Tô Tô

Chương 112




Cùng lúc đó, quận Ginza thuộc thành phố Tokyo, Nhật Bản.

Mặc dù đã vào đêm khuya, song những tòa nhà cao tầng, khách sạn san sát liền kề nhau vẫn đèn đuốc rực rỡ, đủ loại biển quảng cáo với hình dạng và màu sắc đa dạng được dựng đứng hai bên đường phố. Khách khứa ngồi đầy trong các quán bar bình dân Izakaya, sau một ngày làm việc mệt mỏi, dân văn phòng sẽ đến đây uống rượu nghỉ xả hơi và tìm kiếm niềm vui cho bản thân. Ngoài cửa sổ, dòng người trên đường phố dần trở nên thưa thớt, đám thanh niên ăn mặc thời trang hoặc kimono, tăng thêm bầu không khí văn hóa Yamato* cho đời sống ban đêm của đô thị phồn hoa này.

*Yamato/Đại Hòa: hay còn gọi là Wajin/Hòa nhân, là cách gọi người Nhật chính gốc, phân biệt với người Ainu, người Ryukyu (Lưu Cầu), người Nivkh, người Orok, người Triều Tiên và người Đài Loan du nhập vào Nhật Bản, tạo nên Đế quốc Nhật Bản trong thế kỷ 20.

Một tòa nhà cao tầng thủy tinh đứng sừng sững trong bóng đêm, đối diện xa xa với tòa nhà trung tâm thương mại Mitsukoshi – cũng là kiến trúc đại biểu của Ginza.

Ginza là thiên đường shopping của châu Á, giá bất động sản cao đến mức khó tin, đúng nghĩa tấc đất tấc vàng, đa số nhà ở sẽ được thiết kế tận dụng không gian tối ưu. Tuy nhiên, tầng cao nhất của tòa nhà chung cư này lại là căn hộ nguyên tầng với diện tích cực rộng vô cùng hiếm thấy ở Tokyo, bởi vì chủ nhân của nó là người Trung Quốc nên căn hộ sang trọng này không được trang trí theo phong cách Nhật Bản truyền thống mà theo phong cách xa hoa lộng lẫy của Hồng Kông, những đường cong kim loại lạnh lão là tinh hoa của căn hộ này, thoạt nhìn vô cùng hào hoa và tinh xảo.

Trên ban công nối liền với phòng khách, một cô gái quốc tịch Nhật Bản mặc kimono cụp mi mắt, tư thái cung kính đưa tới một ly trà xanh dùng để nâng cao tinh thần, đặt lên bàn rồi cúi đầu rời đi không phát ra một tiếng động.

Chốc lát sau, một bàn tay khớp xương rõ ràng nâng ly trà lên, nhẹ nhàng lắc lư, động tác tao nhã và từ tốn. Không cần thuyết minh bằng lời nói, cũng không cần người bên ngoài nịnh bợ tâng bốc, chỉ một bóng lưng, một động tác lắc ly trà cũng đủ để khí chất cao quý bộc phát một cách tự nhiên từ hành động của người đàn ông này.

Anh ấy ngồi trên ghế quý phi, đôi chân dài miên man lười biếng vắt chéo lên nhau với dáng vẻ tùy ý, vừa phẩm trà vừa ngắm nhìn cảnh đêm xa hoa của Tokyo, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt nhướn lên vừa sâu thẳm vừa ủ rũ, song vì màu mắt quá đậm, đậm đến nỗi gần như đen nhánh cứ khiến người ta cảm thấy hung ác nham hiểm, khó mà đến gần.

Không lâu sau, cô gái người Nhật lúc nãy rời đi giờ đã quay lại. Cô ấy cụp mi mắt, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh người đàn ông, nói tiếng Nhật bằng chất giọng dịu dàng: “Thưa tổng giám đốc, cô ba đã đến.”

Nghe vậy, vẻ mặt Phí Thanh Dữ vẫn không thay đổi, chỉ tùy ý đặt ly trà xuống bàn rồi gật đầu, đáp lại bằng tiếng Nhật: “Mời cô ba vào đây.”

Cô gái cúi đầu vâng dạ, sau đó quay về phía cửa nhà, mời khách quý vào cửa.

Mùa thu ở Tokyo, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, hôm nay nhiệt độ cao nhất vào ban ngày là 22 độ, đến đêm trực tiếp giảm xuống chỉ còn 14 độ.

Vị khách quý ngoài cửa khoảng 28 – 29 tuổi, mái tóc đen dài thẳng mềm mượt được xõa sau lưng, làn da trắng nõn, khí chất nhàn tĩnh, đương nhiên dung nhan cũng vô cùng xuất sắc, cặp mày liễu mảnh mai phối hợp với đôi mắt sâu thẳm, thoạt nhìn hơi giống Phí Thanh Dữ, gọi một tiếng “đại mỹ nhân” cũng không quá đáng chút nào.

Phí Lan Nhân đi thẳng vào phòng, tiện tay cởi chiếc áo khoác len cashmere màu kaki may đo cao cấp khoác trên người, giao cho nhân viên phục vụ rồi mỉm cười nói lời cảm ơn bằng tiếng Nhật.

Cô gái vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhận lấy áo khoác trên tay người phụ nữ, sau đó treo trong phòng chứa áo khoác và mũ của khách quý.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Phí Lan Nhân vào làm trong chi nhánh công ty của Phí thị tại Tokyo, quan hệ với Phí Thanh Dữ trong công ty là cấp trên và cấp dưới. Lần này cô ta đến thăm Phí Thanh Dữ vào ban đêm, thứ nhất là vì có việc gấp cần báo cáo, thứ hai cũng là muốn nhân tiện thảo luận chuyện về nước với Phí Thanh Dữ.

Cô ta vô cùng quen thuộc với nhà riêng của anh hai nhà mình, thản nhiên thay một đôi dép đi trong nhà, sau đó tiến về phía ban công.

“Anh.” Khóe miệng Phí Lan Nhân hơi cong lên, nhìn về phía bóng người đang ngồi trên ghế quý phi.

Nghe tiếng kêu của em gái, Phí Thanh Dữ quay đầu nhìn đằng sau, đôi mắt vốn hung ác nham hiểm lạnh lẽo giờ cũng trở nên ôn hòa hơn đôi chút khi thấy dung nhan xinh đẹp dịu dàng của em gái.

Anh ấy cũng mỉm cười, hơi bất đắc dĩ trách cứ: “Con bé này, ngày thường không thấy em cứng đầu mấy, một khi liên quan đến công việc thì lại cứ cố chấp. Anh đã bảo trong điện thoại là để ngày mai đến công ty hẵng bàn lại, em lại cứ khăng khăng chạy đến đây vào ban đêm.”

“Từ nhỏ, ông nội đã dạy chúng ta việc hôm nay chớ để ngày mai.” Phí Lan Nhân khom lưng ngồi xuống bên cạnh Phí Thanh Dữ, lấy một phần văn kiện từ túi công văn mà mình mang theo, chớp mắt với vẻ bỡn cợt: “Vẫn còn mấy giờ nữa mới sang ngày mai, tới đi tổng giám đốc, chúng ta cùng nhau tăng ca, tranh thủ thời gian giải quyết xong vấn đề ngày trước khi hết ngày hôm nay.”

Phí Thanh Dữ mỉm cười cưng chiều, hoàn toàn chịu thua trước cô em gái này, đành phải tuân lệnh.

Hai anh em thảo luận hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tìm được một dự án hoàn thiện hơn.

Phí Lan Nhân nghiêm túc cầm bút ghi chép lại, cuối cùng đóng nắp bút, thở hắt ra một hơi, lười biếng vươn vai: “Cuối cùng cũng xong việc.”

“Vất vả rồi, giám đốc Phí.”

Người giúp việc đã ngủ, Phí Thanh Dữ tự tay rót một ly sữa nóng cho Phí Lan Nhân, thản nhiên nói: “Sau này cố gắng giao mấy dự án này cho cấp dưới làm, không thì em sẽ chết vì kiệt sức đấy.”

Phí Lan Nhân nhận ly sữa nóng trong tay anh trai, uống một ngụm, thoáng chốc cả người đều ấm áp, không khỏi thỏa mãn híp mắt lại. Nghe Phí Thanh Dữ nói vậy, cô ta thở dài thật sâu, nói: “Anh cũng biết tính nết của em rồi đấy, giao cho người khác làm, sửa đi sửa lại em vẫn sẽ không hài lòng, vừa lãng phí thời gian vừa tốn công sức của mọi người, chi bằng để em tự làm còn hơn.”

Phí Thanh Dữ liếc nhìn cô ta, khẽ trào phúng: “Em làm cấp trên có trách nhiệm thật đấy, làm việc dưới tay em đúng là nhàn nhã.”

Bị anh trai kiêm sếp lớn phê bình, giám đốc Phí Lan Nhân hoàn toàn không dám có ý kiến, chỉ có thể cụp mắt nhìn mũi chân của mình, nghiêm túc lắng nghe anh trai dạy dỗ.

Hai anh em cứ thế một người nói một người nghe, chốc lát sau, việc công đã trò chuyện xong, Phí Thanh Dữ đứng dậy tiến về phía phòng ngủ của khách, ôn hòa nói: “Đã khuya rồi, hôm nay em nghỉ lại trong nhà anh đi. Ayako đã đi nghỉ, anh sẽ sửa soạn lại phòng cho khách giúp em.”

“Không cần đâu.” Phí Lan Nhân mỉm cười từ chối: “Nhà em cách nhà anh gần lắm, lát nữa em tự lái xe về cũng được.”

“Đêm khuya rồi, không an toàn.” Nhắc đến vấn đề an toàn cá nhân của cô ta, thái độ của Phí Thanh Dữ rất bá đạo: “Cứ ở lại đây.”

Phí Lan Nhân không cãi lại được anh hai nên đành phải đồng ý.

Cậu hai nhà họ Phí đi dọn dẹp phòng, cô ba cũng đi theo, khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn bóng lưng anh trai quét dọn phòng trải giường chiếu cho mình, không khỏi bật cười thành tiếng.

Phí Thanh Dữ liếc cô ta một phát, nhướn mày: “Em cười gì?”

“Không có gì.” Phí Lan Nhân lắc đầu, ánh nhìn bỗng trở nên xa xăm, ngơ ngẩn như đang xuất thần: “Chẳng qua em bỗng nhiên nhớ lại hồi xưa, hồi ba mẹ vừa qua đời, anh cũng từng chăm sóc em và Tông Tễ như thế này.”

Nghe Phí Lan Nhân nhắc đến ba mẹ đã qua đời, vẻ mặt Phí Thanh Dữ chợt khựng lại, đứng lên im lặng mấy giây rồi cất bước đi đến trước mặt em gái, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, vừa cười vừa nói: “Được rồi, ba mẹ đã rời đi rất nhiều năm rồi, em vẫn cứ nhớ lại chuyện ngày xưa làm gì? Sửa soạn lại cảm xúc đi, đừng để bản thân thương cảm nữa.”

“Em hiểu ý anh.” Phí Lan Nhân khẽ thở dài, trước mặt anh trai, cô ta không cần cố gắng thể hiện phong thái của lãnh đạo doanh nghiệp. Cô ta hơi phồng má, trông như một cô gái trẻ tuổi ngây thơ: “Ba mẹ bây giờ cũng rất tốt với chúng ta nhưng em vẫn thường xuyên nhớ ba mẹ. Hồi tối qua, em còn mơ thấy mẹ.”

Phí Thanh Dữ im lặng thật lâu, sau đó giang hai tay nhẹ nhàng ôm em gái vào lòng an ủi: “Em đã ở Tokyo quá lâu, chắc là nhớ nhà rồi. Thế này đi, chờ làm xong dự án đợt này, cuối tháng anh sẽ dẫn em về nước, chúng ta về nước nghỉ một thời gian dài để đi viếng ba mẹ.”

“Vâng.” Phí Lan Nhân gật đầu với anh trai, sau đó dường như nhớ đến chuyện khác, cô ta lại cười chế nhạo: “Nhân tiện cũng có thể gặp cô vợ mới cưới của anh cả nhà chúng ta.”

Nghe vậy, Phí Thanh Dữ lại không mấy hứng thú, đáp lại với thái độ thờ ơ: “Một minh tinh nhỏ bé thì có gì hay đâu mà đáng để chúng ta gặp mặt?”

“Anh hai, anh không biết anh cả quan tâm đến cô chị dâu mới đó cỡ nào đâu.” Đôi mắt Phí Lan Nhân lấp lánh: “Chỉ vì điều này, chúng ta cũng nhất định phải gặp cô ấy một lần.”

Phí Thanh Dữ nhếch môi, trả lời cô ta: “Dù sao về nước thì nhất định sẽ được gặp. Được rồi, trong phòng này có nhà vệ sinh riêng, em cần gì thì gọi anh hoặc Ayako giúp đỡ đều được. Mau nghỉ ngơi đi Lan Nhân, sáng mai còn phải tham dự một cuộc họp trong công ty.”

“Vâng.” Phí Lan Nhân cười khẽ: “Anh hai, chúc ngủ ngon.”

Phí Thanh Dữ: “Chúc ngủ ngon.”



Ánh trăng tươi đẹp, phố nhỏ gần chung cư số 14 ngõ Chương Thụ.

Khu vực này không thuộc khu đông đúc của thành phố. Thời gian nửa đêm về sáng, đêm khuya yên ắng, chỉ có một vài người đi ngang qua đường, thi thoảng sẽ có năm ba gã đàn ông chân nam đá chân chiêu vừa huýt sáo vừa đi qua nơi này, hiển nhiên là vừa lêu lổng xong trong trung tâm rửa chân hoặc quán KTV ăn chơi gần đây, ai nấy đều đỏ mặt tía tai, người đầy mùi cồn, say đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.

Bỗng nhiên, một gã đàn ông say xỉn đang cà chớn với đồng bọn không biết bị thứ gì vướng chân mà lảo đảo một cái, sau đó ngã nhoài người về phía trước, bùn đất bắn đầy miệng. Gã đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng, hít sâu một hơi, cố gắng nhấc mí mắt lên, sau đó sững sờ cả người.

Trước mặt gã là một đôi giày sneaker hàng hiệu màu đen tuyền, lên trên nữa là một đôi chân được che khuất bởi quần thể thao cùng màu với đôi giày, thoạt nhìn cường tráng mạnh mẽ, vô cùng săn chắc.

Thế giới trong mắt những kẻ say xỉn đều mơ hồ không rõ, gã say rượu ra sức dụi mắt, ngẩng cổ nhìn lên cao hơn, lúc này mới thấy rõ một thanh niên rất cao đang đứng trước mặt mình, mặc áo đen quần đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt dưới vành nón cũng coi như bảnh bao, tuy nhiên đôi mắt của đối phương cứ âm u tàn nhẫn, ẩn chứa sát khí, một vết sẹo lâu năm cắt qua lông mày bên trái, cho dù đã năm tháng trôi qua mà vẫn trông rất dữ dằn, không biết là bị vật sắc bén gì gây thương tích.

Nói tóm lại, vừa thấy đã biết không phải là hạng người lương thiện gì cho cam.

“…” Vừa đối diện với thanh niên này, gã say xỉn thoáng chốc tỉnh men say, nơm nớp lo sợ nằm bệt xuống mặt đất, bị khí thế dữ dằn của thanh niên có sẹo này chấn động đến nỗi nằm yên đó không dám nhúc nhích.

Gã mặt sẹo đang cúi đầu xem điện thoại, bỗng nhiên một con quái vật lớn chặn ngang trước mặt, người đầy mùi rượu hôi thối không chịu nổi. Anh ta khẽ nhíu mày, cụp mi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua.

Gã say xỉn cứ thể ngẩng cổ nhìn thanh niên cao lớn này, nuốt một ngụm nước bọt ừng ực.

Lúc này, gã mặt sẹo bẻ cổ một cách tùy ý, hơi khom lưng. Điều đáng kinh ngạc là anh ta có vẻ rất tốt bụng, hơn nữa còn rất lễ phép hỏi một câu: “Người anh em, có cần tôi đỡ anh đứng dậy không?”

“… À không… Không… Không cần.” Gã say xỉn vô cùng kiêng kỵ người này, sao dám để anh ta đỡ mình đứng dậy? Gã vội vàng đáp lại một tiếng rồi luống cuống bò dậy, chẳng mấy chốc đã chạy trốn không thấy bóng dáng.

Mùi cồn trên người gã say rượu vẫn còn sót lại trong không khí, vô cùng khó ngửi. Lư Tuấn ghét bỏ giơ tay lên vẫy mấy cái, sau đó rút một hộp thuốc lá Hoa Tử từ trong túi quần, gõ rơi một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, lấy bật lửa châm điếu thuốc.

Anh ta vừa hút thuốc vừa xê dịch bước chân để thay đổi vị trí, sau đó lấy di động ra gọi điện.

Đầu dây bên kia đổ chuông khoảng mười mấy giây mới có người nghe máy.

“Bà chủ.” Lư Tuấn híp mắt vì làn khói thuốc lá, giọng điệu tùy tiện nghe có vẻ vừa lưu manh vừa lười biếng: “Tôi đã theo dõi người nọ giúp cô được một tuần rồi, khi nào tiền mới về tài khoản?”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì đó khiến anh ta cười lạnh.

“Bên cạnh sao nữ xinh đẹp đó có một người trợ lý, cô có biết đó là nhân vật nào không? Xuất ngũ từ Liệp Ưng, lực lượng đặc nhiệm trâu bò nhất của lữ đoàn hàng không không quân Trung Quốc.” Lư Tuấn phun một vòng khói thuốc, nói: “Nếu không phải ông đây đầu óc thông minh, kinh nghiệm dày dặn thì đã bị thằng cha đó túm cổ từ đời nào rồi. Tôi kiếm cơm bằng nghề này, nhiệm vụ có độ khó cao cỡ này, tôi lấy thêm tiền là chuyện tất nhiên. Cô là người có máu mặt trong giới thượng lưu, không thiếu tiền, ba năm trăm ngàn tệ chỉ là chuyện nhỏ, tôi là kẻ bán mạng, đặt nửa bàn chân vào quan tài, cũng coi như người sắp chết rồi, cô so đo số tiền chỉ đủ để mua một món quần áo với một kẻ sắp chết, không ngại xui xẻo hả?”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó mới trả lời xác thực. Có vẻ như đáp này khiến Lư Tuấn hài lòng, khóe môi anh ta nhếch lên tạo thành một nụ cười, dụi tắt tàn thuốc rồi đáp một tiếng “OK”, sau đó cúp điện thoại.

“Số điện thoại Tokyo, cuộc gọi quốc tế…” Lư Tuấn lạnh lùng cười khẩy: “Cái đồ ngu xuẩn, không biết trả cước điện thoại cho ông Tuấn của mày.”



Suốt một đêm, cảnh xuân tràn ngập khắp căn hộ, ngay cả ánh trăng cũng ngượng ngùng không dám vào phòng nhìn lén.

Mười ngón tay của Phí Nghi Châu chưa bao giờ rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn của Ân Tô Tô, Ân Tô Tô cũng gần như suốt đêm không ngủ được một giấc.

Đàn ông vốn nghiện chuyện ấy, trước khi thật sự được khai trai, anh vẫn đang trong giai đoạn thăm dò, khi đã được nếm mùi thịt thì lại càng không kiềm chế được. Lần đầu tiên anh còn biết dịu dàng thương tiếc, càng về sau lại càng mất kiểm soát, giày vò cô hết lần này đến lần khác, yêu thương cô từ đầu đến chân không buông tha một chỗ nào.

Khi trời sắp sáng, cổ họng của Ân Tô Tô đã khàn vì khóc quá nhiều, gần như ngất xỉu trong lòng anh.

Cô ngủ một giấc thẳng đến một giờ rưỡi chiều mới tỉnh dậy.

Trong lúc mơ màng, Ân Tô Tô cảm nhận được như có ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt mình. Cô nhíu mày, từ từ mở đôi mắt nhập nhèm.

Vừa nếm thử trái cấm đã bị hành hạ cả đêm, lúc này thân thể cô đau mỏi như mới bị một chiếc xe container nghiền qua, ngay cả đầu ngón tay cũng bủn rủn mỏi nhừ. Cô muốn xoay người để đổi tư thế nằm, lại nhận thấy thân thể của mình bị giam cầm, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“…” Ân Tô Tô khựng lại, đưa mắt nhìn xuống bên dưới, lúc này mới thấy cánh tay của đàn ông vắt ngang qua eo mình, đường cong cơ bắp mạnh mẽ cường tráng, hoàn toàn giam cầm cô trong lòng mình.

Cô chớp đôi mắt đen láy, trong lòng hoang mang, vừa hồi hộp vừa bối rối, đồng thời cũng có một chút ngọt ngào. Cô đưa mắt nhìn lên trên, nhìn về phía chủ nhân của cánh tay ấy.

Gương mặt của Phí Nghi Châu chỉ cách cô mấy centimet. Đôi mắt của anh nhắm nghiền, vẫn đang say giấc, bởi vì nằm nghiêng người nên nửa khuôn mặt đều lún xuống chiếc gối in hoa nhí màu xanh lam pastel của cô, hàng mi dày đen nhánh cụp xuống, trông như hai chiếc quạt nhỏ xíu.

Bên dưới là sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, chiếc cằm với đường nét góc cạnh của anh, xuống dưới nữa là cơ thể cao to, đường nét cơ bắp rõ mồn một, làn da trắng nõn, cơ ngực săn chắc, trên bụng chẳng những có cơ bụng tám múi được xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề như một miếng chocolate mà còn có cả cơ chữ V gợi cảm.

Thoạt nhìn rất hung hãn, cũng rất hoang dại.

Bỗng dưng nhớ lại vô số cảnh tượng diễn ra đêm qua, Ân Tô Tô thoáng chốc đỏ mặt, không khỏi kéo chăn lên che khuất cả gương mặt của mình.

Hồi mới quen nhau, cô chỉ cho rằng anh trong sáng như ngọc, cao quý không thể với tới, bây giờ cô lại “đích thân trải nghiệm” một khía cạnh khác không muốn để người khác biết của anh.

Vị quân tử như ngọc của nhà họ Phí này, vừa cởi quần áo ra thì thực sự hung hãn và cuồng nhiệt như thể biến thành một người hoàn toàn khác.

“…” Ân Tô Tô không dám mặc cho đầu óc tiếp tục suy nghĩ miên man, giơ tay lên vỗ nhẹ mặt mình, sau đó cầm cánh tay của Phí Nghi Châu cẩn thận xê dịch sang chỗ khác, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.

Ai ngờ, đôi chân trần trắng nõn của cô chưa kịp chạm vào sàn nhà thì vòng eo đã bị ôm chặt, mạnh mẽ kéo về đằng sau.

Phí Nghi Châu kéo nàng búp bê yêu kiều đang mưu toan bỏ trốn về chỗ cũ, chưa kịp mở mắt ra mà hôn lên mặt cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút giọng mũi nghe vô cùng gợi cảm: “Em định đi đâu?”

“Đã đến chiều rồi.” Giọng Ân Tô Tô cũng khàn khàn, xấu hổ trả lời: “Em đói rồi, định rời giường rửa mặt rồi ăn cơm.”

Nghe vậy, Phí Nghi Châu mới nhấc mí mắt lên nhìn cô, con người nhạt màu tối tăm hơn ngày xưa rất nhiều, cứ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Ân Tô Tô khó hiểu: “Vì sao anh lại nhìn em kiểu đó?”

“Anh đã nhận được món quà quý giá nhất của em, đang suy nghĩ nên đáp lễ cho em như thế nào.” Phí Nghi Châu mỉm cười, sau đó nghiêng người hôn lên má trái của cô: “Dậy đi.”

Gò má Ân Tô Tô nóng ran lên, hai cái đùi cũng mềm như cọng bún. Cô quấn chăn xuống giường, mỗi một bước đi cứ nhẹ tênh như giẫm trên bông, không có sức lực.

Phí Nghi Châu chống tay lên huyệt thái dương, ung dung nằm trên giường nhìn cô. Thấy tư thế của cô có vẻ mất tự nhiên, anh tốt bụng hỏi: “Có cần anh bế em vào nhà vệ sinh không?”

“… Không cần, cảm ơn.” Ân Tô Tô xấu hổ tột độ, thậm chí mở tủ đồ để tìm đồ ngủ cũng ngại ngùng, chỉ tiện tay nhặt áo sơ mi trắng của anh khoác lên người rồi nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh, đóng cửa thật chặt.

Ánh mắt Phí Nghi Châu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh nằm trên giường một lát rồi cũng đứng dậy, mặc quần vào rồi đi một vòng, không tìm được áo sơ mi, mới chợt nhớ áo của mình đã bị Ân Tô Tô lấy mất rồi. Anh đang định vào nhà vệ sinh lấy áo của mình thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc, cốc cốc.

Nét mặt Phí Nghi Châu không có biểu cảm gì, cứ thế để trần nửa thân trên rời khỏi phòng ngủ, tiến về phía hành lang gần cửa ra vào để mở cửa.

Trong nhà vệ sinh, Ân Tô Tô đeo băng tóc đính một con cá ướp muối trên đầu, đang bôi sữa rửa mặt. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lập tức mở cửa nhà vệ sinh theo phản xạ, thò đầu ra ngoài, đúng lúc thấy anh chồng đại gia của mình để trần nửa thân trên mở cửa nhà mình.

Trong huyền quan.

“… Chào cậu, chàng trai trẻ.”

Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi đang đứng trong hành lang, ngoại hình ưa nhìn, quần áo giản dị, tay xách nách mang một đống đồ ăn đồ dùng.

Thấy người mở cửa là một thanh niên cởi trần, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh xốc vác, khí chất lạnh nhạt kiêu căng, bà ấy tỏ vẻ kinh ngạc một cách rõ rệt, ngơ ngác trong chốc lát rồi nở nụ cười, lưỡng lự mấy giây rồi hỏi với vẻ mặt hoang mang: “Hình như tôi nhầm nhà thì phải. Xin hỏi, có phải nhà của Ân Tô Tô ở đây không?”

“Đúng vậy.” Phí Nghi Châu đã nhận ra thân phận của vị khách này. Anh gật đầu, mỉm cười vừa ung dung vừa nhã nhặn: “Cháu chào dì.”

Vẻ mặt của người phụ nữ rất mờ mịt, đôi môi nhúc nhích, đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy giọng nữ hết sức quen thuộc vang lên từ sau lưng chàng thanh niên này, tràn ngập sợ hãi và kinh ngạc: “Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?!”