Sáng sớm hôm sau, chiếc Legacy 750 cất cánh đúng giờ, bay từ sân bay quốc tế thủ đô về phía Lan Hạ.
Lan Hạ nằm ở vùng Tây Bắc của Trung Quốc, thuộc khu vực núi Bàn Long ở phía bắc của Tây Bắc, nhìn chung địa hình cao hơn phía nam và thấp hơn phía bắc. Nơi đây có tổng diện tích khoảng mười ngàn kilomet vuông, có một khu và ba huyện, dân cư thường trú không vượt quá một triệu.
Trên đường bay đến Lan Hạ, Ân Tô Tô ngồi ngẩn người ở vị trí gần cửa sổ, có cảm giác không chân thật cho lắm.
Cô lại nhìn sang bên cạnh.
Phí Nghi Châu cụp mắt, lấy cặp kính và tấm vải lau kính màu đen từ hộp kính làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng rồi dùng tấm vải để lau chùi mắt kính. Sau đó anh gấp tấm vải lau kính, đặt gọn gàng vào bên trong hộp rồi đeo kính lên. Mỗi động tác dù có nhỏ thế nào cũng toát lên vẻ cao quý, điềm tĩnh và thong dong chỉ có trong xã hội thượng lưu.
Nhìn góc nghiêng tuấn tú của chồng, Ân Tô Tô vô thức mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Anh đổi mắt kính mới từ khi nào vậy?”
“Hôm trước.” Phí Nghi Châu cũng nhìn sang cô, giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa vài phần châm biếm: “Hiếm có ghê, em mà cũng chú ý đến những thay đổi nhỏ của anh cơ à?”
Đương nhiên là Ân Tô Tô có thể nhận ra ẩn ý chế nhạo từ câu nói của anh, trước giờ cô không mấy để tâm đến anh mà chỉ toàn tỏ ra thờ ơ. Trong lúc nhất thời, cô không khỏi cảm thấy bối rối, trong sự bối rối xen lẫn chút xấu hổ, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh, dịu dàng nói: “Anh đừng trêu em, em biết trước đây em không tốt, nhưng sau này em sẽ thay đổi.”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa như xin lỗi vừa như để an ủi có thể khơi gợi lòng thương tiếc từ người khác. Phí Nghi Châu khẽ mỉm cười, lật bàn tay nắm lấy những ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của cô, nói: “Anh đâu có trêu em, rõ ràng là anh đang được thương mà sợ mà.”
“Sắp phải gặp ba mẹ của em rồi, anh liệu mà kiềm chế đi.” Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, nghiêm túc dặn dò: “Tuy ba mẹ em không phải người cổ hủ nhưng dù gì cũng là người của thế hệ trước, tư tưởng không được thoải mái lắm đâu. Trước mặt người lớn, anh đừng có mà trêu em, cũng đừng sờ soạng hay lôi kéo em đấy.”
Phí Nghi Châu nhìn cô với ánh mắt thản nhiên, nói khẽ: “Em nghĩ chồng em háo sắc lắm à? Nếu chút chừng mực này mà còn không biết thì anh dám bước vào nhà em chắc?”
“Ai mà biết được anh, anh háo…” Ân Tô Tô lầm bầm.
Phí Nghi Châu nhướng mày: “Em nói gì đó?”
“Không, không có gì.”
Tối hôm qua cô chỉ lỡ miệng mắng anh “hơi điên” thôi mà anh đã đè cô xuống mà “điên" mấy tiếng đồng hồ. Có quá khứ đau thương như vậy, Ân Tô Tô làm gì dám nói xấu anh ngay trước mặt anh chứ. Cô vội vàng lắc đầu xua tay rồi lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, em thấy cặp kính trước của anh vẫn tốt lắm mà, tại sao tự nhiên lại đổi vậy?”
Phí Nghi Châu thờ ơ trả lời: “Cặp kính viền vàng kia trông già quá nên anh đổi thành chiếc không viền để trông trẻ trung, tràn đầy sức sống hơn.”
Ân Tô Tô không hiểu: “Tại sao anh lại muốn mình trông trẻ trung tràn đầy sức sống hơn?”
“Ai bảo em cứ chê anh già suốt.” Phí Nghi Châu liếc cô, giọng nói lạnh tanh: “Lần trước em và ba anh cứ chê anh làm anh có bóng ma tâm lý, anh chỉ có thể tìm cách để giúp mình trông trẻ hơn thôi.”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô xấu hổ vô cùng, dở khóc dở cười nói: “Ngài Phí Nghi Châu ơi, sao anh lại nhỏ nhen như vậy chứ? Em với ba anh chỉ nói đùa thôi mà, anh có cần phải thù dai thế không?”
Cậu cả nhà họ Phí vẫn tỏ ra thản nhiên: “Anh thù dai thế đấy.”
… Được thôi, thì ra ông chủ trâu bò cũng có lúc trẻ con như vậy. Ân Tô Tô mặc kệ, quyết định không tranh cãi với Phí ba tuổi về vấn đề “trẻ trung tràn đầy sức sống” này nữa.
Cô dùng nĩa xiên một miếng lvdagun* cho vào miệng, đang nhai thì chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng phồng má hỏi: “Đúng rồi, anh đã nhớ kỹ chuyện mà em đã nói với anh tối hôm qua chưa?”
*Lvdagun là món bánh làm từ bột hạt kê hoặc bột gạo nếp được nhồi nhân đậu đỏ.
Phí Nghi Châu rủ mắt đọc sách, thuận miệng trả lời: “Nhớ kỹ rồi.”
Ân Tô Tô sợ bị lộ bèn vươn tay phải túm lấy cổ tay áo âu phục của anh rồi lắc qua lắc lại để làm nũng, đồng thời dịu dàng nói: “Em sợ anh quên, anh mau nhắc lại với em thêm một lần nữa đi.”
Phí Nghi Châu nhìn xuống bàn tay nhỏ đang túm ống tay áo của mình, lười biếng nhướng mày, ngước mắt lên nói: “Cô gái này, chúng ta sắp về nhà gặp ba mẹ em rồi, phiền em kiềm chế lại một chút, đừng có mà sờ soạng hay lôi kéo anh.”
“...” Anh đang dùng chính câu nói của cô để trả đũa, Ân Tô Tô vừa bực mình vừa xấu hổ, cô mở to hai mắt quát lên: “Phí A Ngưng.”
Dáng vẻ tức giận của cô trông giống hệt một chú cá nóc nhỏ làm Phí Nghi Châu phải bật cười thành tiếng. Vài giây sau, khi anh cười thỏa thích rồi mới đưa hai ngón tay lên vân vê dái tai của cô, uể oải nói: “Yên tâm đi, những điều em nói anh đã nhớ kỹ rồi, sẽ không bị lộ điều gì đâu.”
Ân Tô Tô giơ ngón tay trỏ lên, nghiêm mặt hỏi: “Vậy anh nói thử xem, lần này anh về cầu hôn em thì từ quan trọng nhất là gì?”
Phí Nghi Châu khựng lại một lúc, sau đó đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn mà cô đã dặn trước: “Giả nghèo.”
Ân Tô Tô hỏi tiếp: “Nếu ba mẹ em hỏi anh thì anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Phí Nghi Châu lại dừng một chút, trả lời: “Không đến tám con số.”
“Có bao nhiêu căn nhà?”
“Chưa đến mười căn.”
“Ba mẹ anh làm nghề gì?”
“Dân làm ăn tự do bình thường thôi.”
“OK!” Ân Tô Tô hài lòng mỉm cười, vỗ vỗ tay sau đó giơ ngón cái lên với anh: “Tốt lắm, câu trả lời đạt điểm tối đa! Nhóc Ngưng Ngưng cố lên!”
Phí Nghi Châu ngắm nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt cô, trái tim đập rộn ràng, anh nâng tay, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng đè xuống khóe miệng đang cong lên của cô.
Ân Tô Tô khó hiểu chớp chớp mắt, cô còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã cúi người tới gần, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô.
“... Anh làm gì vậy?” Hai má Ân Tô Tô nóng lên, giơ tay che mặt mình lại theo phản xạ rồi hỏi anh.
“Không có gì.” Ánh mắt Phí Nghi Châu sâu thăm thẳm, anh ung dung lắc đầu cười nói: “Thật may mắn, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy nụ cười này của em.”
Ân Tô Tô nghe vậy, trong lòng như có dòng suối ấm chảy qua, cô vươn tay nắm lấy tay anh, dịu dàng hỏi: “Sắp phải chính thức ra mắt ba mẹ em rồi, anh có hồi hộp không?”
Phí Nghi Châu suy nghĩ hai giây rồi khẽ gật đầu: “Có một chút.”
“Chậc.” Ân Tô Tô vừa ngạc nhiên vừa thấy thích thú, cô tò mò hỏi: “Đường đường là tổng giám đốc Phí mà cũng có lúc thấy hồi hộp à?”
Phí Nghi Châu ngước mắt lên, nhìn cô với vẻ sâu xa, ung dung nhắc nhở: “Không được cười người đàn ông của em.”
Rõ ràng đây là xưng hô do chính miệng cô nói ra, nhưng khi nghe anh nói thì cô cũng thấy bối rối không thôi.
Ân Tô Tô lại đỏ bừng mặt, cụp mi xuống, vừa nghịch mấy ngón tay thon dài như ngọc của anh vừa lẩm bẩm: “Em đã nói hết với anh về những tập tục ở Lan Hạ rồi, lát nữa khi máy bay hạ cánh, ba mẹ em sẽ tiếp đãi anh ở một nhà hàng để chào mừng. Sau đó, tụi em sẽ liên tục đưa anh đi thăm gia đình mấy cậu, sau khi ra mắt tất cả mọi người, tới buổi tối anh mới được chính thức về nhà.”
Trong mắt Phí Nghi Châu vẫn luôn chất chứa ý cười nhẹ nhàng: “Anh biết rồi.”
Ân Tô Tô thầm thấy lo lắng, cô cẩn thận ngước mắt lên nhìn anh, sau đó lên tiếng thăm dò: “Chồng à, anh đã bao giờ thấy nhà hầm chưa?”
Phí Nghi Châu có một kho tàng kiến thức phong phú, nghe thấy vậy anh im lặng để suy nghĩ vài giây mới trả lời: “Anh chưa thấy bao giờ nhưng anh có biết. Đó là những một hang động được đào từ vách núi đất để làm nơi ở.”
Nghe câu trả lời của anh, Ân Tô Tô bỗng thấy lòng mình trăm mối ngổn ngang.
Anh là hoàng tử cao quý sinh ra trong gia đình giàu có, hiểu biết về nhà hầm của anh chỉ dừng lại ở những con chữ ít ỏi trong sách vở. Nhưng những sự cực khổ, nghèo khó và cay đắng không thể miêu tả được hết bằng những con chữ mới là hoàn cảnh trưởng thành thật sự của cô.
Lúc đầu, cô vô thức từ chối cho anh bước vào trái tim và thế giới của mình. Nhưng duyên phận là thứ không thể nói trước, về sau, cô vẫn bất chấp tất cả mà yêu anh, yêu một người đàn ông cao quý không nhiễm bụi trần, một người có hoàn cảnh sống và chiều không gian khác hoàn toàn với cô.
Để rồi bây giờ, anh xông vào trái tim cô, sau đó thật sự bước tới Lan Hạ, cao nguyên Hoàng Thổ của cô.
Cô không biết khi những cảnh tượng chỉ có trong sách vở xuất hiện ngay trước mắt Phí Nghi Châu, anh sẽ có cảm nhận gì, đánh giá như thế nào.
Có lẽ là thương xót, cũng có thể là thương tiếc, cũng có thể là ghét bỏ.
Từ tận sâu trong đáy lòng mình, cô thà mãi mãi đóng vai một ngôi sao sáng hoặc một chiếc bình hoa xinh đẹp còn hơn là đưa anh về Lan Hạ, để anh nhìn thấy một “bé Đản" ăn bánh bao lớn lên giữa cao nguyên Hoàng Thổ đầy gió và cát.
Đói nghèo lạc hậu, quê mùa, chẳng thanh cao chút nào cả…
Trong lúc Ân Tô Tô đang thất thần, tiếp viên trưởng đã từ từ đi đến, vừa nở nụ cười xinh đẹp chuyên nghiệp vừa nhắc nhở: “Thưa anh Phí, cô Phí, khoảng nửa tiếng sau chúng ta sẽ hạ cánh tại sân bay Bàn Long Sơn ở Lan Hạ. Máy bay sắp sửa hạ độ cao, phiền hai người thắt chặt dây an toàn và đừng rời khỏi chỗ ngồi nhé.”
Ân Tô Tô hoàn hồn lại, mỉm cười với tiếp viên trưởng và nói: “Cảm ơn.”
Để đề phòng tai nạn ngoài ý muốn do xóc nảy, một tiếp viên hàng không thu dọn những món đồ ăn nhẹ và thức uống trên bàn rồi chậm rãi rời đi.
Ân Tô Tô kiểm tra đai an toàn của mình thêm một lần nữa, cô vừa cắn môi vừa suy nghĩ một lúc, sau đó bật màn hình điện thoại và tìm kiếm trong thư viện ảnh.
Không lâu sau, Phí Nghi Châu đang nhìn về phía trước suy nghĩ gì đó thì một bàn tay trắng trẻo, mềm mại với những chiếc móng tay màu hồng nhạt khoẻ mạnh xuất hiện ngay trước mắt anh, bàn tay ấy đang cầm một chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Ánh mắt của Phí Nghi Châu dừng trên màn hình, thấy đó là một tấm ảnh chụp, rõ ràng không phải do người có chuyên môn chụp. Chất lượng hình ảnh không tốt lắm, bố cục cũng không có trọng tâm, vừa sơ sài vừa vụng về… Có màu xanh của trời, màu trắng của mây, màu vàng của hang đất, còn có hai người đàn ông đang khiêng bao xi măng.
Họ đều khoảng năm sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, mái tóc hoa râm, sống lưng bị bao xi măng đè phải còng xuống, đôi môi nứt nẻ đang ngậm một điếu thuốc lá, quần áo dính đầy bùn đen vừa cũ vừa dơ. Họ đang nói chuyện với nhau, đuôi mắt đầy những vết nhăn sâu hoắm, không biết đã phải hứng chịu bao nhiêu sương gió của năm tháng.
“Đây là nhà hầm.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên mang theo chút xấu hổ và lo lắng, cô giải thích với anh: “Năm ngoái con trai của cậu hai em kiếm được chút tiền ở thành phố, sau đó về quê đưa cho cậu mợ hai làm nhà hầm mới. Đây là bức ảnh lúc thi công mà mợ hai của em chụp rồi gửi cho mẹ em, trong ảnh có hai người, người này là công nhân được mời về, người còn lại là cậu hai của em.”
Phí Nghi Châu nghe xong gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu hai bao nhiêu tuổi rồi?”
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là gần sáu mươi rồi.”