Khung cảnh lúng túng lúc này không phải muốn nói ngắn gọn trong khoảng dăm ba câu là có thể nói hết.
Trước cửa nhà, Phí Nghi Châu và mẹ Ân - Trương Tú Thanh nhìn nhau, một người thì bình tĩnh thản nhiên không có chút luống cuống gì, khuôn mặt vẫn mỉm cười đầy kiêu ngạo nhưng vẫn đúng phép lịch sự, một người thì kinh ngạc nhìn chằm chằm người kia, vẻ mặt kinh ngạc không thua kém gì khi nhìn thấy mặt trời mọc từ phía tây.
Trong toilet, khắp mặt Ân Tô Tô đều là bọt sữa rửa mặt.
Nhìn thấy quý bà Trương Tú Thanh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa chính, cô ngạc nhiên trợn to hai mắt, hoảng hốt đến nỗi suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Ai có thể nói cho cô biết tại sao mẹ cô đang ở Lan Hạ xa xôi mà đột nhiên lại có mặt ở đây thế này, hơn nữa còn đột nhập được vào hiện trường vụ án xảy ra quan hệ khó tả cả đêm của cô và anh chồng đại gia chứ!
Aaaaaaaaaaa!
Ân Tô Tô khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, mắt nổi đom đóm, trong lòng chỉ muốn đào một cái lỗ ở đây để chui xuống mà thôi.
Bầu không khí im lặng khác thường này kéo dài khoảng ba giây, cả thế giới như dừng lại ở giây phút này.
Mặc dù bà Trương Tú Thanh chỉ là bà nội trợ ở quê nhà nhưng dù sao bà ấy cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, tuổi tác và kinh nghiệm sống đều có đủ. Có khi bà ấy ăn muối còn nhiều hơn Ân Tô Tô ăn cơm. Ban đầu bà ấy cũng có chút kinh ngạc không thể tin nổi, bà ấy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn lướt qua cậu thanh niên kiêu ngạo rồi nhìn về phía cô gái đang đứng ở cửa toilet đằng sau anh.
Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, hai má ửng đỏ, trên mặt đầy bọt biển sữa rửa mặt màu trắng, rõ ràng là vừa mới thức dậy.
Chốc lát sau, Trương Tú Thanh lại chuyển sang nhìn lại chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt vừa mở cửa cho mình.
Chàng trai này rất cao, ngoại hình đẹp trai đến mức không thể đẹp trai hơn, phong thái hơn người, khóe miệng luôn mỉm cười đầy lịch lãm, vừa nhìn đã biết con cái sinh ra trong nhà giàu.
Điều quan trọng nhất chính là chàng trai này còn không mặc áo. Chỗ xương quai xanh dưới cái cổ thon dài có thể nhìn thấy vài dấu răng nhỏ ửng đỏ mờ mờ, trông vô cùng mập mờ, khiến trí tưởng tượng của người đối diện không khỏi bay xa.
“...” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người từng trải như Trương Tú Thanh đã hiểu hết mọi chuyện.
Theo lý thì thế kỷ mới, thời đại mới, người trẻ tuổi trong xã hội hiện nay có những hành động này trong lúc yêu cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng dù sao Trương Tú Thanh cũng là người của thế hệ trước, tư tưởng vẫn khá bảo thủ, cộng thêm việc từ nhỏ đến lớn con gái nhà mình vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, tài đức vẹn toàn, bỗng nhiên lại có hành động dẫn trai về nhà qua đêm như thế này…
Thành thật mà nói trong lòng Trương Tú Thanh vẫn không thể chấp nhận được.
Lông mày bà ấy vô thức cau lại, bà ấy nghĩ mấy hôm nay mình và con gái cũng thường xuyên liên lạc với nhau, cũng hay gọi điện và video call, hơn nữa cũng chưa từng nghe con gái nói nó đang yêu đương với ai…
Như vậy, giả sử chàng trai đẹp trai này không phải bạn trai của con gái, vậy con gái và cậu trai không danh cũng chả phận này ở bên nhau thì rốt cuộc là chuyện nhố nhăng gì đây?
Trương Tú Thanh suy nghĩ lung tung trong đầu, bỗng nhiên ánh mắt bà ấy chợt lóe lên, trong đầu chợt xuất hiện ba từ in đậm, giống như ba ngọn núi Ngũ Chỉ, đè nặng lên trán Trương Tú Thanh - “Tình một đêm”.
Đầu óc bà ấy choáng váng, huyết áp có xu hướng dần tăng cao.
Trương Tú Thanh cảm thấy mình không khỏe chút nào. Bà ấy cúi đầu xuống, bàn tay vẫn đang xách một túi trứng gà cố gắng bám chặt vào cánh cửa để đứng vững, chỉ sợ mình ngất xỉu ra đây.
Đúng lúc này, bà ấy bỗng nhìn thấy hai bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn ra rồi lấy đi những thứ bà ấy đang cầm trong tay, động tác của người đó rất tự nhiên, lịch sự.
Trương Tú Thanh giật mình, vô thức cảm thấy lúng túng, bà ấy từ chối nói: “Không cần đâu, đây đều là đặc sản địa phương cô mang từ Lan Hạ đến, rất nặng, trên mặt túi còn dính bụi bẩn, đừng làm bẩn tay cháu thì hơn, để cô…”
Bà ấy còn chưa nói dứt lời thì chàng trai đã đích thân cầm lấy hết những bọc đồ đó.
Vẻ mặt Phí Nghi Châu hết sức thản nhiên, hai tay xách một đống túi bóng đủ mọi màu sắc đựng đặc sản địa phương, sau khi cầm đồ anh quay người nhìn về phía cô gái vẫn đang đứng ngây người trước cửa toilet, thuận miệng hỏi: “Cô mang đặc sản ở quê lên cho em, em muốn để ở đâu?”
Nghe thấy câu nói này, Ân Tô Tô mới hoàn hồn lại như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, lắp ba lắp bắp trả lời anh: “Cứ, cứ để lên bàn trước đi, lát nữa em rửa mặt xong em lại sắp xếp lại sau.”
“Được.” Phí Nghi Châu gật đầu, làm theo lời cô nói tạm thời để tất cả lên bàn.
Làm xong, anh liếc mắt nhìn sang thấy mẹ Ân vẫn cứ đứng mãi ở cửa ra vào thì mỉm cười rồi nói: “Cô ơi, gần đây nhiệt độ của thủ đô đang hạ xuống, bên ngoài khá lạnh đấy ạ, cô mau vào đây đi cô.”
“... À ờ.”
Mặc dù thái độ của chàng trai này lịch sự lễ phép, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành nhưng anh vốn đã có khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng, không cần tỏ vẻ mà người khác vẫn nể.
Trương Tú Thanh bị khí chất và phong thái của anh làm cho sửng sốt, nghe anh nói vậy thì vô thức gật đầu rồi đi vào.
Đây là lần thứ hai Phí Nghi Châu đi vào căn chung cư này của Ân Tô Tô nên anh cũng không rõ việc sắp xếp đồ đạc trong đây. Sau khi lục lọi trí nhớ của mình khoảng hai giây, anh mở tủ giày thứ hai để bên tay mình ra, sau đó nhìn vào trong, quả nhiên anh nhìn thấy bên trong có vài đôi bọc giày bằng vải đã được giặt sạch sẽ, để gọn gàng trong tủ.
Phí Nghi Châu lấy một đôi trong tủ ra, đưa cho Trương Tú Thanh, ngay sau đó nhẹ nhàng nói: “Cô ơi, cô ngồi xuống trước đi ạ, để cháu rót trà cho cô luôn.”
“À à, được.” Trương Tú Thanh nhận đôi bọc giày, gượng cười trả lời anh ấy. Bà ấy chỉ có thể tạm thời dằn nỗi xấu hổ và sự hoài nghi lo lắng đang bao trùm lòng mình xuống, ngồi xuống ghế đi giày để đeo bọc giày vào.
Sau khi thu xếp cho mẹ vợ xong, cậu cả nhà họ Phí sải bước thản nhiên đi đến chỗ toilet, nâng tay lên, lịch sự gõ cửa một cái.
Cộc cộc.
Trong toilet, lúc này Ân Tô Tô đang cau mày ngồi trên nắp bồn cầu, trong đầu không suy nghĩ được gì mà chỉ có nỗi hoang mang và sợ hãi không bến bờ. Cô trái lo phải nghĩ vắt óc nghĩ cách giải quyết nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không biết phải làm sao để giải thích tình cảnh bây giờ cho mẹ hiểu.
Đúng vào những lúc không nghĩ ra được gì thì cô không muốn để ý hay quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Bởi thế nên sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài kia, cô cũng chỉ uể oải ngước mắt lên, dùng khẩu hình hỏi cậu cả đang đứng ở cửa: “Sao thế?”
So với sự bối rối, tuyệt vọng của cô thì anh chồng đại gia nhà cô vẫn cứ giữ được vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên như nhìn hoa rơi ngoài vườn.
Cơ thể cao ráo của anh lười biếng đứng dựa vào khung cửa, chỉ ngón trỏ về phía cô, trong đôi mắt hiện lên vẻ suy tư đầy hàm ý, cũng dùng khẩu hình nói với cô: “Áo của anh.”
“...” Sau khi được Phí Nghi Châu nhắc nhở, Ân Tô Tô mới chợt nhận ra mình vẫn đang mặc áo sơmi của anh, trừ cái áo ngoài đó ra, bên trong cô không mặc gì nữa cả.
Cô lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại sợ chung cư quá nhỏ, nếu mình mở miệng nói ra sẽ bị mẹ ở cửa nghe thấy. Thế nên cô chỉ có thể giơ cánh tay trắng trẻo của mình lên, khẽ ngoắc tay ra hiệu cho anh đi vào, ánh mắt rụt rè muốn nói lại thôi, vừa luống cuống vừa có vẻ van nài.
Dáng vẻ này của cô quả thực trông rất yếu đuối, quyến rũ động lòng người khiến người đối diện chỉ muốn dang tay che chở. Phí Nghi Châu nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lập tức nhớ lại phong thái quyến rũ như hồ ly tinh lúc động tình dưới người anh tối qua, ngón trỏ anh bỗng nhiên ngứa ngáy.
Đôi mắt anh dần trở nên u ám, Phí Nghi Châu âm thầm nắm chặt tay, nhướng mày cất bước đi vào, khom lưng cúi người xuống ghé tai lại gần cánh môi đỏ thắm hơi sưng của cô: “Em muốn nói gì?”
Thấy anh đến gần, Ân Tô Tô vội vàng giơ tay bá cổ anh, nhỏ giọng nói thì thầm bên tai anh: “Quần áo em để trong tủ treo quần áo. Anh mang một cái váy ngủ ra đây giúp em, còn…”
Nói đến đây, dường như cô càng xấu hổ hơn, phải ngập ngừng mất một lúc cô mới khẽ khàng nói tiếp được: “Đồ lót nữa.”
Hơi thở của cô luôn tỏa ra một mùi trong lành sảng khoái như hương trái cây, chứa đựng một lực hấp dẫn vô hình, xâm nhập vào hơi thở anh, phá tan các giác quan của anh.
Lúc nghe thấy hai chữ cuối cùng, hai tay Phí Nghi Châu ôm hờ lấy vòng eo thon thả của cô, gân xanh trên thái dương giật giật, miệng lưỡi khô khốc. Mấy giây sau, anh hơi nheo mắt lại, mũi âm thầm thở mạnh một hơi, kiềm nén dục vọng đang dần thức tỉnh trong con người mình xuống lần nữa.
“Em muốn váy ngủ và đồ lót kiểu như thế nào?” Anh hỏi khẽ bên tai cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, giống như giấy ráp đầy vết nhám, cảm giác thô ráp kèm theo những vết nhám tròn tròn, ma sát với vành tai mỏng manh, mềm mại của tôi.
Vốn dĩ Ân Tô Tô đã hơi mất tự nhiên, tối hôm qua có một buổi tối hết sức khó quên với anh, làn da cô vẫn còn rất nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi hoàn toàn không thể chịu được bất cứ hình thức chọc ghẹo nào của anh. Dù cho chỉ là giọng nói và hơi thở của anh phả vào màng nhĩ, cô cũng không kìm được mà rùng mình run rẩy.
Ngay lập tức cô đỏ bừng mặt nghiêng đầu tránh đi, bối rối lẩm bẩm: “... Kiểu gì cũng được. Anh đi mau đi.”
Lúc này, thật ra chính bản thân Phí Nghi Châu cũng không chịu nổi.
Từ trước đến nay anh hoàn toàn không đủ sức miễn dịch khi đứng trước cô, có lúc chỉ một ánh mắt, một câu nói của cô thôi mà anh đã có thể cứng lên vì cô rồi.
Giống như giờ phút này vậy.
Cho dù chỉ đến gần cô một chút, ngửi được hương thơm ngọt ngào, thoang thoảng trên người cô, nhìn thấy đôi gò má ửng đỏ, xinh đẹp của cô thì lòng anh đã bắt đầu nhộn nhạo rồi.
Nhưng lúc này vị khách quan trọng kia vẫn đang ngồi trong phòng khách, nên anh phải cố nhẫn nhịn, kiềm chế.
Từ nhỏ, Phí Nghi Châu đã là người có khả năng tự chủ mạnh đến nỗi như khác người, Ân Tô Tô là ngoại lệ duy nhất trong đời anh. Vào giờ phút đặc biệt như thế này, khi biết rõ không thể ‘làm’, lý trí của anh lập tức có thể áp đảo dục vọng trong lòng, giành lại quyền khống chế tuyệt đối.
Trong lúc cảm xúc dâng trào, anh bỗng nhiên lại gần cô hơn, hôn nhẹ vào vành tai đang đỏ bừng lên của cô.
Ân Tô Tô sửng sốt, ngớ người ra, giơ tay che lỗ tai kinh ngạc nhìn anh, hốt hoảng, cố hạ thấp giọng xuống nói: “Mẹ em vẫn còn đang ở bên ngoài đấy, anh đàng hoàng một chút đi.”
“Anh biết.” Khóe miệng Phí Nghi Châu cong lên: “Không thể chạm vào em nhiều hơn nhưng hôn dái tai thì vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.”
Nói xong, anh lại vuốt ve má cô, sau đó đứng dậy quay về phòng ngủ chính.
Theo tiếng bước chân rời đi, trong toilet chỉ còn một mình Ân Tô Tô. Cô thập thò nhìn ra hướng phòng ngủ chính, sau đó lại ngồi ngay ngắn lại trên nắp bồn cầu, tiếp tục vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Vỗn dĩ cô và anh chồng đẹp trai đã ký hợp đồng kết hôn, hai bên đã thống nhất với nhau là sẽ giữ bí mật mối quan hệ hôn nhân này, chính là vì để không cho người nhà của cô ở Lan Hạ biết chuyện này. Không ngờ kế hoạch đang diễn ra hết sức thuận lợi thì mẹ đang ở quê lại đột ngột đến thủ đô.
Nghĩ mãi một lúc lâu vẫn không nghĩ ra cách gì, Ân Tô Tô cuống đến nỗi suýt ngất đi. Cô giơ tay day mạnh mi tâm, trong dòng suy nghĩ rối như mớ bòng bong trong thì bỗng nhiên cô lại liếc mắt nhìn thấy cái điện thoại mình tiện tay để trên kệ để đồ.
Ân Tô Tô mím môi, cầm điện thoại lên.
Phần trả lời câu hỏi trong các cuộc thi kiến thức trên tivi đều có khâu xin sự giúp đỡ của khán giả bên ngoài, sao lúc then chốt như thế này cô lại quên đi mấy chị em tốt, đa mưu túc trí của mình cơ chứ!
Nghĩ như vậy, hai mắt Ân Tô Tô sáng rực lên, sâu trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa hi vọng. Cô không dám chậm trễ thêm giây phút nào nữa, nhanh chóng mở nhóm Wechat ra rồi gõ chữ vào khung chat, ngón tay múa như bay trên bàn phím điện thoại.
Ân Tô Tô: [A a a các chị em ơi! Hôm nay Phí Nghi Châu qua đêm ở nhà em, bọn em vừa thức dậy thì ngay sau đó mẹ em lại đến nhà!!! Em phải nói thế nào với mẹ em như nào đây [Khóc to] [Khóc to] [Khóc to]!!!]
Hôm nay Ân Tô Tô không có lịch trình làm việc nên hai cô gái khác trong nhóm cũng được một ngày thảnh thơi, đang làm tổ trong nhà, người thì cày phim, người thì tập yoga.
Nhìn thấy tin nhắn mới xuất hiện trong wechat, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù, tuy hai người ở hai nơi khác nhau trong thành phố nhưng họ đều kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O.
Lương Tĩnh: [??? Đợi đã, mẹ em sao?]
Lương Tĩnh: [Không phải bác ấy đang ở quê à, sao lại đột nhiên đến nhà em chứ?]
Hứa Tiểu Phù: [Là sao vậy? Nói cách khác là chị và bố đường bị bác ấy bắt gian tại trận rồi sao???]
“...” Nhìn thấy tin nhắn hai người bạn tốt gửi đến, trán Ân Tô Tô chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh còn lớn hơn cả hạt đậu nành, cô gõ chữ: [Thật ra là không phải bắt gian tại trận đâu… Cơ mà cũng chẳng tốt hơn bắt gian tại trận là bao…]
Ân Tô Tô: [Dù sao chắc chắn mẹ em đã biết em ngủ với Phí Nghi Châu rồi! Mẹ em còn nhìn thấy dấu răng em cắn anh ấy nữa! Làm sao bây giờ! Aaaaaaaaa!]
Hứa Tiểu Phù: [...]
Lương Tĩnh: [...]
Hứa Tiểu Phù: [... Cứ nói hai người quen nhau ở quán bar? Sau khi uống quá chén thì ngủ với nhau?]
Ân Tô Tô: [Mẹ chị sẽ giết chị xong sẽ giết luôn Phí Nghi Châu đó, cuối cùng là bà ấy cũng lên cơn đau tim mất thôi = =]
Hứa Tiểu Phù: [Thế nếu không thì dứt khoát nói thật cho bác ấy biết đi! Cứ nói ông nội Phí Nghi Châu tuổi cao sức yếu, muốn anh ấy lấy vợ xây dựng gia đình, anh ấy đến tìm chị để thỏa thuận kết hôn. Vì vậy, hai người là vợ chồng hợp đồng, là kiểu hôn nhân đến một lúc nào đó sẽ ly hôn hòa bình.]
Ân Tô Tô: [... Tư tưởng của mẹ chị bảo thủ lắm, thậm chí còn hơi cứng nhắc nữa cơ. Em cảm thấy mẹ chị có thể chấp nhận kịch bản drama máu chó như vậy không? Bà ấy sẽ chỉ hiểu đơn giản là “Con gái cưng của mình vì tiền mà bán rẻ bản thân”, cuối cùng vẫn tức giận rồi lên cơn đau tim thôi.]
Hứa Tiểu Phù: [Vừa không thể nói dối, cũng chẳng thể nói thật, vậy phải làm sao bây giờ?]
Ân Tô Tô ở bên kia màn hình cuống đến nỗi sắp khóc đến nơi: [Do không biết phải làm sao bây giờ nên chị mới hỏi hai người đấy [Khóc to] [Khóc to].]
Vừa gửi tin nhắn này vào trong nhóm xong thì ngay giây sau, tin nhắn trả lời của Lương Tĩnh đã xuất hiện.
Lương Tĩnh: [Chị nghĩ ra rồi!]
Ân Tô Tô mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng gõ chữ: [? Cách gì chị mau nói đi, mau nói đi!]
Lương Tĩnh: [Em nói với bác ấy là trước mắt em và Phí Nghi Châu đang yêu nhau, giữa người yêu với nhau thì ngủ một đêm quá ư là bình thường đi. Cứ như vậy, cùng lắm mẹ em sẽ chỉ giận em yêu đương mà không nói cho bác ấy biết, so với chuyện em lấy hôn nhân làm trò đùa ký vào hợp đồng hôn nhân thì có phải tốt hơn nhiều không.]
Lương Tĩnh: [Hơn nữa, cho dù sau này có ngày em và Phí Nghi Châu ly hôn thì em cũng có thể thoải mái nói cho mẹ em biết hai đứa chia tay mà thôi.]
“...” Đôi mắt Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào hai chữ “ly hôn”, không hiểu sao trái tim cô thắt lại, cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng cô không cho mình có thời gian đa sầu đa cảm, sau khi bình tĩnh lại cô ngay lập tức gõ chữ trả lời Lương Tĩnh: [Ừm, cách hay! Cảm ơn chị!]
Vừa trả lời xong là cô tắt điện thoại luôn, đúng lúc anh chồng đại gia của cô cũng từ trong phòng ngủ đi ra.
Ân Tô Tô ngước mắt lên nhìn.