Câu nói của Phí Nghi Châu khiến Ân Tô Tô bối rối trong giây lát.
Cô ngơ ngác nhìn anh, trong tầm mắt cô, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của anh cách cô rất gần. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm, đầy ẩn ý giống như hai cái giếng cổ sâu hun hút nhìn không thấy đáy, cảm giác có một loại cưng chiều cố chấp đến bệnh hoạn.
Nhưng loại ánh mắt này chỉ xuất hiện trong thời gian thật ngắn ngủi, khoảng ba giây, thậm chí còn ngắn hơn hai giây, chẳng bao lâu sau, sóng ngầm dâng trào trong mắt anh đã biến mất không dấu vết.
Cả người anh trở lại với dáng vẻ thường ngày nho nhã, thanh tao, không dính bụi trần.
Điều này đã khiến Ân Tô Tô nghi ngờ, nghi ngờ rằng câu nói truyền vào tai cô vừa rồi chỉ là do cô tưởng tượng ra.
“Anh nói gì cơ?” Cô khẽ cau mày, không chắc chắn hỏi lại: “Cái gì gọi là ngay từ đầu anh đã không có ý định chừa cho em một đường lui?”
Phí Nghi Châu rũ mắt chăm chú nhìn cô, sau đó, anh nhếch khóe miệng mỉm cười với vẻ thờ ơ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh chỉ mong em hiểu rằng trên thế giới này có rất nhiều chuyện là do định mệnh, chẳng hạn như khi ở Florence, em chặn xe của anh. Chẳng hạn như sáng nay mẹ em đột nhiên tới nhà, đây đều là ý trời. Là ý trời khiến anh và em ràng buộc với nhau, không thể làm trái.”
Lời nói của anh rất dễ hiểu, nhưng lại có chút huyền bí vượt ra ngoài chủ nghĩa duy vật, Ân Tô Tô nghe xong, dường như đã hiểu nhưng lại không hiểu, cô chỉ có thể thở dài và thỏa hiệp: “Được rồi, mọi chuyện đã đến nước này, ngoại trừ làm theo cách anh nói, xem ra cũng không còn cách nào khác.”
Phí Nghi Châu dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má mềm mại của cô, nhìn cô một lúc rồi khẽ hỏi: “Em thật sự không muốn anh cùng em về Lan Hạ đến vậy, cũng không muốn anh gặp gia đình và bạn bè của em đến vậy sao?”
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo, sâu thẳm và lạnh lùng đó, Ân Tô Tô khựng lại hai giây. Sau đó, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh, dịu dàng nói: “A Ngưng, hình như anh đã quên mất thỏa thuận ban đầu của chúng ta.”
Phí Nghi Châu nhìn cô đầy ẩn ý, không nói gì.
“Cuộc hôn nhân của chúng ta, bắt đầu bằng sự thỏa thuận, anh có thể dừng lại bất cứ lúc nào.” Cô mỉm cười nhắc nhở anh, trong mắt đong đầy sự dịu dàng từ tận đáy lòng, chân thành nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, vậy xin anh hãy tha thứ cho một chút ích kỷ của em, dù em có như thế nào cũng không quan trọng, nhưng em muốn bảo vệ ba mẹ mình, anh hiểu không?"
“Lan Hạ quá nhỏ, quá lạc hậu, đó là một thế giới mà anh không thể nào tưởng tượng được.” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, không hề có chút tự coi thường hay hối hận nào, chỉ thẳng thừng vạch trần sự thật: “Cái nơi kia không chịu nổi bất cứ lời đàm tiếu nào.”
Phí Nghi Châu trầm giọng nói: “Chúng ta sẽ không ly hôn, cũng sẽ không ly thân, chuyện em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra."
Nghe vậy, Ân Tô Tô hơi ngượng ngùng mỉm cười, vòng tay qua cổ anh, áp mặt vào hõm cổ nơi toát ra mùi hương mát lạnh và ấm áp của cơ thể. Cô im lặng vài giây rồi mới nói: “Thật ra em có thể cảm nhận được, anh khá thích em, phải không?”
Anh ôm cô thật chặt trong vòng tay, nói: “Đâu chỉ là thích.”
Ân Tô Tô hạnh phúc đến nỗi cười rộ lên, không nói gì nữa, cô chỉ nhắm đôi mắt đã hơi ươn ướt lại, thận theo bản thân trong khoảnh khắc này, gạt đi lý trí, cho phép mình đắm chìm trong tình yêu của anh.
Có rất nhiều lời tuy cô chưa nói ra nhưng cũng không biết phải nói thế nào.
Xuất thân của bọn họ quá khác biệt, giống như mây và bùn, giống như trời và đất. Trái tim con người không thể kiểm soát được cho nên cô chìm đắm vào tình yêu và sự quan tâm đầy chu đáo của anh, nhưng khoảng cách thực tế lại hiện ra trước mắt cô, sự mặc cảm và bất an đã ăn sâu vào trong lòng cô, cô không thể tin rằng mình và anh thực sự sẽ có tương lai.
Đúng là bây giờ anh thích cô, thậm chí si mê cô nhưng cảm xúc lại là một thứ hư vô mờ mịt. Trong mối quan hệ này, địa vị của hai bên chênh lệch như vậy, nếu chỉ dựa vào sự cưng chiều của một người đàn ông thì liệu cô có thể hạnh phúc được bao lâu?
Đột nhiên, Ân Tô Tô thoáng xúc động.
Cô nghĩ rằng nếu cô cũng là con gái của một gia đình hào môn, nếu cô cũng có gia cảnh, trình độ học vấn và xuất thân tương xứng với anh thì tốt biết mấy.
Như thế, cô sẽ có dũng khí để đứng bên cạnh anh, không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ lòng người khó đoán, sợ mộng đẹp tan vỡ, sợ một ngày nào đó cảm giác mới mẻ của anh sẽ trôi đi, mà cô chỉ có thể buồn bã rút lui khỏi cuộc đời anh.
Ôm nhau thật chặt mấy phút, Ân Tô Tô tựa đầu vào vai Phí Nghi Châu, ngửi hơi thở của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, nhưng lại bắt đầu cầu nguyện thời gian sẽ dừng lại ở đây.
Sau đó, cảm nhận được lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về sau đầu mình, cô mở mắt ra như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, ngây ngốc nhìn anh.
“Ừm?”
“Em ngủ à?” Phí Nghi Châu lười biếng hỏi.
“Không có mà.” Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô ngoan ngoãn cong môi nhìn về phía anh, cười ngượng ngùng nói: “Em chỉ thấy mùi hương của anh rất dễ chịu, nên muốn ở trong vòng tay anh thêm một lát.”
“Anh còn tưởng em mệt.” Giọng điệu của Phí Nghi Châu vừa thoải mái vừa bình tĩnh. Anh cúi đầu hôn lên nụ cười nơi khóe miệng cô, mang theo chút ẩn ý trêu chọc: “Anh còn đang áy náy có phải tối qua làm cho em mệt quá, cho nên em ngồi ở trên bàn bếp mà cũng có thể ngủ”.
Sau khi nghe những lời này, những cảnh tượng tối qua lập tức biến thành những thước phim nhỏ, không ngừng chiếu lại trong đầu.
Chỉ trong vài giây, gò má trắng trẻo của Ân Tô Tô đỏ bừng, cô xấu hổ đến mức muốn tự treo cổ trên cành Đông Nam.*
*Đây là ý được trích từ câu thơ “Lang thang dưới gốc cây vườn, treo cổ trên cành Đông Nam”, cụm từ “treo cổ trên cành Đông Nam” tức là treo cổ trên cành cây ở hướng Đông Nam, thường chỉ về việc tự vẫn vì đạo, vì lý tưởng.
Không dám nhớ lại nhiều, cô vội vàng gạt đi đoạn phim nho nhỏ ở trong đầu, trợn mắt gằn giọng mắng: “Anh lại nói nhảm gì nữa? Mau im miệng lại.”
Phí Nghi Châu chú ý đến đôi má đỏ bừng của cô, hơi nhướng mày, chậm rãi nói với vẻ thích thú: “Mặt em đỏ quá, đang nghĩ gì đó?”
Ân Tô Tô bị nghẹn, mặt nóng bừng, không nói được gì cả.
“Tư thế nào vậy?” Giọng điệu của anh bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay thon dài lại linh hoạt đưa xuống thăm dò, nhẹ nhàng khều một cái.
“...” Ân Tô Tô hừ nhẹ một tiếng, đỏ mặt tía tai khép hai chân lại, buồn bực dùng chân đá anh, miệng nhanh hơn não nói: “Phí Nghi Châu, anh có thể đừng dâm đãng như vậy nữa được không!”
Phí Nghi Châu: “...”
Chữ cuối cùng của câu này* đủ long trời lở đất, quỷ thần khiếp sợ, thành công khiến cho cậu cả nhà họ Phí, người vốn quen nhìn thấy đủ loại sóng to gió lớn, thậm chí ngay cả núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không hề đổi sắc, phải ngớ người.
*Nguyên văn câu nói của Ân Tô Tô: “费疑舟, 你能不能不要这么骚!”, trong đó chữ cuối cùng “骚” (CV:“tao”), chính là chữ làm cho Phí Nghi Châu đứng hình.
Một chốc, Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cau lại vì ngượng ngùng và tức giận của Ân Tô Tô, vẫn bình tĩnh hỏi: “Em nói anh làm sao cơ?”
Ân Tô Tô thầm kêu không xong, biết mình đã lỡ lời, hoảng hốt, vội vàng lấp liếm: “Không có gì, anh nghe nhầm rồi.”
Phí Nghi Châu dùng đầu ngón tay ấn nhẹ môi dưới của cô, trầm giọng nói: “Nói lại lần nữa.”
“... Em đã bảo là anh nghe nhầm mà.” Nhận thấy sự thay đổi trong mắt anh, Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng có một dự cảm không lành. Cô đảo mắt, thoáng nhìn thấy nồi nước bên cạnh, vội làm bộ kêu lên:“Tắt bếp nhanh lên, nước trong nồi sắp cạn rồi”.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô cảm thấy quai hàm mình cứng lại, người đàn ông nắm lấy toàn bộ xương hàm dưới của cô, rồi kéo nó lại, đối mặt với anh.
“Em bảo anh dâm.” Phí Nghi Châu mở miệng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, giống như bình yên trước cơn dông bão.
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô che mặt xấu hổ, trong tiềm thức muốn xin lỗi anh, nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cô cảm thấy đêm qua mình đã bị anh tra tấn như vậy, cô mệt đến mức eo nhức chân run giọng khàn, thế mà người này còn có thể ở đây làm như không có việc gì trêu ghẹo cô, không khỏi cảm thấy ấm ức.
Cơn tức giận dâng lên trong đầu cô, Ân Tô Tô hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, cô bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào anh, vừa tức vừa thẹn nói: “Em nói có gì sai sao. Bên ngoài anh rất giỏi giả bộ, nhưng thực chất chính là một tên lưu manh, sắc quỷ, dâm đãng!”
Không ngờ, sau khi nghe xong lời quở trách phẫn nộ về nhân cách này, cậu cả không hề phát hoả cũng không tức giận, chỉ nhìn cô và mỉm cười.
Ân Tô Tô bị tiếng cười của anh làm cho ngây người, cô cau mày, càng tức giận hơn: “Sao anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
“Ừ, vợ nói đúng, anh là sắc quỷ.” Anh hôn lên má cô, môi cong lên nở nụ cười vui vẻ và lười biếng, dùng ngón trỏ cuốn lọn tóc cô, ngả ngớn hỏi: “Vậy em làm ướt hết cả ga giường như thế thì em là cái gì?”
Ân Tô Tô: “...”
Điên rồi điên rồi, mấy lời hổ sói này cô không nghe lọt một chữ nào nữa!
A!!!
Ân Tô Tô đã hoàn toàn bị hạ gục, không thèm nói thêm những điều vô nghĩa với anh nữa, lập tức cầm muôi nấu mì trong tay lên gõ vào đầu anh. Trong đáy mắt Phí Nghi Châu lộ ra nụ cười cưng chiều, anh giơ tay chặn lại, giật lấy ném sang một bên, thuận thế cúi người, ngậm lấy cánh môi đang chuẩn bị lên tiếng kháng nghị của cô.
Môi lưỡi triền miên một hồi lâu, mãi đến khi trong đôi mắt của Ân Tô Tô hiện lên một lớp sương mù, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, nhẹ nhàng hôn rồi liếm nhẹ lên đôi môi hơi đã hơi sưng lên của cô.
Khi Phí Nghi Châu thân mật với cô thì anh thường rất ngang ngạnh, mạnh mẽ tước đi tất cả không khí của cô, hôn môi với anh, lúc nào não cô cũng dễ damgf bị thiếu oxy.
Ân Tô Tô cảm thấy hơi chóng mặt, cô dựa vào lồng ngực anh hé miệng hít thở, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường. Cô đưa ngón tay mảnh khảnh lên trên, vô tình chạm vào vành tai đầy đặn của anh, không nhịn được, dùng sức véo anh một cái, giọng điệu đờ đẫn nói: “Không đánh được thì cưỡng hôn, anh như thế gọi là áp bức.”
“Anh tốt bụng nhắc nhở em một chút, đừng có sờ mó lung tung trên người anh.” Phí Nghi Châu nghịch ngợm nắm lấy đầu ngón tay của cô, đưa lên môi, cắn một cái để trừng phạt, thản nhiên cười một tiếng: “Hỏa lực của người già độc thân ba mươi năm rất lớn, nếu trêu chọc lần nữa, anh sẽ cho em thử trong bếp.”
Ân Tô Tô phục cậu cả vô liêm sỉ này rồi, cô tức giận rút tay lại, không dám véo nữa.
Phí Nghi Châu ôm chặt cô gái trong lòng, thương xót thân thể yếu ớt của cô, âm thầm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc mới đè nén được những suy nghĩ sắp ập đến. Anh lại ôm cô lên bằng cả hai tay, rời khỏi bếp và quay lại phòng khách, bế cô đến ghế sofa ngồi xuống.
Đôi chân trần đó nhỏ nhắn xinh xắn, trắng nõn đến chói mắt. Anh khuỵu một đầu gối xuống ngồi xổm trước mặt cô, hơi cúi đầu, cụp mắt nhặt đôi dép đi trong nhà mà cô đá ra ở bên cạnh rồi mang vào cho cô.
Làm xong tất cả những việc này, Phí Nghi Châu đưa tay ôm lấy đầu Ân Tô Tô, hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Ngoan, váy bên trong của em rách rồi, vào phòng ngủ thay quần áo đi. Anh đi nấu mì udon cho em.”
Ân Tô Tô dùng tay giữ vạt trước của chiếc áo khoác len của mình, than thở: “Em đói lắm. Ăn xong rồi thay quần áo không được à?”
Phí Nghi Châu đáp: “Em đi thay quần áo trước đi.”
Ân Tô Tô bối rối: “Tại sao chứ? Em cài nút áo khoác lại sẽ không nhìn thấy bên trong.”
Phí Nghi Châu bình tĩnh kiềm chế nói: “Không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng.”
“Tưởng tượng cái gì?” Ân Tô Tô cực kỳ khó hiểu.
Phí Nghi Châu càng nói càng phải kiềm chế hơn: “Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng của em bên trong chiếc áo khoác này, anh lại muốn ngủ với em.”
Ân Tô Tô: “...”
“Để đề phòng việc anh không thể kiểm soát thú tính của mình bộc phát, em đi thay quần áo trước đi.” Anh dùng ngón tay vuốt ve lông mày của cô, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng dỗ dành: “Đây là để em có thể ăn ngon bữa cơm này, biết không.”
Ân Tô Tô không nói nên lời, đầu đầy vệt đen lảo đảo đi vào phòng ngủ, thay bộ quần áo ở nhà lông xù rồi lại yếu ớt, loạng choạng trở ra lại phòng khách.
Nhìn thoáng qua, hai bát mì udon đã được đặt trên bàn ăn, nóng hổi, thơm ngào ngạt.
Ân Tô Tô cảm thấy ngạc nhiên, từ từ lê dép đến bàn ăn ngồi xuống. Khi nghe thấy tiếng bước chân từ bếp đi ra, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Cậu cả đã cởi chiếc tạp dề lạc lõng ra, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trông thanh cao như ngọc. Trên tay anh cầm hai đôi đũa, chậm rãi đi đến bàn ăn, cúi người ngồi xuống đưa một đôi đũa cho cô.
“Cảm ơn.” Đang chuẩn bị ăn mì udon do cậu cả nhà họ Phí làm, Ân Tô Tô vẫn còn có chút ngơ ngác, vô thức nói lời này.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Phí Nghi Châu vừa ăn vừa cụp mắt xuống, rất thản nhiên nói: “Tuy rằng anh đã học được một số việc nhà cơ bản, nhưng từ nhỏ đến giờ anh chưa vào bếp quá ba lần, kỹ năng nấu nướng không tốt, cho nên chỉ có thể để em chịu thiệt ăn tạm lấp bụng.”
Ân Tô Tô nhìn anh, chân thành nói: “Những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như nhà anh có khi còn chẳng phân biệt nổi ngũ cốc. Anh có thể nấu được một bát mì udon, đã là rất giỏi rồi.”
Phí Nghi Châu nghe được giọng nói có chút do dự, nhướng mắt nhìn cô, buồn cười nói: “Chỉ cần làm được một bát mì đã được tính là giỏi, yêu cầu của em đối với chồng em có phải quá thấp rồi không?”
Ân Tô Tô hơi xấu hổ trước những gì anh nói. Cô cúi đầu, cong môi khuấy mì, bình tĩnh nói: “Cái gì càng hiếm thì càng có giá trị. Đối với anh, tiền bạc, của cải, danh vọng không hiếm hoi gì, nhấc ngón tay là có. Ngược lại bát mì này, so với những thứ đó còn quý giá hơn.”
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Vậy hy vọng bát mì quý giá này, có thể được người đẹp ưu ái.”
Ân Tô Tô bị câu nói ba hoa của anh chọc cười, thổi phù một tiếng, không nói gì nữa, gắp một đũa đưa vào miệng.
Chỉ mới một miếng, Ân Tô Tô đã hiểu rằng câu nói vừa nãy của cậu cả là khiêm tốn.
Xem ra quả thực anh ấy ít khi nấu nướng, không kiểm soát tốt độ chín của thức ăn, rõ ràng mì được nấu trong nồi quá lâu, sợi mì đã sắp nhũn ra. Nhưng may sao, các nguyên liệu được sắp xếp hợp lý, độ mặn vừa phải, hương vị đầy đủ, tuy không thể so sánh được với những món bán ở cửa hàng bên ngoài, nhưng đối với món tự nấu ở nhà, nó đã được coi là món ngon.
Ân Tô Tô mở to mắt, hai má phồng lên nhai mì, nuốt xuống: “Ngon quá!”
“Đừng tâng bốc anh.” Đáy mắt Phí Nghi Châu dần có ý cười, nói: “Chỉ cần không khó nuốt là được.”
Ân Tô Tô thành thực nói: “Thực sự rất ngon, em nói thật đấy. Anh thực sự rất có năng khiếu nấu nướng.”
Phí Nghi Châu một mình ăn mì, lơ đãng trả lời cô: “Không phải năng khiếu, lúc em đưa cô về khách sạn, anh đã xem qua rất nhiều bài hướng dẫn trên mạng, tất cả là nhờ bắt chước đó.”
“...” Ân Tô Tô nghe vậy thì bị miếng mì udon trong miệng làm cho sặc, ho khan hai lần mới kinh ngạc nói: “Anh còn xem hướng dẫn trên mạng?”
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh nấu cho em.” Phí Nghi Châu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh: “Anh hy vọng mỗi lần "lần đầu tiên" trao cho em đều sẽ hoàn hảo."
Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng dâng lên một sự ngọt ngào, nhẹ nhàng, cô cảm ơn sự nỗ lực của anh và tiếp tục ăn.
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng nói: “Phải rồi, chồng, anh nói xem giữa tháng sẽ về Lan Hạ, vậy có phải chúng ta nên chuẩn bị sớm không? Ví dụ như mua quà cho cậu cả, cậu hai, dì cả, dì ba…”
Phí Nghi Châu nói: “Anh đã sắp xếp hết thảy rồi, em không cần lo lắng.”
Ân Tô Tô mờ mịt một lúc: “Anh bắt đầu sắp xếp từ khi nào?”
Phí Nghi Châu đáp: “Từ ngày em đồng ý gả cho anh.”
Ân Tô Tô lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng từ ngày cô đồng ý kết hôn, anh đã muốn đích thân đến Lan Hạ xa xôi, đến tận quê hương cô để cầu hôn.
Đối diện bàn ăn, Phí Nghi Châu nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Mì sắp nguội rồi, ăn đi.”