Đã đến tuổi này rồi mà vẫn phải làm những công việc đòi hỏi thể lực lớn thế này, ngoại trừ vì cuộc sống khó khăn thì không còn lý do nào khác. Phí Nghi Châu biết rõ, anh lịch sự gật đầu, không hỏi nhiều hơn.
“Lớn tuổi rồi mà vẫn phải làm việc nặng. Lúc mợ hai của em gửi tấm ảnh này cho mẹ, mẹ em đã sợ lắm, sợ cậu hai bị trật eo.”
Cô gái ngồi cạnh anh cất điện thoại đi, khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Ba và mẹ em đều là con nhà nông, nhờ được học hành nên ba em mới có thể rời núi. Còn mẹ em gả cho ba nên cũng thành người thành phố, nhưng đến bây giờ những người lớn khác trong gia đình em vẫn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời.”
Phí Nghi Châu im lặng ngắm cô, ánh mắt anh nặng trĩu, vẫn không lên tiếng.
Ở bên kia, Ân Tô Tô tự nói một mình xong thì hơi giật mình, lúc này mới hoàn hồn lại, cười nói với anh: “Em cho anh xem tấm ảnh này là để anh biết nhà hầm là như thế nào và hoàn cảnh sống của người nhà em, để anh chuẩn bị tâm lý trước.”
Làm sao Phí Nghi Châu lại không biết suy nghĩ của cô. Anh ngắm nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt thấp thỏm và rụt rè, hỏi: “Em sợ anh coi thường gia đình em à?”
“...” Mắt Ân Tô Tô mở to, sau đó cô cụp mắt không đáp lại, xem như là thừa nhận.
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Cô Phí này, xem ra em vẫn chưa hiểu hết về chồng của em rồi.”
Ân Tô Tô không biết phải nói gì, chỉ có thể nở nụ cười chua xót rồi quay sang anh cười nói: “Em tin nhân phẩm và đạo đức của anh, anh sẽ không coi thường những người khó khăn nghèo khổ, nhưng thật sự là thế giới đó cách anh rất xa.”
Phí Nghi Châu: “Dù xa đến đâu, chỉ cần có đường là có thể đến.”
Ân Tô Tô: “A Ngưng, anh còn không hiểu sao? Vấn đề là ở giữa hai thế giới đó chẳng có con đường nào cả.”
“Đường từ người mà ra, chuyện thành bại cũng là do con người.” Phí Nghi Châu nhìn cô đăm đăm, hạ thấp giọng nói: “Anh có thể đi từng bước vào trái tim của em, cũng có thể đi từng bước vào mảnh đất đó.”
…
Để đón tiếp Phí Nghi Châu, ba mẹ Ân đã tổ chức tiệc chiêu đãi ở nhà hàng Thiên Hà ở trung tâm thành phố.
Từ nhỏ con gái đã hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cô đưa con rể về quê cầu hôn, hai vợ chồng Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh vừa thấp thỏm vừa vui vẻ. Mới sáng sớm, hai người đã lục tung tủ quần áo trong nhà để tìm những bộ đồ thật đẹp mà mình cất tận dưới đáy tủ để giúp con gái nở mày nở mặt.
Trước khi ra ngoài, Ân Tự Cường trong bộ tây trang giày da đứng trước gương ngắm tới ngắm lui, thấy tóc không đều bèn tiện tay cầm lấy chai keo xịt tóc của vợ rồi xịt lên trán, sau đó cầm lược chải chuốt thật cẩn thận.
Trương Tú Thanh đang thay giày ở huyền quan, đợi mãi mà chồng mình vẫn chưa ra, bà ấy nhíu mày nhìn vào phòng ngủ, thấy cảnh này thì không biết nên khóc hay nên cười, nói bằng giọng địa phương: “Anh còn trịnh trọng hơn cả lúc tham gia đại hội tỉnh nữa.”
“Người ta là cậu ấm đến từ thành phố mà, chúng ta không thể để con gái mất mặt được, cũng không được làm Hạ Lan mất mặt.” Ân Tự Cường vuốt tóc xong, đặt chai keo xịt tóc lên bàn, chỉnh lại cà vạt và thắt lưng sau đó mới đi về phía cửa chính, vừa thay giày vừa chuyển sang nói bằng giọng phổ thông tiêu chuẩn: “Lát nữa bà nhớ phải chú ý một chút, đừng có dùng giọng địa phương nữa, người ngoài nghe không hiểu đâu.”
“Tôi biết rồi! Tiếng phổ thông chứ gì?” Quý bà Trương Tú Thanh uốn lưỡi, nói từng chữ rõ ràng: “Tuy tôi không nói đúng chuẩn được nhưng giao tiếp không có vấn đề gì đâu đấy nhé.”
Hai vợ chồng già vừa nói chuyện vừa ra ngoài.
Đi xuống cầu thang bộ của khu chung cư cũ kỹ, họ dừng lại trước một chiếc SUV Changan được sản xuất trong nước đang đậu ở ô số bảy của bãi đậu xe lộ thiên. Chiếc xe vừa mới được tẩy rửa sạch sẽ, thân xe bóng loáng mới tinh, đây là chiếc xe mới mà Ân Tô Tô vừa mua cho hai vợ chồng già từ năm ngoái.
Lên xe, Trương Tú Thanh ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho mình, bỗng nhiên bà ấy nghĩ tới việc gì đó bèn quay đầu nhìn chồng, nhíu mày nói: “Ông nghĩ chúng ta mời Tiểu Phí ăn ở Thiên Hà thì có đủ sang trọng chưa?”
“Có gì đâu mà không được chứ?” Ân Tự Cường khởi động xe, trả lời: “Nhà hàng Thiên Hà ở thành phố Lan Hạ của chúng ta cũng là nhà hàng tốt mà.”
Trương Tú Thanh lẩm bẩm: “Ông cũng nói rồi mà, người ta là người thủ đô, thành phố lớn đấy, phải ăn ngon uống ngon mới được.”
“Dù có ăn uống uống ngon thì nhà họ Ân chúng ta chỉ được như thế này mà thôi.” Ân Tự Cường cố gắng cười nói: “Dù thằng bé có thích hay không thì chúng ta cũng đã cố gắng bày tỏ sự tấm lòng chân thành của chủ nhà, như vậy là được rồi.”
Vợ chồng hai người chạy xe đến nhà hàng Thiên Hà trước, lúc bước vào phòng, người phục vụ lập tức mang trà nước lên, hỏi thăm khi nào có thể bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Ân Tự Cường cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Vẫn còn hai khách nữa chưa tới.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ xoay người rời khỏi phòng.
Hai vợ chồng ngồi trước bàn ăn, chốc chốc lại xem đồng hồ, chốc chốc lại nhìn điện thoại xem có tin nhắn mới của con gái không. Hai người cứ chờ đợi trong lo lắng như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì điện thoại trong tay Trương Tú Thanh cũng vang lên.
Sau khi thấy tên người gọi, mẹ Ân vội vàng nhấn nút trả lời, tươi cười nói: “Đản Đản tới rồi à? Ừ ừ ừ, đúng rồi, tên phòng là ‘Đêm Lặng", là căn cuối cùng trên lầu ba đó. Ừ ừ được rồi.”
Thấy vợ cúp máy, Ân Tự Cường lập tức thò đầu qua, nhỏ giọng hỏi: “Tới rồi à?”
“Ừ.” Trương Tú Thanh trả lời: “Con bé nói đã tới dưới lầu rồi.”
Nỗi lòng người cha của Ân Tự Cường dâng trào: “Hai đứa nó có mang nhiều hành lý không? Hay là nói tụi nó gửi ở quầy lễ tân dưới lầu một đi, mang lên lầu ba thì nặng lắm.”
“Con gái ông đâu có ngốc mà xách hành lý lên tận đây ăn cơm chứ.” Trương Tú Thanh mất kiên nhẫn liếc nhìn chồng: “Ông là người thuộc tầng lớp trí thức đấy, có thể nói gì đó thông minh hơn được không…”
Lúc hai người đang cãi nhau, cánh cửa ở cách đó không xa khẽ nhúc nhích, sau đó bị mở ra từ bên ngoài, cánh cỗ gỗ cũ kỹ vang lên tiếng “kẽo kẹt".
Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường giật mình ngước mắt lên theo phản xạ, sau đó lịch sự đứng lên.
Họ thấy đang người đi đằng trước vừa mở cửa ra là cô con gái yêu quý của mình. Lan Hạ vào mùa thu cực kỳ lạnh, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác bằng vải cashmere màu xám đậm, đội chiếc mũ nồi cashmere cùng màu trên đầu, đeo một chiếc kính râm to màu đen, gương mặt to bằng bàn tay bị che khuất sau chiếc khẩu trang nhưng vẫn không giấu được hào quang xung quanh.
Người đi phía sau con gái họ là một chàng trai mặc tây trang. Anh cao khoảng một mét chín, vai rộng chân dài dáng người cao to, chỉ cần nhìn vào khí chất cũng có thể thấy được đây là một người cao quý ngàn người có một. Nhan sắc cũng đẹp đến mức không thể đẹp hơn, vầng trán dày rộng nổi bật trên gương mặt tuần tú, lông mày lưỡi kiếm mắt sáng như sao không vướng bụi trần, giống như một diễn viên nổi tiếng bước ra từ một tờ họa báo cũ từ thời dân quốc.
Phong thái ung dung đẹp đẽ cao quý, dáng vẻ khiêm tốn, chính trực.
Trương Tú Thanh đã từng gặp Phí Nghi Châu nên cái nhìn này không làm bà ấy bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Ân Tự Cường gặp cậu cả nhà họ Phí, ông ấy lập tức ngẩn người.
Lúc trước ông ấy đã nghe vợ nói “Tiểu Phí" này là cậu ấm thủ đô nhưng ông ấy chỉ nghĩ đứa con rể là một người giàu có và phóng khoáng mà thôi, bây giờ được gặp trực tiếp, khí chất này, gương mặt này, rõ ràng là con cháu quý tộc đây mà.
“Ba mẹ!” Đã lâu chưa được gặp ba mẹ, Ân Tô Tô vui mừng phấn khởi vô cùng, cô tháo khẩu trang và kính râm xuống rồi lao tới như một đứa trẻ chưa lớn.
Trương Tú Thanh được con gái ôm vào lòng, bà cũng mỉm cười ngắm nghía bình rượu mơ của mình, nói: “Bay cả buổi sáng rồi, có đói không?”
“Không ạ, trên máy bay có đồ ăn mà.” Ân Tô Tô nói, qua khóe mắt, cô nhìn thấy ba mình vẫn đang nhìn chằm chằm chồng mình thì mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu mọi người với nhau.
Cô vội vàng đứng thẳng người, hắng giọng nói: “Ba mẹ, đây là bạn trai con, anh ấy tên là Phí Nghi Châu. Còn đây là ba mẹ của em.”
“Cháu chào cô chú.” Phí Nghi Châu bắt tay với hai người lớn trước, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, để hai người phải đợi lâu rồi.”
Ba Ân mẹ Ân không biết, vì thực hiện chiến lược “giả nghèo” của vợ mình một cách triệt để mà hôm nay, một người vốn đi đâu cũng có xe chuyên dụng đưa đón từ nhỏ đến lớn như cậu cả đã phải yêu cầu trợ lý không được đi theo mình, chỉ cần cho người âm thầm đảm bảo sự an toàn cho mình và vợ yêu là được. Ngoài ra, mấy phút trước, anh đã nếm trải lần đầu tiên xếp hàng ở khu vực chờ xe ở sân bay và bắt chuyến xe taxi đầu tiên trong đời.
Ân Tự Cường xua xua tay, cười nói: “Không sao, chú và cô cũng mới tới thôi, không lâu lắm.”
Bốn người lại ngồi xuống lần nữa.
Lúc sau, Phí Nghi Châu mang quà mà anh đã chuẩn bị trước ra.
Ân Tô Tô đưa một chiếc hộp trang sức cho Trương Tú Thanh, cười nói: “Mẹ, đây là quà mà Phí Nghi Châu chuẩn bị cho mẹ đó, mẹ mở ra xem xem có thích không.”
“Thằng nhóc này, tới là được rồi, còn mang theo quà làm chi?” Mẹ Ân vừa nói lời khách sáo vừa vui vẻ cười không khép miệng được. Bà ấy mở nắp hộp ra, khi thấy rõ món đồ trong đó, bà ấy lập tức mở to mắt vì ngạc nhiên.
Trong hộp là món chiếc vòng cổ đính toàn kim cương với độ tinh khiết cực cao, viên nào viên nấy cũng trong suốt như pha lê, rực rỡ chói mắt.
“... Món quà này quý giá quá.” Trương Tú Thanh ngạc nhiên: “Tiểu Phí, làm sao dì có thể không biết xấu hổ mà nhận món quà này được.”
Phí Nghi Châu mỉm cười, lễ phép nói: “Quà nhỏ thôi ạ, mong dì không chê.”
Nghe mẹ và chồng mình nói chuyện, Ân Tô Tô bên cạnh chỉ có thể xấu hổ ngồi im.
Cô nghĩ thầm, mới có vậy mà mẹ đã không dám nhận à? Một chiếc vòng cổ đính kim cương đã là gì, người bình thường không tưởng tượng nổi độ giàu có của chàng rể của mẹ đâu. Nếu cô không kiên quyết phản đối thì anh đã chuẩn bị cả một chiếc xe cho ba để làm quà gặp mặt đấy.
Không từ chối được, cuối cùng mẹ Ân vẫn nhận chiếc vòng cổ đó.
Có kinh nghiệm từ vợ, khi nhận được một chiếc đồng hồ cơ từ chàng rể tương lai, ba Ân đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy vẫn không thể từ chối được, cuối cùng cũng phải nhận lấy.