Tô Tô

Chương 118




Hành trình buổi chiều của đoàn là tham quan Di Hoà Viên.

Buổi chiều, nắng ấm và gió nhẹ. Một đoàn du khách gồm phần lớn là những người trung niên và lớn tuổi bước vào cổng Di Hoà Viên, một hướng dẫn viên trẻ tuổi cầm lá cờ đỏ và đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, cầm loa bắt đầu giải thích trên đường đi.

Trương Tú Thanh cũng đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng do đoàn du lịch cấp. Bà ấy dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán, ôm chắc chiếc ba lô vải bông trước mặt, đang chăm chú lắng nghe lời hướng dẫn viên du lịch nói, đột nhiên, điện thoại di động trong ba lô vang lên.

Trương Tú Thanh nhanh chóng lấy điện thoại ra, nheo mắt nhìn kỹ hơn, thấy người gọi là chồng bà Ân Tự Cường, bà ấy mỉm cười nhấc máy.

“Alo.” Trương Tú Thanh là người ý tứ, để không làm phiền các thành viên khác trong đoàn, bà ấy có ý thức bước đến cuối hàng, nói chuyện bằng giọng Lan Hạ: “Tôi đang đi thăm Di Hoà Viên. Có chuyện gì thế?"

Trong điện thoại, giọng điệu của Ân Tự Cường có vẻ hơi bối rối và lo lắng. Ông hỏi: “Tôi đang ở chỗ làm, vừa xong việc, vội chạy về gọi điện cho bà hỏi cái này. Bà gửi tin nhắn WeChat nói rằng đối tượng của con gái, giữa tháng này sẽ về cầu hôn?”

Trương Tú Thanh mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Con gái hẹn hò từ khi nào, sao tôi lại không biết gì?” Ân Tự Cường rõ ràng không vui, “Ồ, còn phải kết hôn xong mới mang người về, có để người làm ba là tôi đây vào mắt không thế?"

“Ôi chao, thời đại này không giống thời đại của chúng ta, hôn nhân sắp đặt cần có sự đồng ý của ba mẹ.” Trương Tú Thanh trách mắng rồi an ủi ông: “Con gái ở thủ đô một mình, có bạn trai có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa công việc bận rộn như vậy, quên nói với người trong nhà là bình thường, ông so đo cái này làm gì, đừng có bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

Nghe vợ nói xong, Ân Tự Cường nghẹn ngào mất ba giây, mới không cam lòng thở dài nói: “Được rồi, cứ cho là nó bận rộn đi. Vậy thằng bé kia làm nghề gì? Tính cách thế nào? Gia cảnh ra sao? Sắp kết hôn rồi đã nghe ngóng tìm hiểu kỹ người ta chưa.”

“Nghe nói là tự kinh doanh, là người gốc thủ đô, có nhà có xe, điều kiện hẳn là khá tốt.” Mẹ Ân nhớ lại cậu con rể tương lai đẹp trai theo kiểu quý ông kia, cảm thấy vừa lòng. “Hơn nữa tôi đã gặp qua rồi, thằng bé rất là tốt, rất rất tốt, tính khí của nó trông không giống một người không đáng tin cậy.”

Ân Tự Cường vẫn còn lo lắng: “Không phải loại con cháu nhà giàu chơi bời lêu lổng miệng ăn núi lở thì được.”

Trương Tú Thanh cười nói: “Ông biết tính cách của con gái ông mà, tuy nhà chúng ta không giàu có, nhưng chúng ta chưa từng để Tô Tô chịu ấm ức. Nó được chúng ta chiều chuộng mà lớn lên, không thiếu tình thương, sẽ không dễ dàng rung động. Nếu nó cảm thấy đứa trẻ kia rất tốt, vậy thì nhất định thằng bé thật sự không tồi.”

“Được rồi, tôi tin tưởng mắt của bà và con gái chúng ta.” Ân Tự Cường bất đắc dĩ, dừng một chút, sau đó hỏi vợ: “Vậy còn việc cầu hôn, làm theo phong tục ở đây của chúng ta sao?”

Trương Tú Thanh: “Cưới con gái của chúng ta, tất nhiên phải làm theo phong tục của chúng ta rồi”.

“Theo phong tục Lan Hạ của chúng ta, nhà trai đến cầu hôn, trước tiên phải đưa đến nhà các chú các bác một lượt, nhận được sự đồng ý của bậc cha chú mới có thể vào nhà chúng ta.” Ân Tự Cường vẫn còn băn khoăn, thở dài: “Họ hàng nhà  chúng ta bây giờ phần lớn vẫn đang ở nhà hầm*, đó lại là cậu ấm đến từ thủ đô, dẫn về đây, liệu thằng bé có nghĩ nơi này quá nghèo nàn, tỏ thái độ ​​với Tô Tô không?

*Nhà hầm là hình thức sinh sống lâu đời của những người dân trên cao nguyên Hoàng Thổ miền Tây Bắc Trung Quốc. 

“Vậy thì có sao?” Trương Tú Thanh lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bầu trời Tây Bắc: “Nếu thằng bé thực sự thích con gái chúng ta, thằng bé sẽ không vì quê hương nghèo khó và lạc hậu của nó mà có thành kiến. Ngược lại, nếu thằng bé thực sự bỏ cuộc vì điều này, vậy thì mặc kệ xuất thân có cao đến đâu, dù điều kiện có tốt đến đâu, cũng không xứng với Tô Tô.”

*

Chớp mắt đã đến giữa tháng mười.

Vì muốn dẫn người chồng đại gia của mình về quê, Ân Tô Tô không thể không tạm dừng mọi công việc, hỏi quản lý Lương Tĩnh cho cô nghỉ phép một tuần.

Lúc đó, khi biết cậu cả nhà họ Phí muốn đi Lan Hạ để cầu hôn, Lương Tĩnh sốc đến mức suýt một chút nữa mắt bật ra khỏi tròng, cô ấy hỏi Ân Tô Tô ba lần liên tiếp: “Em có chắc là mình không mơ không?”

Ân Tô Tô mười phần bất lực trước điều này và trả lời cô ấy: “Em chắc chắn, rất chắc chắn. Phí Nghi Châu muốn về quê em để cầu hôn, còn muốn tự mình đi tặng quà cho cậu cả cậu hai ở nhà hầm của em nữa.”

“Trời ạ…” Lương Tĩnh ôm trán không thể tin được: “Mặt trời còn không mọc ở hướng Tây, sao lại có chuyện kỳ ​​quái như vậy xảy ra?”

Ân Tô Tô chỉ có thể đau lòng cùng cô ấy: “Không còn cách nào. Anh ấy đã nói hết với mẹ em, bây giờ tin tức đã truyền đến tất cả thân thích người lớn trong nhà em rồi, em chỉ có thể chịu khó đưa anh ấy về thôi.”

Vẻ mặt của Lương Tĩnh vô cùng phức tạp, cô ấy trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Được rồi. Vậy thì em phải cẩn thận và đừng để bị chụp bất kỳ bức ảnh hay video nào. Hình tượng công ty tạo ra cho em là “bông hoa trắng nhỏ vùng sông nước Giang Nam”, mặc dù trước đó không nói thẳng ra, nhưng người hâm mộ đều nghĩ như vậy, nếu tình huống ở quê nhà bị lộ ra, e rằng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực với em…”

Ân Tô Tô bất lực, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sinh ra ở Lan Hạ là một điều đáng xấu hổ, nhưng ngành này quá thực tế, đặc biệt là những tên tuổi quốc tế lớn luôn có thành kiến với những nghệ sĩ xuất thân từ vùng nghèo khó. Mấy năm nay, Ân Tô Tô đã tập mãi thành quen.

Tất cả những điều này là lý do khiến cô cực kỳ không tự tin về xuất thân của chính mình.

Cuối cùng, Ân Tô Tô vẫn gật đầu với chị Lương.

Ngày khởi hành do trợ lý Hà sắp xếp cho Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô là ngày mười bảy tháng mười, trước đó một đêm, mùa thu ở thủ đô đón một trận mưa lớn hiếm thấy. Trên trời sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn, cây cảnh quý giá trong vườn cây của nhà tổ nhà họ Phí ở Nam Tân bị gió mạnh thổi ngã trái ngã phải, làm cho chú Thận và những người khác phải khoác áo mưa, chạy đến vườn cả đêm để dựng cọc đỡ thân cây.

Trong phòng ngủ chính trên tầng ba, Ân Tô Tô thu dọn hành lý xong rồi bò trở lại giường, nghe tiếng gió hú và sấm sét ngoài cửa sổ, cô hơi sợ hãi, vô tình cố ý lén dùng khoé mắt nhìn sang một bên nào đó.

Phí Nghi Châu vừa hoàn thành công việc hôm nay cách đây nửa giờ. Anh vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn còn hơi ẩm, trên sống mũi đeo cặp kính không gọng, đang ngồi cúi đầu ở đầu giường đọc sách. Chiếc đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng màu cam ấm áp, tạo ra những cái bóng sáng tối khác nhau trên khuôn mặt anh.

Dường như nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Phí Nghi Châu đóng cuốn sách trong tay lại, ngước mắt lên nhìn Ân Tô Tô, dùng tay phải vỗ nhẹ vào đùi mình, lười biếng nói: “Muốn đến đây thì cứ đến.”

Cô gái do dự một chút, giây tiếp theo lập tức đỏ mặt cọ cọ, nũng nịu với anh, ngồi lên đùi anh như một con thú nhỏ, nép vào trong ngực anh.

Một cánh tay thon dài của Phí Nghi Châu ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại vuốt ve đường cong trên gò má và cổ cô, anh cụp mắt nhìn cô qua cặp kính, nói: “Cô gái hai mươi mấy tuổi đầu còn sợ sấm sét à?"

“... Không phải.” Ân Tô Tô bị vết chai mỏng trên tay anh chọc cho ngứa ngáy, cô muốn trốn tránh nhưng không thể, chỉ có thể ấp úng: “Chỉ là hôm nay trời gió to quá, em nhớ đến chuyện bà ngoại kể khi em còn nhỏ, đây gọi là trời có dị tượng, yêu ma thổi gió.”

Những suy nghĩ kì lạ của cô dường như là vô tận, luôn có thể nói ra điều gì đó khiến anh không thể tưởng tượng được.

Phí Nghi Châu bị cô chọc cười, kiên nhẫn dịu dàng đáp lại cô: “Vậy "yêu ma thổi gió" bình thường sẽ là kết quả gì?"

“Em không biết.” Ân Tô Tô thành thật lắc đầu.

“Cả ngày cứ suy nghĩ lung tung.” Anh dựa sát vào cô, dùng chiếc mũi cao của anh cọ vào chiếc mũi nhỏ của cô: “Anh chỉ biết, mưa gió càng to, ngày hôm sau thời tiết càng tốt.”

Nghe được lời nói của Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô không khỏi thở dài: “Hâm mộ anh ghê, lúc nào cũng thong dong, bình tĩnh như vậy, sẽ không lo lắng sợ hãi, giống như trên đời này chẳng có gì có thể khiến anh sợ hãi được.”

Phí Nghi Châu dùng ngón tay cái xoa xoa vành tai cô, khẽ ấn vào trán cô, từ từ nhắm hai mắt lại, trả lời cô: “Sao có thể không có được?”

Ân Tô Tô tò mò chớp mắt: “Anh sợ cái gì?”

Phí Nghi Châu hạ thấp giọng, nói: “Sợ một ngày nào đó em sẽ không cần anh nữa.”

“...” Ân Tô Tô bật cười, chỉ nghĩ rằng anh thuận miệng nói vài câu thả thính để dỗ cô vui vẻ. Cô giơ tay ôm lấy mặt anh, hùa theo anh, trịnh trọng nói: “Vậy anh phải đối xử tốt với em một chút. Con gái rất là ba phải, thay lòng đổi dạ cũng rất nhanh, bây giờ em bị sắc đẹp của anh mê hoặc, nhưng nói không chừng một ngày nào đó em sẽ nhìn mặt anh đến chán ngấy.”

Vừa dứt lời, Phí Nghi Châu đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng tự dưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm: “Em dám.”

Ân Tô Tô bị anh nhìn đến sợ hãi trong lòng, nhưng cô vẫn có gan trêu đùa anh: “Nếu em thật sự chán nhìn anh thì anh sẽ làm gì? Chắc sẽ không có khả năng muốn làm chuyện ‘ép yêu’ kia đấy chứ.”

Ân Tô Tô không hiểu sao nghĩ đến rất nhiều tình tiết máu chó trong truyện ngôn tình tổng tài bá đạo.

Phí Nghi Châu im lặng một lúc rồi nói: “Anh sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Ân Tô Tô: “...?”

Ân Tô Tô nghĩ rằng hình như mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì cơ?”

“Anh sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.” Phí Nghi Châu hôn lên má cô, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đi chỉnh khuôn mặt của mình cho đến khi có thể mê hoặc em lần nữa mới thôi.”

Ân Tô Tô không biết nên cười hay khóc, cô vòng tay qua cổ anh, nghiêm túc nói: “Chồng à, anh biết không, đôi khi em cảm thấy đầu óc anh rất không bình thường.”

Phí Nghi Châu liếc nhìn cô, dùng ngón tay gõ mạnh vào trán cô: “Nói chuyện với anh cho cẩn thận, không được phép công kích cá nhân.”

“...” Ân Tô Tô rên rỉ đau đớn, rầu rĩ nói: “Em đâu có mắng anh, em chỉ cảm thấy anh có chút không bình thường. Có chút…”

“Có chút gì?”

“Một chút…” Ân Tô Tô cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, chọn ra một từ miêu tả chính xác: “Điên”.

“Chính là vậy.”

Cậu cả nghe tiếng, lười biếng đáp lại. Bàn tay đang ôm eo cô không kiêng nể gì thò xuống, kéo váy ngủ của cô ra.

Cảm giác mát lạnh ập đến, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, vòng eo không khống chế được uốn éo, muốn né tránh, nhưng lại bị anh nhanh tay giữ chặt, không thể thoát ra được.

Cô muốn khóc, mở miệng cắn lấy ngón trỏ của mình, cố kìm lại tiếng rên rỉ, phản đối nói: “Anh có thể đừng như vậy nữa được không…”

“Như thế nào?”

“Chính là... Như vậy!” Ân Tô Tô cố gắng mở miệng, nơi khoé mắt chảy ra nước mắt.

Giọng nói mềm đến mức có thể ép ra nước, Phí Nghi Châu nghe được ánh mắt càng trầm xuống, anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô nâng lên, cẩn thận thưởng thức dáng vẻ mềm yếu bị anh nắm trong tay của cô.

Lông mày cô hơi nhíu lại, môi hơi hé ra, má đỏ như ráng mây bị lửa đốt, nếu nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện chiếc lưỡi ẩn trong kẽ răng không nhịn được mà run rẩy.

Kiều mị và quyến rũ.

“Cái này gọi là điên sao?” Giọng nói của anh trầm trầm, giọng điệu lười biếng, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô: “Hình như em chưa từng được thấy anh thực sự điên.”

Dây áo ngủ của cô bị kéo ra, cô giống như một con cá nhỏ bất lực, liên tục bị nướng giữa những ngón tay của anh.

Một làn sóng đập mạnh vào trong óc. Cô như sắp rơi xuống, ôm chặt lấy anh, cắn mạnh vào vai anh, nuốt lại âm thanh sắp bật ra khỏi cổ họng, mắt cô ngấn lệ, tầm nhìn mờ đi.

“Vốn dĩ ngày mai về Lan Hạ, anh định hôm nay sẽ cho em nghỉ một ngày.” Anh há miệng, nhẹ nhàng cắn vào cổ cô, giống như dã thú trên thảo nguyên đang bắt lấy con linh dương không còn sức giãy dụa: “Thì ra là phải trêu chọc một chút mới vui vẻ?”

Ân Tô Tô nhận ra anh muốn làm gì, bị dọa sợ, nhanh chóng lắc đầu để tỉnh táo lại. Đôi mắt ẩm ướt của cô mở to, khàn giọng nói: “Không được!”

Phí Nghi Châu: “Chỉ một lần thôi, anh sẽ làm nhanh, cố gắng để đêm nay em được ngủ nhiều hơn một lúc.”

“... Một lần cái đầu anh!” Ân Tô Tô gấp gáp đến độ nói không cần nghĩ: “Em vẫn còn có chuyện muốn nói với anh!”

“Em nói đi.”

“…” Khoảnh khắc tiếp theo, nước mắt cô tràn ra, ý thức trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn giữ lấy sự tỉnh táo cuối cùng, mặt đỏ bừng, cô yếu ớt rên rỉ mắng anh: “Cứ thế thì sao em nói được? Đi ra!”

Giằng co khoảng ba giây, Phí Nghi Châu hít thở một hơi thật sâu, nhích người ra, toàn thân căng thẳng, ánh mắt cụp xuống nhìn chằm chằm cô ở dưới người mình, giọng nói khàn đến đáng sợ: “Anh chỉ cho em thời gian một phút thôi, nói đi.”

“… Trước đó em quên nói với anh, hôm đó mẹ em đến, em đã không nói rõ cho bà ấy biết tình hình thực sự của anh, sợ dọa bà ấy.” Ân Tô Tô đau lòng muốn chết, khoé mắt cô đỏ hoe, như bị dính son, đôi mắt cô đầy nước mắt và sương mù, ướt sũng, cô nhìn đáng thương nhìn anh: “Cho nên lần này về quê, có lẽ anh phải giả nghèo một chút.”

Giả nghèo?

Là như thế nào?

Quên đi, sao cũng được.

Phí Nghi Châu lúc này hoàn toàn không muốn nghĩ tới cái gì khác, mồ hôi chảy xuống quai hàm góc cạnh của anh, khàn giọng nói: “Nói xong chưa?”

“Ừm… Ừ!”

Ân Tô Tô vừa dứt lời, anh lập tức lật người cô lại, đặt vào tư thế một con mèo nhỏ đang duỗi người.

“Anh đang làm gì vậy!” Tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng quay đầu lại muốn nhìn về phía sau, trong miệng nói: “Những gì em nói anh có nghe thấy không…”

Nhưng mà chưa kịp nói xong thì cô cảm giác mí mắt hơi lạnh, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất.

Cô giật mình, phải mất vài giây mới nhận ra đó là cà vạt của anh.

Anh dùng cà vạt bịt mắt cô lại.

“A Ngưng…” Trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, cô hoảng sợ, nũng nịu gọi tên anh.

“Suỵt, bé cưng à, em đừng sợ.” Anh ôm eo cô, cúi đầu tỉ mỉ dịu dàng hôn lên lưng cô: “Nhắm mắt lại, cảm nhận anh đi nào.”