Cười nhạo Tiểu Phù tự vả mặt bản thân đã đời, Ân Tô Tô nhấp một ngụm nước ấm, bỗng dưng nhớ lại chuyện làm mình phiền lòng sáng nay.
Tâm trạng cô rối như tơ vò, rất muốn có người để trải lòng nên nhìn chằm chằm vào đồng chí Hứa Tiểu Phù trước mắt một lúc như đang cân nhắc. Một phút sau, cuối cùng Ân Tô Tô cũng không thể dằn nổi tâm tư của mình, cố tình úp úp mở mở: "Tiểu Phù à, chị có chuyện này muốn tâm sự với em, em nêu cảm nghĩ thử nhé?"
Hứa Tiểu Phù gật đầu, gật đầu một cách hết sức chân thành: "Tô Tô nói đi ạ."
"Ừm, là thế này, chị có một người bạn." Ân Tô Tô bắt đầu bịa chuyện, nghiêm túc nói: "Hiện tại cậu ấy đang quen với một người con trai nọ. Thật ra cậu ấy và bạn trai cậu ấy không có tình cảm với nhau, do một vài nguyên nhân đặc biệt nên mới trở thành người yêu của nhau, tức là để đối phó với gia đình thôi. Họ đã thống nhất từ đầu là khi thời điểm đến sẽ chia tay."
Hứa Tiểu Phù cũng chăm chú lắng nghe: "Sau đó thì sao ạ?"
Ân Tô Tô tiếp tục: "Nhưng mà gần đây, người bạn này của chị ấy, hình như tình cảm cậu ấy dành cho bạn trai mình đã thay đổi."
"Thay đổi gì ạ?" Hứa Tiểu Phù trợn to mắt.
"Thì..." Sau một hồi suy tư, Ân Tô Tô chần chờ trả lời: "Thật ra bạn trai cậu ấy đối xử với cậu ấy khá tốt. Nào là tặng quà, nào là tặng hợp đồng, còn tổ chức pháo hoa linh đình vào ngày sinh nhật của cậu ấy nữa. Sau đó, người bạn này của chị nhận ra tình cảm mà mình dành cho người bạn trai này đã thay đổi rất nhiều."
Hứa Tiểu Phù nghe lời kể dông dài của cô mà sốt ruột chết đi được, cô ấy thúc giục: "Thế rốt cuộc là thay đổi thế nào, chị kể nãy giờ vẫn chưa xong đó!"
Thế là Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, mặt nom rất ư là hình sự: "Nôm na là cậu ấy thấy bạn trai cậu ấy say rượu thì sẽ lo lắng, sợ cơ thể bạn trai không khỏe. Bạn trai cậu ấy phải đi công tác thì cậu ấy cũng làm nũng các thứ, không nỡ xa bạn trai. Về sau bạn trai cậu ấy hoãn ngày đi công tác để đón sinh nhật cùng cậu ấy thì cậu ấy cười khờ những mười mấy phút luôn."
Nói xong, Ân Tô Tô dừng lại, thò đầu lại gần Hứa Tiểu Phù hơn: "Em nghĩ điều đó chứng minh cái gì?"
Hứa Tiểu Phù lặng người mấy giây, sau đó buông tiếng thở dài thườn thượt. Kế đó, cô ấy vỗ vai Ân Tô Tô, bảo: "Còn chứng minh gì nữa? Đương nhiên là chứng minh chị đã rơi vào lưới tình rồi."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô hốt hoảng thấy rõ, lắp bắp hỏi: "Sao tự dưng bảo chị?"
"Chị tưởng em khờ lắm hay gì mà không nhận ra chị đang đóng vai người bạn đó hả?" Hứa Tiểu Phù nhìn cô bằng ánh mắt hạn hán lời. Nhưng sau vài giây im lặng, cô ấy đột nhiên lộ vẻ lo âu: "Tô Tô à, phải làm sao đây, chị đã phải lòng Phí Nghi Châu rồi! Bây giờ hai người vẫn là vợ chồng nên đương nhiên không sao. Nhưng hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn mà, lỡ chị Lương phán đúng thì..."
Hứa Tiểu Phù không nói hết câu, nhưng Ân Tô Tô biết cô ấy muốn nói gì.
Cô ấy muốn nói rằng, sớm muộn gì cuộc hôn nhân hợp đồng này cũng sẽ kết thúc thôi.
Chị Lương cũng từng không ít lần nhắc nhở cô, sở dĩ kiểu đàn ông có trong tay tất cả mọi thứ từ khi sinh ra như Phí Nghi Châu chiều chuộng cô, đối xử tử tế với cô chẳng qua chỉ vì cảm giác mới mẻ nhất thời mà thôi. Giữa cô và anh không đời nào có tương lai ngọt ngào, hạnh phúc như cô hằng mong đợi.
Nếu cô thật sự quyết định gửi gắm trái tim mình cho một người không thể có được thì chắc chắn cô sẽ phải nhận lấy vô vàn vết thương.
Ân Tô Tô cụp mắt, khẽ cắn môi, chìm vào suy nghĩ hỗn loạn.
Đúng lúc này, hai tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa phòng nghỉ ngơi. Một giọng nữ chứa đựng nét cười cất lên, là thợ trang điểm: "Chị Tô tô, chúng em sửa soạn xong rồi, chúng ta bắt đầu trang điểm nhé."
*
Ngày một tháng chín là sinh nhật của Ân Tô Tô. Do đó, bạn thân của cô gồm Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù đã bàn bạc với nhau trước đó một tuần và đã sắp xếp đâu vào đấy, chuẩn bị cho Ân Tô Tô một niềm vui bất ngờ.
"Anh đi đi, em không muốn thấy anh nữa!"
"A Tĩnh à, em đừng vậy mà, cho anh thêm một cơ hội nữa đi!"
"Biến!"
...
Câu thoại cuối cùng cất lên báo hiệu Ân Tô Tô đã hoàn thành cảnh diễn cuối cùng trong ngày hôm nay. Cô và thầy trong vai nam chính diễn chung với mình giữa nguyên tư thế cũ một lúc, chờ tiếng "cắt" của đạo diễn.
Không ngờ, hai người im lặng đợi được một lát mà vẫn không thấy đèn chân không trên đỉnh đầu sáng lên.
Ân Tô Tô lấy làm ngờ vực. Ngay lúc cô không kiềm được định quay về xem có chuyện gì đã xảy ra, một bánh ngọt sinh nhất lớn ba tầng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
"Chúc mừng sinh nhật!" Toàn thể nhân viên trong đoàn làm phim đều xuất hiện sau lưng cô, đồng thanh hô lớn.
Ân Tô Tô ngạc nhiên che miệng, quay đầu lại, cảm động vì cảnh tượng trước mắt đến nỗi mắt ngấn lệ.
Lương Tĩnh đang cầm bánh ngọt đứng trước đoàn làm phim, hai bên là Trần Chí Sinh và Hứa Tiểu Phù với bó hoa trên tay, đằng sau là các đồng nghiệp giơ gậy phát sáng và pháo hoa cầm tay. Tất cả mọi người đều nở nụ cười hết sức tươi tắn, trao lời chúc mừng sinh nhật cô một cách chân thành nhất.
"Nói lời từ giã với tất cả muộn phiền, say hi hi với tất cả niềm vui!" Mọi người đồng thanh hát, cả phim trường đầy ắp tiếng cười.
Bài hát mừng sinh nhật kết thúc, Ân Tô Tô chắp tay trước ngực, nhắm mắt, ước điều ước sinh nhật cho năm nay với cây nến đang thắp sáng trước mặt mình.
Chúc mừng sinh nhật, ăn bánh kem xong, một số diễn viên trẻ thường thân thiết với Ân Tô Tô bắt đầu nhón nháo, muốn nhân vật chính của hôm nay mời họ đi hát Karaoke.
Ân Tô Tô không từ chối, sảng khoái bảo họ tìm địa điểm, sau đó lặng lẽ nắm tay Lương Tĩnh kéo cô ấy qua một bên.
Trên mặt Ân Tô Tô vẫn còn giữ lớp trang điểm để quay phim lúc nãy, cô nói nhỏ: "Chị, chút nữa em chuyển một ít vào Wechat của chị trước, tối nay chị dẫn mọi người đi chơi nhé."
"Có phải sinh nhật của chị đâu, sao lại là chị dẫn đi?" Lương Tĩnh vô cùng khó hiểu: "Em muốn đi đâu mà gấp thế?"
Ân Tô Tô nói: "Em về nhà."
Lương Tĩnh:?
Ân Tô Tô nở nụ cười đầy dịu dàng với cô ấy: "Phí Nghi Châu vẫn đang chờ em, em phải về với anh ấy."
Lương Tĩnh: "..."
Nói xong câu ấy, Ân Tô Tô tảng lờ ánh mắt ngập tràn sự bất ngờ và không thể tin nổi của Lương Tĩnh. Cô ôm cô ấy rồi xoay người đi ngay.
Thấy bạn thân thoăn thoắt thay đồ, không buồn tẩy trang mà bận rộn về nhà "với chồng", Lương Tĩnh trợn tròn mắt, ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa.
*
Chiếc xe Maybach lái ra khỏi trường quay, chạy thẳng một mạch về phía khu vực mới được khai thác ở phía Nam.
Sau hai mươi phút kể từ khi Ân Tô Tô lên xe, điện thoại trong túi xách rung lên. Cô xem tên người gọi được hiển thị trên màn hình điện thoại, thấy Lương Tĩnh bèn trượt qua nghe máy.
"Alo chị." Ân Tô Tô mỉm cười, gọi.
"Chị đã dẫn đoàn làm phim đến KTV họ chọn rồi, đang chơi hăng lắm." Lương Tĩnh đã ra khỏi phòng karaoke, đến nhà vệ sinh để gọi điện thoại cho đỡ ồn, dù vậy nhưng vẫn nghe thấy loáng thoáng tiếng huyên náo. Nói xong, cô ấy hít một hơi thật sâu, tần ngần mấy giây mới thốt ra câu tiếp theo: "Vừa nãy chị có nghe Tiểu Phù nói rồi, em phải lòng người đó thật à?"
Sau một hồi im lặng, Ân Tô Tô khẳng định: "Vâng."
"..." Bên KTV, Lương Tĩnh bị câu trả lời vừa thản nhiên vừa súc tích của cô làm cho tức tối đến nỗi phì cười. Lương Tĩnh thấp giọng chửi thề, đi đi về về trên hành lang nhà vệ sinh, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, không để lời lẽ của mình quá gay gắt: "Ân Tô Tô, chị nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi? Sao em không nhớ vậy hả? Sao em không nghe lời chị!"
"Em nhớ lời dặn của chị rất rõ." Ân Tô Tô bình tĩnh đáp: "Nhưng con người mà có thể kiểm soát được trái tim mình thì không phải người."
Lương Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng thứ cảm xúc đang áp đảo trong trong lòng cô ấy hơn cả lúc này là nỗi xót xa. Cô ấy bực bội chất vấn: "Cậu ta dùng thủ đoạn gì? Tổ chức pháo hoa trên biển? Hoãn ngày đi công tác? Trời ơi, cục cưng của tôi, em đã hai mươi mấy tuổi rồi, có phải trẻ con nữ đâu, ở trong giới bao nhiêu năm trời, em có thấy con nhà giàu nào đối xử chân thành với sao nữ bao giờ chưa? Em không thể chơi trò đánh cược liều lĩnh như thế được, em cũng không gánh nổi đâu!"
Ân Tô Tô nói: "Em biết. Em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Giọng Lương Tĩnh cao hơn mấy tone: "Em nghĩ kỹ gì?"
"Cùng lắm là yêu nhưng biết trước là sẽ có ngày chia tay thôi, không có gì là không thể cả." Ân Tô Tô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, bâng quơ như thể đó không phải điều gì to tát: "Sống đến tuổi này, đây là lần đầu tiên trong đời em phải lòng một ai đó, em không muốn bỏ lỡ đâu."
Lương Tĩnh: "Em..."
"Được rồi. Em biết chị quan tâm em, cũng biết chị thật lòng muốn tốt cho em. Nhưng như chị đã nói, em đã hai mươi mấy tuổi rồi, là người lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, cũng có thể gánh vác tất cả hậu quả vì quyết định của mình." Ân Tô Tô chu môi, trao nụ hôn gió từ xa cho Lương Tĩnh: "Thế nhé, em cúp máy đây."
Tiếng "cụp" thanh thúy và vang dội truyền đến từ loa, Lương Tĩnh cạn lời, chỉ biết lắc đầu, thở dài.
*
Tại phòng chơi cờ trên tầng hai, nhà họ Phí ở Nam Tân.
Phòng không bật đèn, ánh trăng thanh khiết ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất cho nơi này.
Phí Nghi Châu bình thản ngồi trước bàn cờ, lấy một quân cờ trắng từ trong hộp đựng cờ ra, đặt xuống. Sau một lúc suy tư, anh lại cầm một quân cờ đen lên đánh.
Từ nãy đến giờ vẫn không có bước đột phá nào, quân đen và quân trắng đã hình thành thế giằng co.
Anh mân mê con cờ trong im lặng, đang định chơi ván khác thì nghe thấy tiếng động truyền đến từ sân trước. Có lẽ xe đã về.
Phí Nghi Châu cất cờ vào hộp đựng cờ, giữ nguyên trạng ván cờ, đứng dậy rời khỏi phòng.
Anh đi cầu thang xuống tầng một, vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng người lóe lên ở đằng trước. Gió đêm se se lạnh hòa quyện cùng với mùi hương thoang thoảng phả tới.
Ân Tô Tô đi quá gấp gáp nên không chú ý đến người đang đứng ở cửa, cứ xông thẳng lên như thế, cuối cùng đâm sầm vào lồng ngực của đối phương một cách đột ngột.
Trán đụng trúng ngực anh, phát ra tiếng "bốp" nặng nề.
"..." Đau quá, Ân Tô Tô xoa trán xuýt xoa, khẽ kêu lên.
"Về nhà mình thì không cần vội vàng thế đâu." Phí Nghi Châu bảo vệ vòng eo cô, hơi nhíu mày, cụp mắt xem xét vầng trán đỏ bừng vì cú va chạm của cô. Lời lẽ của anh không hề chứa đựng sự trách cứ, chỉ có sự xót xa khó có thể nhận ra: "Sao đi gấp thế em?"
"Hôm nay đoàn làm phim tổ chức sinh nhật cho em. Mọi người ăn bánh kem, hát mừng sinh nhật nên hơi trì hoãn một chút." Mặt Ân Tô Tô bỗng hơi nóng, cô ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, giải thích bằng tất cả tấm lòng chân thành của mình: "Anh đã hoãn giờ bay để cùng đón sinh nhật với em rồi, nên em muốn về thật nhanh để ở bên anh được lâu hơn."
Nghe vậy, anh nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào vầng trán ửng đỏ của cô, thong dong hỏi: "Đây là tâm lý chịu trách nhiệm hay tâm lý muốn trả ơn?"
Ân Tô Tô im lặng, lẩm bẩm: "Làm gì phức tạp như thế. Em chỉ đơn thuần muốn ở bên anh lâu hơn thôi."
Phí Nghi Châu nhoẻn môi, nở nụ cười thật khẽ nhưng vẫn vô cùng phong độ. Anh nắm tay cô, đưa cô vào nhà.
Bữa tối hôm nay là một "thịnh yến" gồm các món ăn Trung Hoa được đầu bếp riêng trong nhà chuẩn bị, gồm món ăn ở vùng Sơn Đông, Quảng Đông và một số ít món cay Tứ Xuyên. Các món ăn hết sức đa dạng và thịnh soạn, nhưng đều tuân theo nguyên tắc ăn uống mà cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt từ đó đến giờ: Ít dầu mỡ, ít muối, ít tinh bột.
Cơm nước xong, Ân Tô Tô sờ cái bụng hơi căng của mình, nhìn người đang ngồi ở đối diện bàn ăn, bồn chồn hỏi: "Bữa tối đã thịnh soạn thế này rồi, chắc anh không chuẩn bị thêm bánh kem đâu nhỉ?"
"Có chứ." Phí Nghi Châu mỉm cười với cô: "Cơ mà nếu em không ăn được thì cứ để đó thôi."
"Thế để đó nhé." Ân Tô Tô cười áy náy với anh: "Lúc nãy ở phim trường em đã ăn bánh kem với đoàn làm phim rồi, giờ về lại ăn thêm nữa thì, em thật sự không ăn nổi."
Phí Nghi Châu hỏi: "Vậy em có muốn đi dạo cho tiêu cơm không?"
Ân Tô Tô chớp mắt: "Ở trong nhà luôn sao?"
Phí Nghi Châu nhẹ nhàng mỉm cười: "Kể từ khi chúng ta kết hôn đến nay, cả anh lẫn em đều bận rộn với công việc, mãi mà vẫn chưa có cơ hội dẫn em đi tham quan. Vừa hay tối nay bù lại cũng được."
"Được thôi." Ân Tô Tô gật đầu đồng ý.
Ngày một tháng chín, xung quanh là bãi cỏ xanh thẳm đã ố vàng trải dài tít tắp, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời đêm vời vợi, ánh trăng thanh khiết, dịu hiền tựa dòng sông chảy xiết. Bầu không khí yên ắng, tĩnh lặng làm tâm hồn người ta bất giấc trở nên bình yên.
Ân Tô Tô im lặng đi theo bên cạnh Phí Nghi Châu. Bỗng nhiên, cô hơi nghiêng đầu nhìn trộm anh.
Ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng. Anh cũng thế, nhưng có gì đó thoải mái, tự do hơn. Từ góc độ của cô, có thể thấy góc nghiêng nam tính, vầng trán nối với sống mũi qua gốc mũi, xuống chút nữa là bờ môi mỏng và mềm mịn.
Lúc trước Ân Tô Tô từng quan sát rồi, thấy môi của Phí Nghi Châu và mình giống nhau, đều có màu hồng nhạt như sương mù.
Điều khác biệt duy nhất là, màu môi ấy ở trên mặt cô thì sẽ đem lại cảm giác đẹp đẽ, mềm mại, còn ở anh thì lại toát lên sự quý phái, thanh cao.
Trong lúc ngắm nhìn Phí Nghi Châu, một tình cảm kỳ diệu tự nhiên nảy sinh trong lòng cô.
Cô thích anh.
Không biết hạt giống tình cảm ấy đã nảy mầm từ lúc nào, đến khi cô hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn kìm cương bên bờ vực thì đã không kịp nữa rồi. Nỗi rung động ấy dâng trào mãnh liệt tựa sóng cả, không ngần ngại bao trùm khắp trái tim, thẫm đẫm tay chân cô, khắp thể xác và linh hồn cô, như thể đã ăn sâu vào xương cốt.
Quả thật lúc đầu cô đã từng cố sức gạt bỏ tình cảm ấy vì sợ rằng mình sẽ động lòng, sợ bản thân sẽ đắm chìm vào đó, không thể nào dứt ra được.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô lại thấy phải lòng một người đàn ông như vậy, rung động trước anh, say đắm anh chẳng có gì không tốt cả.
Thậm chí cô còn thấy tự hào nữa là đằng khác, bởi vì ít nhất vào giây phút này, anh là chồng của cô, thuộc về cô.
Những cảm xúc lăn tăn trong lòng chẳng biết làm sao mới lắng xuống. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang bị ánh trăng hôn trộm, tự dưng Ân Tô Tô thấy ghen tỵ xiết bao.
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng, bởi vì khó mà kiềm chế được nên tự nhiên nó trở thành hành động ngay sau đó.
Cô chìa tay ra, nhân lúc tâm trí bị cảm xúc lấn át, cô lấy hết can đảm nhẹ nhàng nắm vạt áo anh.
"..." Cảm nhận được cô đang níu áo mình, Phí Nghi Châu hơi thắc mắc, cúi xuống nhìn Ân Tô Tô.
Khuôn mặt vốn trắng như tuyết của cô nay đã ửng lên hai rặng mây hồng, đang nhìn anh từ dưới lên. Đột nhiên, cô vươn một ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng ngoắc tay với anh. Một hành động cuốn hút không gì sánh bằng.
Ân Tô Tô nhẹ nhàng nói với anh: "Anh cúi xuống một chút."
Mấy ngày nay, không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô đã trở thành thói quen của Phí Nghi Châu, cũng là sự dịu dàng độc nhất vô nhị mà anh dành cho mỗi mình cô. Anh cúi người, kéo gần khoảng cách với cô.
Khoảng cách giữa hai bên đã được rút ngắn.
Hai người gần trong gang tấc, chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể hôn anh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
Một, hai, ba!
Cô thầm đếm trong bụng. Khi cả hai lại chạm mắt nhau, Ân Tô Tô thầm hạ quyết tâm, cắn răng, gạt hết suy nghĩ vẩn vơ ra sau đầu, vươn tay phải lên ôm cổ anh và hấp tấp kiễng chân hôn anh.
Nào ngờ do cô căng thẳng quá, kiễng lên đột ngột mà không kiểm soát được lực nên vừa chạm môi lên môi anh thì cô mất thăng bằng, trượt chân, nhào về phía trước.
Ân Tô Tô thầm giật thót, siết chặt lấy áo vest thô cứng của anh bằng cả hai tay với suy nghĩ rằng anh sẽ đỡ mình. Ngờ đâu, đôi mắt anh lại đong đầy nét cười êm ái. Anh ôm cô, ngả ra sau theo quán tính.
Ánh trăng chiếu xuống con đường mòn, bãi cỏ mềm mại cũng không còn kêu xào xạc nữa.
Phí Nghi Châu yên phận làm miếng lót hình người, nhờ thế mà cho dù Ân Tô Tô ngã nhào tới thì cũng không hề đau chút nào.
Hai tay anh ôm eo cô, cô cũng ôm chặt cổ anh, nhắm mắt, lần đầu tiên chủ động trao anh nụ hồn nồng cháy dưới màn đêm nửa mờ nửa tỏ.
Thật lâu sau, cô mới buông anh ra, kề sát gò má nóng như lửa vào lồng ngực của anh, thở dốc từng cơn.
Trong tầm mắt của mình, cô nhìn thấy giữa bóng đêm mịt mù có một chú bướm đậu trên bông hoa nhỏ không biết tên, chớp mắt lại bay đi.
Phí Nghi Châu nằm yên trên bãi cỏ, chạm tay vào mặt cô và nhẹ nhàng vuốt ve, cất giọng trầm ấm, khàn khàn: "Hôm nay em nhiệt tình nhỉ?"
Trái tim Ân Tô Tô vẫn đập bình bịch như trống bỏi, nhưng cô không muốn bị anh phát hiện bí mật của mình, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn hình dáng trái khế đầy gợi cảm của anh bằng đầu ngón tay, hỏi: "Ngày mai mấy giờ anh bay?"
"Tám giờ sáng." Phí Nghi Châu hôn phớt lên vầng trán nhỏ của cô, hỏi ngược lại: "Sao vậy?
Tám giờ sáng... Quá sớm.
Mặt Ân Tô Tô đỏ đến mức tưởng như sắp sửa bốc cháy đến nơi, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Chốc lát sau, cô ôm cổ anh, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm, tĩnh lặng ấy, thốt: "A Ngưng, khi anh về, em tặng anh một món quà nhé?"
Phí Nghi Châu nhìn cô một cách chăm chú, nhẹ nhàng hỏi: "Quà gì vậy?"
Cô hôn tai anh, lấy hết can đảm để trao lời hứa thật dịu dàng: "Một món quà mà em trân quý nhất."