiền hai vị trưởng bối đi tiễn, anh đã cố ý thông báo cho Hà Kiến Cần phái xe đến đón. Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng đến lúc lên đường Trương Tú Thanh lại luyến tiếc con gái nên đề nghị tiễn hai người ra sân bay.

Vợ đề nghị đi tiễn nên đương nhiên Ân Tự Cường cũng phải đi theo.

Sự thay đổi đột ngột này đồng nghĩa với việc ba mẹ Ân cũng phải đi chung xe do trợ lý Hà sắp xếp đến sân bay. Ân Tô Tô vô cùng lo lắng, chỉ sợ vừa ra khỏi cổng khu chung cư đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đắt đỏ trị giá bốn chữ số.

Xuống lầu với tâm trạng nơm nớp lo sợ, khi nhìn rõ chiếc xe chuyên dụng đỗ trước cửa, Ân Tô Tô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý Hà quả xứng đáng là Hà biết tuốt đắc lực và được trọng dụng nhất bên cạnh cậu cả nhà họ Phí, để thực hiện chiến lược "giả nghèo" trong chuyến đi Lan Hạ của sếp, anh ấy đã đặc biệt chỉ chuẩn bị một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz. Nếu như để so với những chiếc xe mà sếp thường sử dụng như Rolls-Royce Clear Shadow và Maybach, đây quả thực đã vô cùng khiêm tốn.

Ai ngờ chỉ là chiếc xe thương vụ tiền triệu này thôi mà cũng làm Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh hoảng hồn.

Trước khi lên xe, Trương Tú Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe thương vụ đánh giá một hồi, không nhịn được đưa tay kéo nhẹ cánh tay con gái bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chỉ đi ra sân bay thôi mà, gọi đại taxi là được rồi, sao còn thuê Mercedes-Benz lớn thế này? Vậy không phải quá lãng phí à?"

Nghe vậy Ân Tô Tô đỏ mặt tía tai, thầm nghĩ chiếc Mercedes-Benz này thôi mà đã làm cho mẹ ngớ người ra, sau này nếu mẹ nhìn thấy Clear Shadow trị giá hai trăm triệu của cậu cả, chẳng lẽ mẹ sẽ ngất xỉu tại chỗ sao?

Cô khẽ ho hai tiếng, cũng hạ giọng nói: "Mẹ, thật ra Phí Nghi Châu cũng có tiền."

"Có tiền cũng không thể lãng phí như thế được." Trương Tú Thanh lẩm bẩm một câu, không nói thêm gì nữa.

Lên xe, Ân Tự Cường và Phí Nghi Châu ngồi ở vị trí giữa xe thương vụ.

Ân Tự Cường nghiêng đầu nhìn lướt qua góc nghiêng thanh tú như ngọc của con rể tương lai, lại nhìn lướt qua nội thất và chi tiết của chiếc xe riêng này, cuối cùng lại nhớ lại những chuyện "đầu tư xây dựng" mà con rể tương lai nói cách đây vài ngày, trong lòng ông ấy đã có một số phỏng đoán.

Nhưng dù sao cũng là người đã lăn lộn trong cơ quan mấy chục năm, cho dù đã nhận ra điều gì thì Ân Tự Cường cũng không biểu lộ ra ngoài, tỉnh bơ như không, dù có nhìn thấu thì cũng không nói.

Cho đến khi đưa con gái và con rể vào sảnh chờ, quay trở về nhà, Ân Tự Cường mới bước vào bếp, chần chừ muốn nói với người vợ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối: "Tú Thanh, theo tôi thấy, thằng rể này của chúng ta không đơn giản đâu."

"Sau mấy ngày ở chung, cảm thấy nó không giống với những đứa trẻ được gia đình bình dân giáo dục, hành xử quá quy củ." Trương Tú Thanh dừng việc nhào bột, quay lại nhìn chồng, nét mặt đầy ngạc nhiên: "Ông có chú ý đến cách ăn uống của Tiểu Phí không? Không vội vàng không nóng nảy, vừa tao nhã lại thanh lịch, quả thật là rất đẹp."