“Quê của ba mẹ em đều ở nông thôn, trong nhà có rất nhiều anh chị em. Khi cậu cả còn trẻ, ông ấy là bí thư đảng ủy trong thông, khá có uy danh với những vùng quanh đó. Mỗi khi bà con cô bác xung quanh gặp vấn đề hoặc phát sinh mâu thuẫn gì với nhau, họ đều sẽ tìm cậu cả của em nhờ ông ấy đứng ra chủ trì công đạo."
Đi trên con đường đất khô cằn dẫn đến nhà cậu cả, Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu sóng vai nhau chậm rãi trò chuyện.
Nghe Ân Tô Tô nói xong, trên mặt Phí Nghi Châu dần hiện ra ý cười nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng nói: "Nói như vậy, cậu cả hẳn cũng là một nhân vật đức cao vọng trọng."
“Đúng vậy, hơn nữa cậu cả còn rất tốt với em. Trên mảnh đất khô cằn này, bọn em không thể trồng được bất kỳ loại cây nông nghiệp có giá trị nào, phần lớn là ngô và khoai tây. Khi em còn nhỏ, em cực kỳ thích ăn mì khoai tây nên nhà cậu cả thường chất đầy khoai tây trồng được trên đất nhà họ vào một cái bao to, rồi gửi đến nhà bọn em." Ân Tô Tô liếc nhìn anh và mỉm cười với anh, rồi lại thở dài cảm thán: "Nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Năm nay, cậu cả đã gần 80, năm trước được chẩn ra đã mắc bệnh nặng, sức khỏe của ông ấy rất kém."
Phí Nghi Châu hỏi: “Bệnh gì?”
"Giãn phế quản." Ân Tô Tô trả lời. Trong mắt cô hiện lên chút buồn bã không dễ phát hiện, buồn bã nói: “Mẹ em và họ hàng đã đưa cậu cả đến rất nhiều bệnh viện lớn rồi chẩn đoán, họ giải thích rằng với kỹ thuật y học hiện nay thì không thể chữa được bệnh giãn phế quản. Tức là, không thể nào trị tới tận gốc được."
Phí Nghi Châu im lặng mấy giây, giọng điệu vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, an ủi: “Anh có quen vài người bạn là bác sĩ, họ đều rất thành công trong lĩnh vực liên quan. Đến lúc đó, anh sẽ nhờ họ hội chẩn cho cậu cả, xem bọn họ có thể tìm ra phương pháp trị liệu phù hợp không."
Ân Tô Tô nghe xong, hai mắt bỗng sáng ngời, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn anh!"
Phí Nghi Châu hơi cong môi nói: "Cậu cả của em còn không phải là cậu cả của anh sao? Hiếu kính với người lớn là chuyện đương nhiên, không đáng nhắc tới."
Nghe vậy, trong lòng Ân Tô Tô không khỏi cảm động. Cô đang định nói tiếp thì có một giọng nói đột ngột truyền tới từ cách đó không xa, kinh ngạc hô to bằng giọng Lan Hạ: "Ôi trời! Tới rồi, cuối cùng cũng tới! Bé Đản Tô Tô!"
Ân Tô Tô sửng sốt, nương theo tiếng gọi quay đầu nhìn xung quanh thì thấy một bà lão đeo tạp dề vải thô không biết đã xuất hiện ở cuối con đường mòn từ khi nào. Bà ấy ăn mặc đơn giản với nụ cười tươi rói trên môi, đang vẫy tay chào về phía cô, khuôn mặt gầy yếu đã sớm phủ đầy nếp nhăn của tuổi già kèm theo nước da màu lúa mì. Do đã lớn tuổi nên cuối mí mắt của bà cụ đã hơi sụp xuống nhưng đôi mắt vẫn minh mẫn có thần, chất chứa những câu chuyện xưa về hàng chục năm đổi thay trên vùng cao nguyên Hoàng Thổ này.
Ân Tô Tô nhận ra đối phương, lập tức vui vẻ vẫy tay và hét lên bằng giọng địa phương: "Mợ cả ơi!"
Hét xong, Ân Tô Tô vui vẻ chạy vội tới nắm lấy đôi bàn tay già nua nhưng vẫn rất ấm áp của mợ cả, cười tươi nói: “Mợ cả, thời tiết ngày đông lạnh như vậy cũng không có nắng, sao mợ cả còn chạy ra ngoài? Cứ ở trong phòng đợi bọn cháu là được mà."
"Mợ chỉ muốn gặp cháu càng sớm càng tốt thôi." Mợ cả cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Ân Tô Tô, ánh mắt bà ấy ôn hoà, từ ái và tràn ngập tình yêu thương: “Đã lâu rồi không được gặp bé Đản Tô Tô nhà chúng ta, đúng là càng lớn càng xinh đẹp! Công việc ở thủ đô có thuận lợi không? Cháu có mệt lắm không?”
Ở vùng quê nhỏ với thông tin hạn chế, mọi thứ đều rất lạc hậu và bị tụt lại phía sau. Người thân ở quê nhà chỉ biết Ân Tô Tô lên thủ đô làm việc và đang là một ngôi sao đi đóng phim, nhưng họ không biết rõ tình huống cụ thể của cô.
Nghe thấy lời nói quan tâm chân thành của mợ cả, sống mũi của Ân Tô Tô lập tức cay cay.
Mảnh đất này là nơi cô sinh ra và lớn lên, mỗi lần trở về đều khiến cô cảm nhận được sự ấm áp nồng hậu và tình cảm chân thành thân thiết.
"Rất suôn sẻ ạ, cháu không mệt chút nào, mọi thứ đều ổn cả." Đôi mắt cô hơi ươn ướt, cô đáp lại bằng giọng nghẹn ngào. Trả lời xong, cô dừng lại một chút rồi nói: "Mợ và cậu cả của cháu thì sao? Mọi người có khỏe không?"
“Ai cũng khoẻ.” Mợ cả đáp lại, sau đó đảo mắt nhìn chàng trai cao lớn đang đứng cạnh cô cháu gái nhỏ của mình.
Ánh mắt của bà ấy dừng trên người Phí Nghi Châu, thoạt nhìn mà trong lòng đã thấy kinh ngạc. Bà ấy vô thức nhìn và đánh giá chàng trai từ đầu đến chân, tiện thể buông tay Ân Tô Tô ra và bước tới, vừa cười tủm tỉm vừa thấp thỏm hỏi: “Đây là bạn trai của Tô Tô phải không?"
Mợ cả đã già lại quanh năm sống ở nông thôn nên không nói được giọng phổ thông, nhưng Phí Nghi Châu vẫn nghe hiểu tiếng địa phương. Anh mỉm cười dịu dàng và đưa tay phải ra: “Cháu chào mợ cả, cháu là Phí Nghi Châu, mợ cứ gọi cháu là Tiểu Phí đi ạ."
Cậu cả nhà họ Phí có khí chất cao quý và thanh lịch, khí thế quanh người cũng lạnh lùng và mạnh mẽ. Mợ cả nhà họ Ân đã sống trên đời gần tám mươi năm, trước nay chưa từng thấy qua kiểu người cao quý như vậy. Nhìn thấy chàng trai trước mặt vươn tay phải về phía mình, bà ấy vô thức cúi đầu nhìn.
Anh người cao quý nên đến cả đôi bàn tay kia cũng đẹp đẽ đến khó tả. Mợ cả nhìn chằm chằm từng khớp xương ngón tay của Phí Nghi Châu, trong lòng chỉ thấy bất an đến kỳ lạ. Bà ấy chùi tay vào cái tạp dề trên người hai lần như phản xạ có điều kiện, rụt rè đưa tay ra sau lưng ngại ngùng nói: “Tay mợ cả vừa mới nấu cơm xong, bẩn lắm, bắt tay với mợ sẽ làm tay cháu bị bẩn mất.”
Phí Nghi Châu hơi cụp mắt xuống, nhìn tới bàn tay thô ráp đang giấu bên người của mợ cả, anh mỉm cười đưa tay ra nắm lấy.
Mợ cả chợt sửng sốt.
"Mợ cả, sau này chúng ta đều là người một nhà." Phí Nghi Châu mỉm cười, mấy đốt ngón tay đẹp như ngọc quý nắm chặt lấy bàn tay phải nhăn nheo và nứt nẻ của mợ cả: "Đừng khách sáo như vậy."
Đương nhiên là cậu cả không biết, khi Trương Tú Thanh mang tin tức anh muốn tới tận cửa cầu hôn về Lan Hạ thì trong lòng các vị trưởng bối của nhà họ Ân và nhà họ Trương thực sự có chút bối rối không yên.
Mọi người đều biết, thủ đô là thành phố lớn thịnh vượng và đứng đầu trong quá trình phát triển, còn Lan Hạ lại chỉ là một thị trấn nhỏ lạc hậu ở vùng Tây Bắc rộng lớn. Trên thực tế, ở Lan Hạ cũng có rất nhiều cô vợ và chàng rể có xuất thân từ những vùng khác nhau. Tuy nhiên, khi những chàng trai và cô gái từ các thành phố lớn đó tới thăm quê hương của bạn đời tương lai lần đầu tiên, hầu như tất cả bọn họ đều bị sốc trước cảnh nghèo đói, xơ xác và tiêu điều của nơi đây, trong lòng cũng dễ sinh ra cảm giác chán ghét.
Một số thanh thiếu niên ở các thành phố lớn nói về quê thăm họ hàng nhưng hàm ý thực sự lại chỉ là muốn ngồi lì trước cửa. Một số người sợ lò nung gạch không vững sẽ đổ sập xuống, vài người khác lại ghét bỏ đồ ăn nơi đây quá nghèo nàn nên không chịu ăn, thậm chí còn có những người chê nghèo nên không chịu bước qua ngưỡng cửa.
Mợ cả chẳng bao giờ ngờ được rằng chàng trai trẻ đến từ thành phố lớn này lại hiền lành, giản dị và dễ mến đến vậy.
Sau cái bắt tay này, trái tim luôn treo cao của mợ cả suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng thấy an tâm, ấn tượng của bà ấy với chàng trai trẻ này cũng tốt hơn. Bà ấy lập tức cười tươi nói: "Đúng đúng đúng, là người một nhà, người một nhà cả. Nào, mau vào nhà đi.”
Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường đi theo sau lưng bọn trẻ, trong khi mợ cả của chúng một tay nắm tay Ân Tô Tô và tay còn lại thì nắm tay Phí Nghi Châu, dẫn cả hai bước vào cổng lớn.
Ngôi nhà của cậu cả do bốn gian nhà hầm hợp thành, gồm một phòng bếp, một phòng khách và hai phòng ngủ. Bên ngoài có một vòng tường gạch bao quanh, bên cạnh cánh cổng sắt lớn màu đỏ trông tràn ngập niềm vui còn xích một con chó lớn màu vàng.
Thấy có người lạ vào nhà, con chó vàng nhe răng đang định gầm gừ uy hiếp thì lại bị chủ nhân liếc mắt ngăn cản, cuối cùng chỉ đành cụp đuôi co cụm về chỗ cũ.
Phí Nghi Châu ngước mắt nhìn xung quanh ngôi nhà, nền nhà trong sân trát bằng xi măng được người ta quét tước sạch sẽ không còn một vết bẩn, ngay cả một mảnh lá vụn cũng không tìm thấy.
Chắc nhà của cậu cả vẫn chưa có nước máy, bên trái sân có một cái thùng nước to màu trắng, phía dưới có lắp một cái vòi nước. Bên dưới vòi nước có đặt một cái chậu lớn, có lẽ được dùng để rửa tay hoặc rửa những món đồ khác.
Các cậu dì đã sớm tụ tập ở nhà cậu cả, vài người đang trò chuyện huyên náo trong phòng khách, có người lại đang bận rộn trong bếp trong khi những người khác đang muốn ra cửa chờ cháu rể mới tới nhà.
Trong bếp, củi đang cháy bập bùng trong hố bếp, món sườn heo được hầm trong nồi sắt lớn, mùi hương thơm nồng bốc lên nghi ngút, tràn ngập trong không khí.
Dì ba đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ chất củi vào hố bếp thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mợ hai, lo lắng nói: “Mợ hai, cô nói xem cậu Tiểu Phí tới từ thủ đô này có khi nào sẽ chê cười chốn hoang vu, hẻo lánh này của chúng ta hay không?”
“Ai biết được.” Mợ hai thở dài, có chút lo lắng và sốt ruột: “Chỉ có thể đợi mọi người tới rồi xem tình huống thôi.”
Trong khi hai người đang trò chuyện, trong sân mợ cả cũng đã dẫn Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu vào phòng khách, một loạt tiếng xì xào của mọi người vang động thật xa. Khi mợ hai và dì ba nghe thấy tiếng động, họ vội vàng đặt củi và các thứ khác trong tay xuống, đứng dậy múc nước rửa tay rồi đi ra ngoài.
Các cậu dì của nhà họ Trương đều là dân quê cần cù chăm chỉ và rất giản dị, khi nhìn thấy cậu cháu rể tương lai này thì trong lòng họ đều cảm thấy có chút bất an. Người nào người nấy bất giác đứng bật dậy, trên mặt tràn ngập ý cười.
Ân Tô Tô giới thiệu ngắn gọn với những người lớn tuổi trong nhà.
Phí Nghi Châu theo sau cũng cong môi cười, bắt tay chào hỏi từng vị trưởng bối một rồi đưa quà đã chuẩn bị trước tới cho từng người một.
Mọi người đi vào ngồi trong phòng khách, cười nói hoà thuận vui vẻ.
Cậu cả chống gậy nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú và khí chất hơn người của chàng thanh niên này, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi. Ông ấy cười nói: “Tiểu Phí, chúng ta không nói được giọng phổ thông, giọng Lan Hạ của chúng ta có lẽ sẽ hơi khó hiểu. Nếu có câu nào từ nào mà cháu nghe không hiểu thì cứ nói nhé, thế nào?
"Thật ra vẫn ổn ạ." Phí Nghi Châu ngồi bên cạnh cậu cả, mỉm cười với ông ấy: "Cậu cả cứ yên tâm. Nếu có gì không hiểu, cháu sẽ nhờ bé Đản phiên dịch giúp."
Ân Tô Tô ở bên cạnh: "..."