Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng mặt, hai mắt cô mở to, túng quẫn nói: “Đây là quê của em, trong nhà ngoài hai người chúng ta ra còn có ba mẹ em, trong đầu anh có thể đừng chỉ nghĩ về chuyện này được không?”
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô, không nóng không lạnh mà cười nhạt một tiếng, nói: “Một người đàn ông bình thường nhìn vợ của mình mà lại không nghĩ đến chuyện này thì mới là có vấn đề đó.”
“…” Ân Tô Tô không còn gì để nói, lười tranh cãi với tên lưu manh da mặt dày này, tránh khỏi cái ôm của anh, cô không nhìn nữa, cúi đầu thay giày cho mình.
Phí Nghi Châu đứng trước mặt Ân Tô Tô, bình tĩnh nhìn cô.
Trong tầm mắt của anh, cô gái đang khom lưng ngồi thay giày trên ghế ở lối ra vào, phần cổ áo xung quanh hơi rộng ra, từ góc độ ở trên cao nhìn xuống, anh vừa hay có thể thấy xương quai xanh và làn da trắng nõn nà của cô.
Màu trắng hiện ra bên trong lớp áo ngoài, bên dưới là một cặp thỏ tuyết thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc áo cúp nửa ngực, phập phồng theo mỗi lần cô hô hấp.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Phí Nghi Châu bỗng nhiên cảm giác được ngón trỏ ngứa ngáy, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên nóng ran một cách khó tả.
Đây hoàn toàn là trạng thái vô thức, trong đầu anh lúc này hiện lên rất nhiều ảnh động.
Có hình ảnh cô đỏ bừng mặt, cắn ngón tay không ngừng nức nở, có cả hình ảnh trên dáng người gợi cảm của cô đầy dấu hôn cuồng nhiệt.
Anh say đắm cơ thể của cô, mê mẩn từng chi tiết, từng biểu cảm, từng thần thái của cô, say mê đến mức gần như phát bệnh. Mỗi khi ngắm nhìn cô, tất cả mọi thứ xung quanh anh ngay lập tức sẽ bị lu mờ, chỉ có cô chân thật mà sống động, xinh đẹp động lòng người.
Qua khoảng thời gian cẩn thận nghiên cứu và tìm hiểu này, Phí Nghi Châu nhận ra hình ảnh đẹp nhất của Ân Tô Tô thường xuất hiện ở bên dưới cơ thể anh.
Dáng vẻ đỏ mặt vừa thẹn thùng vừa sợ hãi của cô, yêu kiều đến mức khiến người ta không nhịn được thương yêu, thật sự làm anh say mê vô cùng.
Lúc nào cô cũng nói anh là tên lưu manh, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia, thật ra điều này cũng không hoàn toàn đúng.
Anh không mê đắm cảm giác hoan lạc mà chuyện kia mang lại mà chỉ đơn giản là vì anh quá mức si mê dáng vẻ của cô khi làm chuyện đó với anh.
Bởi vì quá say mê nên lúc nào anh cũng muốn thấy, muốn nghe, muốn chạm vào cô.
Sự kích thích giác quan phong phú và mới lạ như vậy đối với anh hấp dẫn giống như ma túy.
Ánh mắt Phí Nghi Châu không một gợn sóng, chuyển sự tập trung sang nhìn Ân Tô Tô vừa mới thay dép trong nhà, anh bất ngờ vươn tay phải ra, nhẹ nhàng giữ lấy cằm nhỏ của cô, hơi nâng lên.
Ân Tô Tô ở phía bên kia còn đang chưa hiểu gì, bị động ngước mắt lên nhìn anh một lần nữa, ngơ ngác chớp mắt. Cô nghĩ anh đứng im là vì không biết thay đôi dép nào, vậy nên nghi ngờ hỏi anh: “Anh làm sao thế? Không phải em đã nói anh thay sang đôi dép lê nào rồi à.”
Phí Nghi Châu giống như không nghe thấy cô nói gì.
Ánh mắt anh dừng trên bờ môi đang chuyển động của cô, trong mắt anh có một sự say mê bệnh hoạn, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành vật không có thật.
Cả ngày hôm nay anh vẫn chưa hôn cô lần nào, kể cả lúc ở trên máy bay anh cũng cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Kiềm chế đến bây giờ đã là giới hạn của anh.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, Phí Nghi Châu đã cúi người xuống, đôi môi mỏng lại ghé lại gần vào đôi môi đang run lên vì kinh ngạc của cô gái. Nhưng khi môi hai người cách nhau nửa ngón tay, anh bất ngờ dừng lại, không tiến lên xâm chiếm vùng đất phía trước nữa.
Phí Nghi Châu hơi nheo mắt lại, ngón trỏ không chịu sự khống chế mà run lên nhè nhẹ.
Không được.
Trong đầu anh hiện tại chỉ nghĩ tới việc hôn cô nồng nhiệt như thế nào, điên cuồng ra vào cô ra sao. Nếu bây giờ anh mà hôn cô, chuyện này sẽ không dừng lại được mà hai người lớn nhà họ Ân ra ngoài mua đồ sẽ không quá nửa tiếng, nếu bây giờ làm thì sẽ không đủ thời gian.
Tích tắc, tích tắc, người đàn ông và cô gái im lặng nhìn nhau, thời gian cũng lặng lẽ trôi.
Vài giây sau, dưới ánh nhìn chăm chăm vừa khó hiểu vừa mù mờ của Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cằm cô, buông cô ra. Anh đứng thẳng lên, giống như không có chuyện gì xảy ra mà cúi người thay giày.
Cô không hiểu tại sao cậu cả lại giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt như thế, cũng không biết bây giờ anh đang nghĩ đến chuyện gì, thấy vậy nên cô thuận miệng hỏi: “Sao lúc nãy anh lại nhìn em như thế?”
Phí Nghi Châu còn không ngước mắt lên, không để ý trả lời cô: “Anh đang nhẩm tính thời gian.”
Ân Tô Tô: “Tính thời gian gì vậy?”
“Tính xem trước khi ba mẹ em quay về thì có đủ thời gian cho chúng ta làm một lần hay không.” Cậu cả thay xong dép, cất đôi giày da của mình gọn gàng ở bên dưới tủ giày, giọng điệu nói chuyện từ đầu đến cuối đều vô cùng tự nhiên, giống như chỉ đang kể lại một chuyện bình thường vậy: “Sau đó nhận ra thời gian không hơn ngắn, nên là thôi vậy.”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô đen mặt, không biết nên đánh giá tên quỷ háo sắc này như thế nào nữa. Anh làm cô nghẹn lời, phải chục giây sau cô mới hít sâu một hơi, cố nhịn không chỉ vào mặt anh mắng một trận, cong cong môi, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất trong đời quan tâm hỏi han anh: “Anh này, anh buông thả như thế, thật sự không sợ đến lúc trung niên bị suy thận hay sao?”
Phí Nghi Châu nghiêng mắt nhìn cô một cái, trả lời: “Thể lực anh cũng không tệ lắm nhưng mà em nên tăng cường rèn luyện sức khỏe.”
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô nhíu mày: “Vì sao?”
Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp lại: “Bình thường mới làm có một nửa mà thể lực của em đã không chống đỡ nổi ngất đi, ngày hôm sau chân vẫn mềm oặt như cũ, đây không phải thể lực yếu thì là gì.”
“…” Nghe được những lời này, mặt của Ân Tô Tô vốn đang ửng hồng lại càng thêm nóng hơn, nhiệt độ tăng cao như có thể chiên chín hai quả trứng gà.
Cô xấu hổ đến mức không thể đào hố chôn mình, gần như không chút nghĩ ngợi mà buột miệng, mở to hai mắt phản bác anh: “Ai nói với anh là thể lực em không tốt nên mới ngất xỉu! Làm ơn đi, em là một nghệ sĩ nữ, ngày nào chẳng có nhiệm vụ tập thể dục, thể lực em hơi bị tốt đấy, rõ ràng là vì… Nên mới ngất có được không!”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của Phí Nghi Châu ngay lập tức xuất hiện chút hứng thú, nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng nhướng mi: “Vì sao cơ?”
Ân Tô Tô đã đỏ mặt tới tận cổ và mang tai, cắn nhẹ môi dưới, trừng mắt nhìn anh, nói không nên lời.
“Vì sao.” Anh bâng quơ hỏi lại lần nữa, nhàn nhã đi về phía cô, cánh tay dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự ôm cô vào lòng.
Ân Tô Tô tức giận, mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không chịu hé răng nửa lời.
Phí Nghi Châu hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai đỏ ửng trông rất đáng yêu của cô, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi khẽ: “Do quá sướng đúng không?”
Giọng anh trầm trầm, mang theo chút âm mũi, vừa quyến rũ lại mềm mại, nóng bỏng giống như rượu mạnh nhiều năm. Nó xuyên qua màng nhĩ của Ân Tô Tô, khiến cho da thịt trên người cô giống như bốc cháy.
Đáp án được anh công bố một cách thẳng thắn như vậy khiến vành tai cô nhất thời nóng bừng. Cô xấu hổ đưa tay che miệng anh, không cho anh nói thêm lời nào làm cô xấu hổ nữa.
Tâm trạng của Phí Nghi Châu rất tốt, khóe miệng hơi mang theo ý cười dịu dàng. Anh thuận thế nắm lấy năm ngón tay trắng nõn, thanh tú, nhẹ nhàng hôn lên đó, đôi môi mỏng còn mở ra, mơn trớn như đang cắn nhẹ lên da thịt cô.
Ân Tô Tô để cho anh cắn, trong lòng lại càng rối bời, vội vàng muốn rút tay lại.
Phí Nghi Châu dùng sức ngón tay giữ cô lại, nhìn chằm chằm cô, dù thế nào cũng không cho cô trốn chạy.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, Ân Tô Tô nhìn đồng hồ treo tường, đoán rằng ba mẹ cũng sắp về nhà, giơ tay đánh anh, trầm giọng nói: “Thôi được rồi, ba mẹ em sắp về rồi đấy, có lẽ tối nay ba em lại muốn nói chuyện với anh một lúc. Anh ra sô pha ngồi đi, em đi rót trà cho anh.”
Phí Nghi Châu không chịu buông tay cô ra, ánh mắt anh cũng dán chặt vào cô, nhẹ nhàng nói: “Anh không muốn uống trà, chỉ muốn lúc nào cũng nhìn thấy em thôi.”
Nhiệt độ trên má Ân Tô Tô vẫn chưa giảm xuống, nghe anh nói vậy thì trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên nhưng ngoài miệng lại giả vờ nghiêm túc nói: “Thôi được rồi, anh đừng làm loạn nữa. Tí nữa ba mẹ về mà nhìn được sẽ thấy anh không đứng đắn đó.”
Phí Nghi Châu cười, ngón tay thon dài mân mê vành tai thanh tú của cô: “Khi nào cô chú về thì anh tự biết kiềm chế. Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ dùng từ ‘chính nhân quân tử’ để nói về bản thân.”
Ân Tô Tô gạt bàn tay hư hỏng của anh ra, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh có muốn tranh thủ đi xem phòng em không?”
Nghe thấy lời mời này, không ngờ lại làm cho cậu cả cảm thấy hứng thú.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ đảo, anh im lặng một lúc rồi trả lời cô: “Bao giờ đi ngủ thì đi xem.”
Ân Tô Tô không hiểu: “Dù sao bây giờ cũng không làm gì, đi xem phòng cũng được mà. Sao lại phải đợi đến lúc đi ngủ?”
Phí Nghi Châu nhàn nhạt trả lời: “Vào phòng ngủ của em, chỗ nào cũng có mùi của em, anh sẽ cảm thấy hưng phấn. Anh sợ bản thân ngửi thấy thì sẽ không kiềm chế được.”
“…” Ân Tô Tô không còn gì để nói, đành phải mặc kệ anh.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nói đông nói tây, lúc thì nói đến thay đổi phát triển mấy năm gần đây của Lan Hạ, lúc thì lại nói về tuổi thơ dữ dội của Ân Tô Tô. Hai người nói chuyện được mấy phút thì nghe thấy khóa cửa vang lên lạch cạch, ông bà Ân cũng quay trở về.
“Đản Đản.” Vừa mới vào cửa, Trương Tú Thanh còn chưa kịp thay giày đã vội vàng đưa món canh Malatang nóng hổi trong tay cho con gái, niềm nở, nói bằng giọng địa phương: “Mẹ đặc biệt đến cửa hàng canh Malatang con thích ăn nhất mua cho con, nào, con với Tiểu Phí cùng ăn đi.”
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng lên từ trên sô pha, ra ngoài cửa đón ba mẹ, vừa nhận lấy hộp đồ ăn từ tay mẹ vừa làm nũng nói: “Mẹ, buổi tối ăn nhiều thịt dê như vậy ở nhà ba lớn, bụng con sắp vỡ ra đến nơi rồi, làm sao mà ăn được chỗ này nữa chứ.”
“Con không ăn được thì một thanh niên như Tiểu Phí sẽ ăn được.” Mẹ Ân cười dịu dàng, thay xong dép thì ngẩng đầu lên nhìn Phí Nghi Châu, lịch sự, niềm nở nói chuyện với anh bằng tiếng phổ thông: “Tiểu Phí, canh Malatang của Lan Hạ bọn cô rất đặc biệt, không giống như ở những nơi khác đâu, chắc cháu chưa ăn bao giờ. Nào, ăn thử đi, cửa hàng này từ bé Ân Ân đã thích ăn, lần nào về nhà cũng phải ăn mấy lần đó!”
Phí Nghi Châu cười hiền hòa, trả lời: “Cảm ơn cô. Tạm thời cháu không đói, đợi tí nữa rồi ăn cô ạ.”
“Được, vậy cô để trong phòng bếp cho hai đứa, muốn ăn thì tự lấy nhé.” Mẹ Ân cười nói rồi mang hộp đồ ăn vào trong phòng bếp.
Lúc này, Ân Tự Cường cũng thay xong dép, đi vào phòng khách.
“Cháu chào chú.” Phí Nghi Châu lễ phép chào hỏi.
“Ừ ừ, chào cháu.” So với con rể thoải mái, rõ ràng Ân Tự Cường dè dặt hơn rất nhiều. Nhìn thấy Phí Nghi Châu đứng bên cạnh ghế sô pha, ông ấy vội vàng nói: “Đứng lên làm gì, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi.”
Phí Nghi Châu hơi nhếch môi cười, khom lưng ngồi xuống.
Ân Tự Cường nhìn trên bàn một cái, thấy trước mặt Phí Nghi Châu không có cái gì, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Đứa trẻ Đản này thật không hiểu chuyện mà, tại sao lại không biết rót cho cháu cốc trà chứ.” Ông ấy nói xong thì quay đầu nhìn về phía phòng bếp, chuẩn bị bảo vợ mình rót trà.
“Không cần đâu chú ạ.” Phí Nghi Châu điềm đạm trả lời: “Cháu không khát.”
“Ừ ừ chú biết rồi.” Ân Tự Cường gật đầu, hai tay vô thức xoa xoa lên đùi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vậy nên lấy hộp Ngọc Khê từ trong túi quần, rút ra một điếu thuốc, đưa cho con rể: “Tiểu Phí cháu có hút thuốc không? Làm một điếu với chú?”
Phí Nghi Châu mỉm cười, nhận lấy điếu thuốc bằng hai tay: “Cảm ơn chú.”
Ân Tự Cường cầm điếu thuốc, đứng dậy khỏi sô pha, ngần ngại một lúc rồi cười nói: “Tiểu Phí, bình thường cô cháu không cho chú hút thuốc trong nhà, đi, chúng ta ra ngoài ban công hút.”
“Vâng chú.” Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa kéo của phòng khách, ra đến ban công.
Nhiệt độ mùa thu ở Lan Hạ đã rất thấp, gió thổi mạnh khiến lá trong sân bay khắp nơi. Nửa vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, chiếu xuống ánh trăng tĩnh lặng, tô điểm cho các ngôi sao xung quanh, tạo ra mỹ cảm như trong mộng ảo.
Ân Tự Cường đứng dựa vào lan can, ngậm điếu thuốc trong miệng, đang muốn lấy bật lửa châm thuốc thì nhìn thấy một chiếc bật lửa bằng kim loại, màu bạc thuần, chạm khắc phức tạp nhưng lại rất khiêm tốn, nhìn trông rất có giá trị.
Ông ấy hơi giật mình, nhìn theo chiếc bật lửa, sau đó nhìn thấy một đôi tay thấy rõ các khớp xương.
“Cảm ơn cháu.” Ân Tự Cường ho khan một tiếng, châm thuốc bằng bật lửa con rể tương lai cầm.
“Chú không cần khách sáo với cháu như vậy đâu.” Phí Nghi Châu cười: “Sau này mọi người đều là người một nhà cả.”
“Đúng đúng.” Ân Tự Cường thở ra một làn khói trắng, trả lời anh xong thì do dự vài giây, đang muốn nói tiếp thì chợt thấy bóng người mảnh khảnh lén lút, rụt rè ở một góc, áp sát tai nhỏ trắng như tuyết vào kính của cửa kéo.
Ân Tự Cường không còn lời nào để nói, cúi mặt xuống hắng giọng.
Ân Tô Tô bị phát hiện nghe lén thì lập tức chột dạ, cô không dám đối nghịch với ba, không còn cách nào khác, chỉ có thể gãi đầu nhìn đông nhìn tây, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà rời đi chỗ khác.
Ân Tự Cường dùng ánh mắt uy hiếp con gái rời đi, cuối cùng, đợi đến khi bóng lưng của con gái cưng đi xa, thậm chí, ông ấy còn quay lại cửa kính, giơ tay kéo lấy rèm cửa, hoàn toàn ngăn cách bên trong và ban công.
Ân Tô Tô: “...”