Tô Tô

Chương 103




Pháo hoa rực sáng khắp cả bầu trời đêm. 

Sòng bạc trên tầng cao nhất vốn đang nhộn nhịp ồn ào, lúc này đây, những kẻ tiêu tiền như nước cũng bị thu hút bởi pháo hoa trên bầu trời, những người đang chơi xúc xắc hay đang xào bài cũng đều dừng động tác, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên không trung giữa biển lớn. 

Sau một hồi kinh ngạc không nói gì, đám đông bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Vài cô gái trẻ ánh mắt thích thú cất tiếng khen ngợi: “Wa, pháo hoa đẹp thật đó, ai đốt vậy?”

Người bạn đồng hành lắc đầu, gương mặt đầy khao khát: “Không biết nữa.”

Còn có cả những người trung niên đã lớn tuổi ngậm xì gà trong miệng xua tay, buông lời chế giễu: “Đốt pháo hoa lỗi thời quá rồi, toàn là mấy trò hồi còn trẻ chơi chán rồi.”

“Dù là ở thời đại nào thì các cô gái cũng đều thích trò này.” Người bên cạnh cũng mỉm cười, gật đầu ngầm hiểu: “Một thú vui lãng mạn kinh điển.”

Những người nổi tiếng đều bước ra khỏi cabin thuyền, vừa ngắm pháo hoa vừa chụp ảnh, có người còn gửi cho bạn bè, đăng lên Weibo hoặc Instagram những tấm hình về bầu trời pháo hoa rực rỡ kèm dòng chữ: [Pháo hoa ở cảng Ma Cao. Không biết lãng mạn to lớn này đêm nay sẽ vì ai mà nở rộ đây?]

Lãng mạn to lớn, từng đốm sáng nối tiếp nhau, ẩn chứa những nỗi niềm thầm kín.

Trên sân thượng của căn phòng tổng thống, Ân Tô Tô ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, pháo hoa lung linh phản chiếu vào trong mắt cô, khiến đôi mắt đen láy của cô cũng như đang lấp lánh ánh sáng.

Trong giây lát cô đã bị mê hoặc.

Phí Nghi Châu ôm cô từ phía sau, cùng cô nhìn lên bầu trời, cằm tựa vào đỉnh đầu với mái tóc đen bồng bềnh, anh không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc một cách vừa vặn.

Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Có thích không?”

“Thích…” Cô khẽ đáp lại, cả tinh thần và thể xác đều bị sự kinh ngạc cuốn đi, trong mắt vẫn còn có chút ngỡ ngàng không thể tin được. Nói xong cô quay người lại nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Sau mười hai giờ là tới sinh nhật em, em tưởng anh bận quá nên quên mất rồi.”

Không biết có phải là do uống rượu hay không mà lúc này đôi mắt của người đàn ông tối sầm như mực, ánh sáng từ pháo hoa khiến đôi mắt ấy như ẩn chứa ánh lửa thiêu đốt.

Anh cụp mắt nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve vành tai cô, nói: “Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, là chuyện quan trọng mà. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên anh đón sinh nhật cùng em, làm sao có thể quên được.”

Ân Tô Tô thở dài: “Hôm nay anh vừa phải gặp mặt đối tác, vừa phải tham gia hội nghị lại còn phải dự tiệc buổi tối, bận đến mức chân không chạm đất luôn mà. Sao anh vẫn còn có thời gian và tâm huyết nghĩ đến việc chuẩn bị pháo hoa sinh nhật cho em vậy.”

Phí Nghi Châu lắc đầu: “Anh đã chuẩn bị cho màn pháo hoa này từ rất nhiều ngày trước đây rồi.”

Nghe vậy, Ân Tô Tô sững sờ, đôi mắt hơi mở to, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

“Hồi trước anh bảo em hôm nay đi cùng anh tới Ma Cao, lẽ nào em không cảm thấy kỳ lạ hả?” Phí Nghi Châu rũ mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tại sao không phải là một lúc nào đó để đưa em đi xa mà lại cứ phải nhất quyết là trước sinh nhật em một đêm?”

Mãi sau Ân Tô Tô mới muộn màng nhận ra, cô thốt lên kinh ngạc: “Vậy tức là bữa tiệc trên du thuyền đêm nay là còn có dụng ý khác? Làm bạn đồng hành của anh cũng chỉ là phụ, mục đích chính của anh là dẫn em đi xem màn pháo hoa này ư?”

“Ừm.”

“…” Ân Tô Tô đột nhiên không nói nên lời.

Từ khi quen biết với nhau đến giờ, cô chỉ biết anh là một người rất tốt, ngay thẳng, cao thượng, lịch sự, tinh tế, từ trước đến nay đều luôn tận tâm tận lực với người vợ hợp đồng là cô. Cô biết anh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô thật sự không ngờ anh lại tốt với cô đến mức này.

Anh nhớ ngày sinh nhật của cô, muốn chuẩn bị bất ngờ cho cô. Một một tia lửa bùng lên từ pháo hoa rực rỡ trên bầu trời dường như đều rơi thẳng vào trái tim cô, khiến trái tim cô cảm thấy rộn ràng.

Dưới khung cảnh pháo hoa tràn ngập bầu trời, họ lặng lẽ ôm nhau, im lặng nhìn nhau.

Rất lâu rất lâu.

Đầu mũi Ân Tô Tô hơi se lại, khoé mắt cô cũng bắt đầu nóng lên. Cô sợ bị Phí Nghi Châu phát hiện, cố ý cúi đầu, hít một hơi thật sâu sau đó nửa đùa nửa thật nói với anh: “Anh Phí, đối xử tốt như thế này với một cô gái sẽ rất dễ khiến người ta yêu anh đó.”

Vừa dứt lời, cằm của cô đã bị người đàn ông giữ lấy, bàn tay dịu dàng bao bọc lại rồi lại ngang ngược bị nhấc lên.

Phí Nghi Châu cụp mắt nhìn cô chằm chằm. Cô giống như một con thú nhỏ đang cảm thấy tội lỗi và hoảng loạn, luôn vô thức trốn tránh ánh mắt của anh, thế nhưng lần này anh lại không muốn để cô trốn thoát dễ dàng như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Ân Tô Tô khẽ mím môi, tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Phí Nghi Châu cất tiếng, giọng nói vừa đàn ông lại rất dịu dàng, thản nhiên hỏi: “Không biết anh làm những việc như thế này có đủ để khiến cô Ân đây yêu anh không nhỉ?”

Ân Tô Tô im lặng.

Vài giây im lặng đối với cô giống như dài hàng mấy thế kỷ, vô số hình ảnh và khung cảnh về những ngày ở bên cạnh anh được kết nối liền mạch, lần lượt hiện ra trong tâm trí cô như một thước phim đang được trình chiếu lại, gần như khiến cô đắm chìm vào trong đó.

Nhưng giữa những dòng ký ức ấy lại xuất hiện một thanh kiếm trên cao, sắc bén và u ám, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, đó chính là những lời cảnh tỉnh cho cô từ những người xung quanh và từ chính cô.

Trong giây lát, đôi mắt của Ân Tô Tô khẽ loé lên, tâm trí đang chìm đắm của cô lại trở nên minh mẫn và lý trí.

Cô ngước nhìn đôi mắt điềm tĩnh của anh, mỉm cười dịu dàng đáp: “Em là vợ của anh, anh là chồng của em, hai người chúng ta chung sống hoà thuận, có thể cùng ăn cùng ngủ, cùng nói chuyện thân mật, cũng có thể cùng nhau chăm sóc những bậc trưởng bối trong nhà. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách có trật tự theo đúng như kế hoạch của anh, em có yêu anh, anh có yêu em hay không, dường như cũng không quan trọng.”

Nghe xong, ánh mắt Phí Nghi Châu tối sầm lại, chậm rãi giơ ngón tay cái lên, ấn vào nụ cười trên khoé miệng cô, nghiêng người lại gần cô hơn một chút, trầm giọng nói: “Em biết rất rõ điều anh muốn là gì mà.”

Ngón tay của anh xoa xoa môi cô, khiến hơi thở của Ân Tô Tô bắt đầu trở lên rối loạn, âm thầm hít vào thở ra, cố gắng hết sức bình tĩnh đáp: “Em biết anh muốn em. Em cũng đã từng nói, em sẽ không từ chối anh bất cứ điều gì mà.”

Phí Nghi Châu im lặng nhìn cô.

Trong tầm mắt của anh, đôi môi cô vốn có màu hồng nhạt, nhưng khi anh dùng đầu ngón tay xoa lên thì chúng trở nên yếu ớt, dần không chịu đựng được nữa, bằng mắt thường cũng nhìn thấy đôi môi ấy bắt đầu đậm lên rồi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Mong manh và quyến rũ như những quả anh đào.

Môi anh kề sát môi cô, hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu, vương vấn giữa môi và răng cô, chỉ cách nhau một khoảng giữa hôn và không hôn.

Ân Tô Tô bối rối và có chút sợ hãi, cô vô thức muốn trốn tránh, nhưng vòng tay quanh eo cô ôm chặt đến nỗi cơ thể cô chỉ có thể áp sát vào anh hơn. Má và tai cô nóng bừng, sau đó cô nghe thấy tiếng của anh bình thản nói: “Anh thực sự rất muốn em.”

Ân Tô Tô: “…”

Lời nói quá thẳng thắn của anh khiến cô choáng váng, trước khi cô kịp định thần lại, anh đã tiến thêm một bước nữa. Anh cúi xuống, một tay luồn cánh tay dài của mình qua chân cô, tay kia bắt ngang ôm eo cô, bế cô lên rồi sải bước quay trở lại phòng ngủ.

Nhịp đập trái tim của Ân Tô Tô vang như sấm sét, màng nhĩ như muốn nổ tung.

Thế giới quay cuồng, anh đặt cô xuống chiếc giường trong căn phòng tổng thống.

“Muốn đến điên lên được.” Phí Nghi Châu từ trên cao nhìn xuống cô, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu cho những lời từ trước đó của mình.

Môi Ân Tô Tô giật giật hai lần, muốn nói gì đó nhưng không ngờ anh đã ngay lập tức hôn cô, như một làn sóng hung dữ và tàn nhẫn, anh tham lam nuốt chửng hết hơi thở và nước bọt của cô.

Cô nếm thử rượu trong miệng anh, còn đọng lại chút dư vị của nho, rất nhẹ nhưng lại say đắm lòng người.

Cô mơ hồ nghĩ rằng, hóa ra được hôn anh dưới pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời lại có cảm giác thành kính và trang trọng như thế này.

Nhưng ảo giác thì rốt cuộc cũng chỉ là ảo giác, anh hôn cô rất mạnh, chẳng hề trang trọng chút nào.

Tóc cô rối tung, lớp trang điểm phai nhạt, bộ váy phẳng phiu lộng lẫy giờ nhăn nheo như quả dưa chua, anh hôn cô đến mức cô không thể nào thở được.

Nhưng anh vẫn chưa hài lòng và nhất quyết muốn nhận thêm phản hồi từ cô.

Chiếc váy theo kiểu dây đai, thắt nút ở eo, hai mảnh vải không chật cũng không rộng quấn quanh vòng eo thon gọn.

Môi và răng của Phí Nghi Châu dần dần chậm lại, chuyển từ nắng gắt gió giật dữ dội sang mưa phùn dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào và quấn lấy đầu lưỡi của cô, trao đổi hơi thở cho nhau, đồng thời bàn tay anh lần đến dây đai ở eo và nhẹ nhàng kéo rút.

Những sợi lông vũ vốn đã mềm mại, một vài chiếc run rẩy rơi xuống, hạ cánh trên tấm thảm, bị chiếc váy vừa bị cởi ra vứt xuống che lại.

Ân Tô Tô nhìn lên trần nhà, bàng hoàng cảm thấy lúc này cô giống như những chiếc lông vũ rơi xuống đất kia, hoàn toàn mất hết chỗ để ỷ lại và dựa dẫm. Khi sóng biển cuộn trào, cô chỉ có thể ôm anh thật chặt, giống như một người sắp chết đuối bám lấy khúc gỗ trôi dạt, mạo hiểm cho đi tất cả.

Cô cảm nhận được hơi thở của anh lan toả khắp nơi, cùng với sự mát mẻ và nhiệt độ cơ thể của cái lạnh mùa thu, anh dừng lại.

Ân Tô Tô nghiêng đầu sang trái, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhìn thấy một vệt đen trên bờ vai mịn màng của cô, hoá ra đó là cà vạt của anh.

Cảm giác mềm mại nhưng lạnh lẽo.

Giống như chiếc bút lông mà anh làm rơi xuống người cô khi đang vẽ tranh vậy.

Suy nghĩ của cô bắt đầu quay cuồng.

Khoảnh khắc môi họ chạm vào nhau, Ân Tô Tô ngẩng cao cổ, luồn những ngón tay gầy gò trắng nõn vào mái tóc đen ngắn của anh, dùng lực mạnh đến mức các khớp xương của cô chuyển sang màu xanh và trắng, mắt cá chân của cô cũng căng cứng, cùng với mu bàn chân tạo thành hai đường thẳng, mười ngón chân như đang xấu hổ đến mức cuộn tròn.

Môi lưỡi của anh cuồng nhiệt, tự do thoải mái tạo ra những đợt sóng, cảm thấy hôn môi cô là chưa đủ, anh còn đẩy đầu lưỡi vào sâu bên trong, cuốn xoáy bên trong miệng cô.

Đầu óc Ân Tô Tô choáng váng và mơ hồ, tầm nhìn của cô hoàn toàn mờ mịt, cô ngước nhìn bầu trời trong nước mắt, pháo hoa vẫn chưa dừng lại.

Mọi người kéo nhau lên boong tàu phía trước, ngẩng đầu thưởng thức màn pháo hoa rực rỡ, lộng lẫy nhưng cũng vô cùng thần bí này. Dù tiếng trò chuyện ở rất xa nhưng vẫn ít nhiều lọt được vào tai cô, khiến cô run lên vì sợ hãi.

Một nữ minh tinh mới mấy chục phút trước còn đang ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, thế mà giờ đây đằng sau cánh cửa đóng lại ấy lại là cùng một người đàn ông làm ra những chuyện như thế này.

Lớp phòng bị sắp bị phá vỡ đến nơi nhưng cô vẫn không dám khóc lớn.

“…” Ân Tô Tô nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào chiếc gối mềm mại, không thèm quan tâm đến việc lớp trang điểm của mình trông sẽ buồn cười đến thế nào.

Một lúc sau Phí Nghi Châu ngẩng đầu lên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể kiệt sức của cô vào trong lòng.

Nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng và vầng trán đẫm mồ hôi của cô, tình yêu trong lòng anh thậm chí còn làm lu mờ sự điên cuồng mãnh liệt và cơn nghiện trong cơ thể anh, anh hôn lên khóe miệng cô, khàn giọng nói: "Vợ ơi, em nhanh thật đấy."

“…” Đến cả ngón tay của Ân Tô Tô cũng ướt át, nghe vậy cô thấy rất xấu hổ, trừng mắt nhìn anh, thế nhưng chẳng còn sức để mà trả lời, đôi mắt cứ thế mà trừng lên trừng xuống hàng chục lần.

Hai người ôm nhau nằm im một lúc.

Gần một giờ sáng, Phí Nghi Châu vỗ vỗ eo cô: “Em ổn hơn chưa? Nếu như tiến độ quay phim ngày mai không thể trì hoãn được thì đêm nay chúng ta phải quay về gấp đấy.”

Ân Tô Tô nhéo ngón tay anh, tức giận nói: “Anh biết thừa là ngày mai em còn phải quay phim, thế mà cũng không chịu kiềm chế bản thân một chút!”

“Không kiềm chế được.” Anh trả lời rất tự nhiên, lộ ra chút hơi thở phong lưu quyến rũ nhưng trầm lắng: “Vốn dĩ đã uống rượu say rồi, em lại còn cứ ở đó quyến rũ anh, em bảo anh phải kiềm chế thế nào?”

Ân Tô Tô sửng sốt: “Em quyến rũ anh lúc nào?”

Phí Nghi Châu: “Thì em nói là sẽ không từ chối bất cứ việc gì anh làm với em còn gì?”

“…” Ân Tô Tô thật sự cạn lời với cái tài một đòn đã hạ gục được người khác này của anh. Cô im lặng vài giây, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt vô thức lướt qua chỗ đó rồi nói: “Thật ra có chuyện này em thấy rất thắc mắc.”

Phí Nghi Châu: “Chuyện gì?”

Đôi mắt và gương mặt Ân Tô Tô vẫn còn mờ mịt như mây mù, có vẻ chuyện này cũng hơi khó nói nhưng vì thực sự tò mò nên cuối cùng vẫn ngập ngừng hỏi: “Mỗi lần anh… như thế này với em, chẳng nhẽ bản thân anh không cảm thấy gì hả?”

Lần nào cũng mạnh mẽ dày vò cô.

Nếu như lần đó không tận mắt chứng kiến một vài cảnh tượng, cô còn thật sự nghi ngờ rằng anh có bệnh trong người, làm chuyện kia không được cho lắm.

Nhớ lại đêm anh giả vờ say, một số hình ảnh rải rác hiện lên trong đầu Ân Tô Tô một cách mất kiểm soát, khiến tai cô lại càng nóng hơn.

Mặc dù lúc đó cô rất căng thẳng và xấu hổ đến mức không nhìn, cũng không dám nhìn, nhưng cô vẫn liếc qua được một chút.

Chỉ một tí tẹo thôi nhưng cũng đủ để khẳng định rằng tổng thể vượt xa những con số trong sách giáo khoa sinh học.

Vô cùng hung hãn và đáng sợ.

“…” Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, không dám nhớ lại nữa.

Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm vài giây, trong mắt hiện lên một tia cợt nhả: “Em nghĩ sao?”

Ân Tô Tô hiểu được dục vọng ngầm trong ánh mắt anh, thế nhưng vẫn còn chỗ khó hiểu: “Vậy bình thường anh giải quyết bằng cách nào? Tự động tay động chân để cho cơm no áo ấm à?”

Phí Nghi Châu: “…”