Nhìn thấy tình hình như vậy, Ân Tô Tô nhướng mày, nhất thời cảm thấy lo lắng. Cô rướn cổ nhìn ra bên ngoài, nhận ra không nhìn thấy cái gì thì chạy vội vào bếp.
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy mẹ cô Trương Tú Thanh đang rửa hoa quả trong chậu, có việt quất, có dưa lê, có lê, vô cùng đa dạng.
Ân Tô Tô xắn tay áo qua đó giúp mẹ. Cô vừa rửa hoa quả vừa ghé vào tai Trương Tú Thanh, lén lút khẽ hỏi dò: “Mẹ, ba con đang muốn nói chuyện gì với Phí Nghi Châu thế?”
“Sao mà mẹ biết được.” Mẹ Ân liếc nhìn con gái cưng một cái, trả lời: “Căng thẳng à?”
Ân Tô Tô cười gượng, giơ tay gãi đầu: “Hơi hơi ạ.”
“Ba con nói chuyện với Phí Nghi Châu thì con lo cái gì.” Trong lòng Trương Tú Thanh buồn cười: “Con sợ thằng bé trả lời không tốt, chúng ta không cho con gả qua đó à?”
“Không phải ạ.” Ân Tô Tô lúng túng trả lời: “Tính cách của Phí Nghi Châu khá hướng nội, không biết giao tiếp với người ngoài, chủ yếu là con lo anh ấy căng thẳng thôi.”
Trương Tú Thanh phì cười, cạn lời đáp: “Ba con cũng không phải hổ ăn thịt người. Hơn nữa, con nhìn xem Tiểu Phí có khí chất như thế, ba con không căng thẳng đã là tốt lắm rồi! Không sao đâu, con để bọn họ nói chuyện đi.”
Ân Tô Tô vẫn không yên lòng, hỏi đến cùng: “Vậy theo như mẹ nghĩ, ba con sẽ nói gì với anh ấy ạ?”
“Chắc chắn là hỏi thằng bé có dự định gì với tương lai của hai đứa rồi.” Trương Tú Thanh thả lỏng cơ mặt: “Con yên tâm, ba con đối nội đối ngoại nhiều năm như vậy rồi, ông ấy biết chừng mực mà.”
*
Ngoài ban công, sao đêm như đan dệt, gió cũng đột nhiên ngừng thổi, cả thế giới trở nên tĩnh lặng, yên bình.
Sau khi Ân Tự Cường đuổi con gái cưng đi thì quay lại lan can, xấu hổ cười: “Đản Đản nhà chú từ bé đã nghịch ngợm, lớn bằng từng này rồi mà tính cách vẫn còn trẻ con, có gì thì Tiểu Phí hãy bỏ qua cho nó nhé.”
“Chú nói quá rồi ạ. Tính cách của Tô Tô vui vẻ hoạt bát, vô cùng đáng yêu.” Phí Nghi Châu đáp lại: “Chúng cháu vừa hay có thể bù trừ lẫn nhau.”
Ân Tự Cường nghe vậy thì rít một hơi thuốc, sau vài giây im lặng thì nhìn ra cảnh đèn đường đêm khuya nơi xa xa, sau đó hỏi: “Tiểu Phí, cháu là người thủ đô, trước đây đã từng đến Lan Hạ chưa thế?”
Phí Nghi Châu trả lời ông ấy: “Trước đây cháu từng đến, nhưng đây là chuyện nhiều năm về trước rồi.”
“Lan Hạ của bọn chú thật sự rất nghèo.” Ân Tự Cường bị làn khói làm cho nheo mắt, nặng nề mà thở dài một tiếng: “Hoài bão và khát vọng tuổi trẻ của chú là muốn ở lại gây dựng quê nhà, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hiệu quả vẫn không lớn lắm. Chỗ chú không có ngành công nghiệp trụ cột, cũng không có khu danh lam thắng cảnh nào, làm công nghiệp không xong mà làm du lịch cũng chẳng ra đâu vào đâu. Khó lắm. Người trẻ tuổi ở nơi khác không thích chỗ chú, người trẻ tuổi ở đây thì lại muốn ra ngoài bôn ba. Cuối cùng, ngay cả việc thoải mái thừa nhận mình là người Lan Hạ cũng trở thành một loại tự ti và gánh nặng cho mọi người.”
Phí Nghi Châu tinh tế, đương nhiên nghe hiểu ý sâu xa trong lời của Ân Tự Cường.
Anh do dự một hồi rồi trả lời: “Thật ra Tô Tô rất thích nơi này, cũng rất lưu luyến nơi đây, tất cả những gánh nặng tâm lý của cô ấy thật ra đều vì bị ảnh hưởng bởi quá nhiều hiểu lầm từ bên ngoài.”
Anh lại nói tiếp: “Theo như cháu thấy, vị trí địa lý của Lan Hạ nằm ở ngoại ô thành phố, địa hình độc đáo, con người chân chân chất, là một vùng đất tốt, rất có tiềm năng.”
Ân Tự Cường nghe vậy thì chợt giật mình.
Mấy năm nay, con gái gia nhập vào giới giải trí, một thân một mình cố gắng làm việc ở thủ đô, ông ấy là ba lại cách xa con gái cả nghìn dặm, dĩ nhiên sẽ không thể biết hết mọi chuyện của con gái. Nhưng ông ấy biết, công ty quản lý vẫn luôn ám chỉ bên ngoài, con gái ông ấy là cô gái đến từ vùng sông nước Giang Nam, thậm chí còn yêu cầu cô không được công khai quê quán Lan Hạ của mình.
Kể cả lần này cô dẫn bạn trai về nhà, biểu hiện của vợ ông ấy, con gái ông ấy hay thậm chí của cả nhà đều cho thấy một sự thật, Lan Hạ vô cùng nghèo khó, thủ đô là nơi phồn hoa giàu có. Nếu như một cô gái Lan Hạ muốn xứng đôi với cậu ấm ở thủ đô cũng như “muốn trèo cao” vậy.
Những chuyện này đều làm cho Ân Tự Cường, một người dân của Lan Hạ, cảm thấy thất bại và tổn thương.
Thật ra vừa rồi ông ấy chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ chàng thanh niên đến từ nơi đô thị phồn hoa này lại có thể đoán trúng tim đen, nghe ra ẩn ý đằng sau lời ông ấy nói.
Ân Tự Cường có chút kinh ngạc hỏi: “Cháu thật sự thấy Lan Hạ có tiềm năng à?”
Phí Nghi Châu gật đầu, trả lời ông ấy: “Vâng, chỉ là chưa gặp được cơ hội mà thôi.”
“Nhưng mà tỉnh của bọn chú đợi thời cơ này rất nhiều năm rồi, mãi vẫn chưa thấy đến.” Ân Tự Cường cười khổ: “Đến bây giờ vẫn còn hai huyện chưa thoát nghèo. Cũng không biết khi nào thì mới có thể tổ chức được hội nghị xúc tiến đầu tư.”
Phí Nghi Châu nghiêng mắt nhìn phía Ân Tự Cường, đáp lời ông ấy: “Chú à, chú không cần lo về chuyện này, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Ân Tự Cường ngẩn người, hết sức hoang mang: “Cố gắng hết sức cái gì?”
Phí Nghi Châu bình tĩnh mà trịnh trọng trả lời: “Khiến quê hương của Tô Tô trở thành niềm tự hào lớn nhất của cô ấy.”
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt của Ân Tự Cường càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ. Ông ấy rít một hơi, nhắm mắt lại, nghiêm túc cân nhắc vài phút, sau đó mới hỏi tiếp: “Ý của cháu là, cháu muốn góp phần làm Lan Hạ thoát nghèo?”
“Đúng là như vậy.” Phí Nghi Châu mỉm cười với ba vợ: “Chỉ có điều cháu cũng không chỉ muốn thế.”
*
Thành phố nhỏ như Lan Hạ, so với nhiều thành phố lớn trong nước mà nói, có rất ít người trẻ tuổi, thế nên cuộc sống ban đêm gần như không có. Khoảng chín rưỡi tối là cả thành phố đã chìm trong giấc ngủ, trên đường vắng người qua lại, chỉ có vài ba người độ tuổi trung niên tan làm ca đêm đi bộ hoặc đạp xe về nhà.
Trong khu chung cư, hai con mèo hoang rượt đuổi nhau, phát ra vài tiếng kêu meo meo, đột ngột phá lệ cho sự yên tĩnh trong đêm khuya.
Ân Tô Tô tắm xong thì sấy tóc và chăm sóc da ở trong phòng vệ sinh, sau đó lê dép lê đi về phía phòng ngủ. Mấy tiếng đồng hồ đi đường dài, sau khi về Lan Hạ lại phải đi thăm hỏi họ hàng, bây giờ cô buồn ngủ không chịu được, chỉ muốn chạy nhanh về phòng ngủ.
Trong nhà họ Ân, đương nhiên ông bà Ân sẽ ở phòng ngủ chính, phòng của Ân Tô Tô là phòng ngủ phụ, diện tích không lớn, chỉ có mười mấy mét vuông. Ngoài một chiếc giường thì cũng chỉ có một tủ quần áo được thiết kế chung với tủ bàn học. Vì sợ cậu cả ở không quen nên Ân Tô Tô còn đặc biệt gợi ý việc cùng anh ra ngoài thuê khách sạn, không ngờ Phi Nghi Châu lại từ chối cô.
Thấy anh không ngại thì Ân Tô Tô cũng không phải lăn tăn gì nữa.
Dù sao anh cũng đến thôn Ân Oa rồi, nhà cô như thế nào anh cũng rõ, cô không cần phải giấu diếm nữa.
Bây giờ đã hơn chín giờ bốn mươi phút tối, ông bà Ân đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu. Ân Tô Tô đi ra phòng khách thì không tắt đèn, sau khi vào phòng ngủ nhìn thấy anh chồng đại gia nhà cô đã cởi bỏ hết áo khoác, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng có kiểu dáng đơn giản, đang ngồi lật xem gì đó ở bàn học của cô. Góc nghiêng của anh ở trong ánh đèn tối đẹp như tranh vẽ.
Lúc đầu, Ân Tô Tô còn không biết anh đang xem cái gì, đợi đến khi cô lại gần nhìn kĩ thì lập tức như bùng nổ, giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, mặt đỏ tai hồng đi lên trước cướp lại: “Tại sao anh lại tùy tiện xem đồ của em!”
Ai ngờ, đầu ngón tay cô còn chưa chạm tới đồ vật trên tay cậu cả thì đối phương đã nhấc tay lên, nhẹ nhàng thoát được.
Mặt Ân Tô Tô sắp đỏ đến mang tai, gấp đến độ giậm chân: “Anh tùy tiện động vào đồ của em, trả cho em đi!”
“Cô gái này, anh nghĩ anh cần phải thanh minh với em một chút.” Phí Nghi Châu nâng mí mắt lười biếng nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: “Vừa nãy trước khi em tắm em lấy đồ ở đây, không cẩn thận làm rơi quyển sách này, anh chỉ đơn giản là có lòng tốt giúp em nhặt lên mà thôi.”
Ân Tô Tô thẹn quá hóa giận: “Vậy anh nhặt thì nhặt thôi, không cất lại cho em còn lật xem cái gì?”
Phí Nghi Châu dịu dàng cười, trả lời cô: “Anh thấy tên sách này rất hay, tiện tay lật xem một chút, cảm thấy lời văn được lắm.”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô sắp điên lên mất.
Tên của quyển sách trên tay anh là “Tổng tài bá đạo cố chấp yêu cô nàng nóng bỏng”, đây là cuốn sách mà thời cấp ba cô dùng tám tệ mua bừa ở ngoài tiệm sách. Nội dung chính nói về một cô gái có hoàn cảnh nghèo khó được một tổng tài bá đạo nhìn trúng, sau đó bị ép trở thành tình nhân, cứ chạy trốn lại bị bắt lại về bị ép phải yêu.
Tổng tài bá đạo đẹp trai, nhiều tiền, sức khỏe tốt, ngày nào cũng cùng nữ chính mở khóa cảnh mười tám cộng mới, thời cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ đọc đến đâu là mặt đỏ tim đập đến đấy, có thể nói đây là sách khai sáng về kiến thức sinh lý cho tuổi dậy thì của cô.
Chính vì vậy mà câu nói “tên sách này rất hay” của cậu cả Ân Tô Tô còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng cô không thể hiểu nổi câu “lời văn được lắm” là được ở chỗ nào.
Tuổi dậy thì xem sách cấm bị người trong lòng phát hiện, cô lúng túng, xấu hổ không còn chốn dung thân, Ân Tô Tô cắn môi, lại giơ tay cướp lấy cuốn sách trên tay Phí Nghi Châu.
Cũng may lần này, cậu cả chỉ nhìn cô đầy hứng thú, không dễ gì mới thôi làm khó cô, anh thả lỏng tay, trả lại sách cho cô.
Sách vừa về tay, Ân Tô Tô lập tức giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng nhét cuốn sách vào nơi trong cùng của giá sách.
Vừa nhét xong quay đầu lại, cô lập tức sững sờ.
Chỉ thấy Phí Nghi Châu không biết từ lúc nào đã lấy ra một cây bút lông sạch sẽ từ trong ống đựng bút của cô, rũ mắt đánh giá, anh còn lấy đầu ngón tay khẽ vuốt lông bút, giống như đang đánh giá độ mềm của cây bút này.
Sau khi trải qua chuyện sách cấm, Ân Tô Tô đã không còn dũng khí nói chuyện với Phí Nghi Châu, cô không quan tâm anh lấy bút lông ra làm gì nữa mà nhanh chóng bò lên trên giường, trốn vào trong chăn, quấn mình thành một cái bánh chưng nhỏ, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời ra bên ngoài, quan sát nhất cử nhất động của anh.
Chẳng bao lâu, cô thấy Phí Nghi Châu cầm bút lông đi tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhất thời cô bị dọa sợ, bèn vớ lấy chăn che luôn đôi mắt của mình.
Sau đó, cô cảm giác có hai cánh tay thon dài thò vào trong chăn, chạm vào vòng eo nhỏ của cô, dùng sức kéo cô ra.
Phí Nghi Châu dựa vào đầu giường, đặt cô gái đang xấu hổ lên đùi mình, ngón tay còn nắm nhẹ cằm cô nâng lên, anh nhìn xuống cô, cười nhẹ: “Đắp kín mít như vậy không sợ bị thiếu oxy à.”
“… Chăn nhà em thoáng khí lắm.” Ân Tô Tô đỏ mặt, tùy tiện trả lời anh, sau đó cô đánh trống lảng sang chuyện khác, muốn anh quên đi chuyện sách cấm: “Phòng và giường em đều rất bé, không thể so với nhà anh. Ba mẹ em cũng nói anh có thể ra ngoài thuê khách sạn, tại sao anh lại một mực muốn chen chúc vào giường nhỏ này với em?”
“Đến hỏi cưới còn phô trương cái gì.” Phí Nghi Châu trả lời vô cùng tự nhiên, lúc nói còn ung dung đưa tay vuốt ve má, cằm, cổ hồng hào của cô, một đường thẳng xuống, lần mò vào trong váy ngủ của cô: “Hơn nữa, anh cũng nói với em rồi, anh muốn làm em ở trong phòng ngủ của em. Ngửi mùi chỉ thuộc về em, cảm nhận những gì của riêng em sẽ làm anh thấy phấn khích.”
Cô mới tắm xong, bên trong váy ngủ vô cùng sạch sẽ, làn da mềm mịn của cô lập tức tiếp xúc với vết chai mỏng trên ngón tay anh.
Ân Tô Tô hoảng hồn, kháng nghị nói: “Nhà em bé như thế, ba mẹ lại ngủ ở ngay cạnh, không được…”
Cô còn chưa nói hết câu thì những âm thanh còn lại đã bị người đàn ông nuốt mất.
Phí Nghi Châu hôn Ân Tô Tô, không chút vội vàng, cứ thong thả mà trêu đùa cô, cẩn thận cảm nhận được rất nhiều phản ứng mẫn cảm của cô.
Bàn tay anh phác họa, khẽ mân mê da thịt cô, thỉnh thoảng anh lại dùng bút lông mơn trớn, sau đó hài lòng nhìn cô uốn éo cơ thể như con cá nhỏ, đầu lưỡi cũng run rẩy ở trong khoang miệng anh.
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, vừa khẽ nhíu mày vừa hôn anh, cảm giác da đầu tê dại.
Bút lông.
Cô chậm chạp phản ứng lại, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa tức giận giống như muốn phát điên.
Bút lông là ý tưởng của một chương nào đó trong cuốn “Tổng tài bá đạo cố chấp yêu” kia, cái người đàn ông đáng ghét này, vậy mà lại bắt chước bắt nạt cô…
Không biết bị anh làm trong bao lâu, tâm trí Ân Tô Tô đã hoàn toàn không còn tỉnh táo, mơ hồ cảm nhận anh.
Ngay giây sau, Ân Tô Tô cắn chặt môi, ngẩng cổ lên rên thành tiếng, tinh thần gần như kiệt sức.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ tò mò ba em nói chuyện gì với anh.” Anh ôm cô vào trong lòng, vừa dịu dàng hôn cô vừa ngang ngược muốn cô, giọng nói khàn khàn đặc trưng của lúc hoan lạc.
Vừa nói dứt câu, anh tạm thời dừng lại.
Lúc này Ân Tô Tô đang hoàn toàn chìm trong đê mê, lúc mới nghe anh nói, cô vẫn chưa kịp phản ứng anh đang nói gì. Mười ngón tay nắm chặt áo sơ mi của anh, dừng lại một lúc mới kịp hoàn hồn, hai mắt rưng rưng, nức nở nói: “… Em tò mò, cũng muốn hỏi anh, nhưng anh làm như vậy thì em nghe thế nào…”
“Cô chú rất yêu em, cũng hiểu tình cảm phức tạp mà em dành cho quê hương Lan Hạ.” Phí Nghi Châu hôn lên tai cô, khẽ khàng nói bên tai: “Anh cũng đã đưa ra lời hứa của anh.”
Ân Tô Tô bị đâm đến mức hồn phi phách tán, hai tay bám lấy cổ anh, giống như người chết đuối tóm được cọng rơm cứu mạng, cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng: “Anh hứa cái gì?”
“Anh nói với chú anh sẽ cố gắng hết sức để biến Lan Hạ trở thành niềm tự hào lớn nhất của em.” Phí Nghi Châu đáp lời cô.
Suýt chút nữa Ân Tô Tô đã khóc ra thành tiếng, giống như con thú nhỏ cắn vào yết hầu anh một cái, cuối cùng mới đổi lấy một thời gian thở dốc.
Cô chậm lại vài giây rồi mới nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, kinh ngạc nói: “Em chưa từng ghét bỏ quê hương vì nó nghèo khó khổ cực, cũng sẽ không tự hào vì anh đầu tư xây dựng nơi này, biến nơi này trở nên giàu có. Chuyện này không liên quan đến nhau.”
“Em hiểu lầm rồi.” Phí Nghi Châu trả lời cô.
“Hiểu lầm cái gì?” Ân Tô Tô khó hiểu hỏi anh.
“Anh nói biến nơi này trở thành niềm tự hào của em không đơn giản là làm Lan Hạ thoát nghèo, trở nên giàu có đâu.”
“…”
Sắc dục tràn đầy trong cặp mắt u ám của Phí Nghi Châu, anh nhìn chằm chằm cô, lại đâm vào mạnh hơn, đôi môi dán vào tai cô, trầm giọng nói: “Anh muốn em không còn sợ ánh mắt nào, thoải mái trở thành hình tượng thiên thần ở nơi đây, nhờ vào sức mạnh của em khiến cho Lan Hạ thay đổi. Cũng muốn để em biết, chúng ta chưa bao giờ cách xa, em tỏa sáng rực rỡ như thế, đủ để xứng với tất cả may mắn và tốt đẹp trên đời này.”