Tỏ Tình

Chương 4: Ngoại Truyện




[Góc nhìn nam chính]

Tên tôi là Đường Tử Du.

Tôi là một anh chàng điển trai, cao to, sức khỏe tốt và chơi bóng rổ hơi bị đỉnh.

Tôi cao 1 mét 83.57 xăng, nặng 72 ký, còn có tám múi cơ bụng.

Tôi còn hát hay và biết cách nói chuyện.

Có rất nhiều cô gái thích tôi, nhưng tại sao trong đó không thể gồm Lâm Thâm Vãn chứ?

Ngày hôm đó, em ấy và cô bạn phòng bên, hình như tên là Dư Miểu Miểu, đang say xỉn trong quán rượu.

Tôi đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, cả hai cô nàng nốc hết ly này đến ly khác.

Thấy đã gần chín giờ mà hai người bọn họ không có dấu hiệu muốn quay về ký túc xá khiến tôi thấy lo lắng.

Con gái đã uống nhiều rượu mà giờ này còn ở ngoài đường làm sao được, nguy hiểm lắm.

Tôi ngồi ở bàn bên cạnh, lén lút gọi một ly nước chanh và lẳng lặng nhìn Lâm Thâm Vãn hết cười rồi khóc.

Sau đó, em ấy nói muốn đi vệ sinh nhưng hồi lâu vẫn không thấy trở lại.

Tôi sợ em ấy gặp nguy hiểm nên đi vào nhà vệ sinh xem thử.

Kết quả lại là… Em ấy chạy vào nhà vệ sinh nam.

Sao mà đến nước này rồi?

Tôi canh chừng ở cửa không để ai khác bước vào.

Với khuôn mặt hung dữ và cơ thể cường tráng của mình, những tên đàn ông muốn đi vệ sinh đều được tôi "thân thiện" thuyết phục rời đi.

Tôi đợi em ấy khóc hết nước mắt mới đi vào, nhắc nhở em ấy rằng đây là nhà vệ sinh nam.

Tôi chỉnh lại tóc và tạo một cái dáng đứng đẹp mắt nhất.

Tôi nghĩ chắc hẳn em ấy đã bị tôi mê hoặc đến nỗi nhìn tôi chằm chằm hồi lâu mà không nói nên lời.

Tất nhiên, bây giờ khó mà kiếm được một người đàn ông đẹp trai lai láng như anh đây lắm.

Tôi biết em ấy thích Giang Thư Dư, suốt ngày theo đuổi cái tên mọt sách Giang Thư Dư đó.

Tôi đăng nhiều trạng thái nhưng em ấy chỉ like mỗi bài đăng có dính đến Giang Thư Dư, kể cả đăng ảnh cũng vậy.

Hừ.

Giận.

Bởi vì là chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ, có rất nhiều bạn nữ trong trường gửi yêu cầu kết bạn Wechat cho tôi.

Nhưng tôi có lòng riêng, chỉ kết bạn với những người quen biết Lâm Thâm Vãn.

Bởi vì… Lâm Thâm Vãn không thích đăng ảnh, nhưng bạn bè em ấy sẽ đăng.

Những buổi tụ họp của con gái, mấy buổi cắm trại hay đi mua sắm và ca hát, bọn họ đều đăng ảnh.

Lần nào tôi cũng phóng to hình lên để tìm bóng dáng Lâm Thâm Vãn trong nhóm người.

Cũng vì chuyện này mà anh em trong ký túc xá luôn chọc tôi là một tên biến thái.

Nhưng tôi không ngờ rằng chuyện kết bạn Wechat lại gây ra một hiểu lầm to tướng!

Lâm Thâm Vãn cho rằng tôi là một thằng trap boy!

Làm ơn đấy, nếu ngày nào em cũng đăng một tấm ảnh selfie thì anh đây đã không kết bạn với họ rồi.

Còn không phải vì anh muốn ngắm em chút thui sao?

Oan ức quá hức hức.

Một ngày nọ, tôi đăng ảnh con mèo lông ngắn vàng khè nhà tôi.

Lần này tôi không đăng về Giang Thư Dư nhưng Lâm Thâm Vãn lại cho bài viết đó một like!

Em ấy không chỉ cho một like đâu, giây sau còn gọi tôi là “bé iu”!

Có trời mới biết tôi sung sướng đến nhường nào.

Sau khi tôi gào lên và chạy hai vòng quanh phòng ký túc.

Nhờ sự giúp sức của các anh em, tôi mặc theo gu của em ấy.

Là kiểu gì á?

Là điềm tĩnh lạnh lùng, phải đeo kính loại có gọng vàng.

Thị lực của tôi 5.1*, đeo kính đi xa như vậy, gần như nôn mửa.

(*) Theo bên Trung, thị lực 5.1 thuộc phạm vi thị lực bình thường (5.0), như bên mình thường sử dụng là 20/20 á thì cha nội này chắc 21/20 =))))))

Mặc dù tôi không hiểu tại sao tôi phải tỏ vẻ lạnh lùng băng giá, nhưng thôi, mình lỡ thích em ấy rồi thì đành chịu vậy.

Sở thích của con gái đôi khi ngộ nghĩnh lắm.

Sau khi thay đồ xong, tôi chạy nước rút năm trăm mét đến cổng sau trường mua bữa sáng cho em ấy.

Tôi đã làm rất nhiều thứ em ấy thích, tôi nghĩ rồi em ấy sẽ từng chút một thích mình thôi.

Tên nhóc Giang Thư Dư không có cái tuổi gì để anh đây dè chừng cả.

Tôi có niềm tin vào bản thân mình lắm.

Dẫu sau em ấy đã từng đăng một câu: Liệt nữ sợ triền lang.

Tôi sẽ cố gắng.

Sau đó, em ấy biết được Giang Thư Dư có người mình thích, vậy mà còn lôi kéo tôi cùng cổ vũ Giang Thư Dư đi tỏ tình.

Ngày nào em ấy cũng cười ngây ngô bận rộn luôn chân luôn tay.

Tôi nghĩ, miễn em ấy vui là được rồi.

Ngày Giang Thư Dư chính thức quen Đồng Uyển Thanh, em ấy lại uống rất nhiều.

Giống như rất lâu trước đây, hết khóc rồi lại cười.

Tôi đau lòng khôn xiết nhưng không biết làm sao để an ủi, chỉ đành yên lặng ngồi bên cạnh em ấy.

Tôi nghĩ, có khi bầu bạn lại là cách bày tỏ tình cảm hiệu quả nhất.

Sau đó, trải qua muôn vàn khó khăn (đơn phương ở phía của tôi), cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau.

Mỗi lần tôi nghĩ về khoảng thời gian đó, tôi đều muốn cho mình thật nhiều likes.

Đường Tử Du, chú mày làm rất tốt!

Anh đây rất hạnh phúc.

Cảm ơn chú mày đã dũng cảm chủ động.

Nhờ vào sự can đảm của bản thân, mà tôi đã có được vũ trụ của riêng mình.

[Hết.]