Tỏ Tình

Chương 1




1.

Tôi đơn phương thất tình.

Mất đi một tình yêu còn chưa kịp đâm chồi nảy lộc.

Lẽ ra hôm nay tôi vui vẻ chơi bời, cuối cùng vì uống say, cộng thêm sự xúi giục của nhỏ bạn thân, tôi tỏ tình với anh hot boy mình thầm mến hai năm.

Tôi: Em thích anh, anh làm bạn trai em được không ạ, đồng ý nhập số 1, không đồng ý nhập bản dịch tiếng Anh của “Xuất sư biểu”.

Bạn thân ngồi kế bên nở một nụ cười như cô giáo như mẹ hiền, nhỏ thề son sắt với tôi.

"Lâm Thâm Vãn, mày chắc chắn tỏ tình thành công, bản tiếng Anh của "Xuất sư biểu" so với phím 1 thì người bình thường đều sẽ chọn 1 rồi."

Tôi lo lắng cầm di động của mình.

Bàn tay run rẩy đã hơi đổ mồ hôi.

Không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khung chat.

Cho đến khi các ký tự tiếng Anh xuất hiện, dần dần chiếm toàn bộ màn hình.

Tôi khóc.

Khóc ngất trong nhà vệ sinh.

2.

Người ta thường nói, khi Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn, Ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác.

Ngay lúc tôi nhoài người nằm trên bồn cầu, vừa khóc vừa gào rằng mình sẽ độc thân đến suốt đời.

Cửa nhà vệ sinh mở ra.

Chà chà.

Thượng Đế giáng trần.

Người con trai trước mặt giống như mang theo ánh sáng bước vào phòng.

Anh ta đứng ngược sáng, bóng tối che khuất gương mặt anh ta khiến cho tôi không thể thấy rõ mặt mũi của người đó.

Nhưng dựa vào đường nét trong ánh tối chớp ló, tôi vẫn cảm nhận được đó là một gương mặt đẹp trai phong độ.

Đây có phải là thiên thần mà Thượng Đế đã gửi xuống để cứu tôi?

Tôi cố hết sức để mở mắt.

Nhưng… Sao nhìn người này có chút quen quen, giống như từng gặp ở đâu rồi.

Tôi ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt đã đẫm nước, ngơ ngác nhìn anh ta.

Khóe miệng chàng trai hơi nhếch lên.

Nghiêng đầu và lườm tôi với ba phần châm chọc, bảy phần vô cảm.

Rồi buông một câu: "Sợ khiếp, cứ tưởng là có ma, với lại bạn gì ơi, chỗ này là nhà vệ sinh nam."

3.

Sáng hôm sau tỉnh rượu, tôi chỉ muốn tìm một cái hố để chôn mình.

Tôi thấy xấu hổ vô cùng khi nhìn vào chuỗi ký tự tiếng Anh do hot boy gửi.

Chếc tiệt.

Tôi nên làm gì để cứu vãn tình huống đáng xấu hổ này đây?

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi.

Tôi lôi điện thoại ra, mở từ điển rồi giúp anh ấy tìm ra mười lỗi ngữ pháp trong bản tiếng Anh của "Xuất sư biểu" mà anh đã gửi.

Không đợi anh trả lời, tôi tắt máy.

Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân.

Anh ấy sẽ nhớ tôi đến hết đời.

4.

Trong thực tế, có đôi khi Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn, ngay khi bạn đang nghĩ rằng Ngài sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác, thì thực chất là Ổng đang đóng cửa thả tró.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Tử Du chính là con tró đó.

Sáng sớm tôi đến lớp tự chọn.

Từ xa đã thấy anh hot boy đang đứng ở hành lang.

Tôi định chuồn.

Nhưng hành lang này là con đường duy nhất để đến được lớp học.

Quê thì quê thôi chứ bệnh tật gì.

Tôi quay mặt đi, cúi mặt vờ như đang lướt điện thoại.

Miễn là tôi không nhìn anh ấy thì tôi sẽ không thấy được anh ấy có nhìn tôi không.

Miễn là anh ấy không nhìn được mặt của tôi, anh ấy sẽ không biết tôi là ai.

Khi tôi đang cố tránh hot boy thì từ địa ngục, truyền đến một âm thanh.

"Há, cô nàng trong nhà vệ sinh, sao đi ngang đây thế."

Quả nhiên, người nhìn thấy tôi trong nhà vệ sinh hôm qua cũng chính là anh ta.

5.

Chắc chắn Đường Tử Du cố ý.

Cũng càng chắc chắn hôm qua, anh ta đã nghe lỏm được tôi gọi tên Giang Thư Dư trong nhà vệ sinh.

Chếc tiệt.

Sao tôi không nhìn ra người đang đứng ở hành lang với Giang Thư Dư chính là Đường Tử Du.

Mang tâm lý chuyện xui rủi khó tránh bà ơi, tôi quay đầu.

Cố nở ra một nụ cười dễ thương ưa nhìn.

"Chào buổi sáng đàn anh Giang."

Đường Tử Du huých cùi chỏ vào Giang Thư Dư hai cái.

Bắt chước giọng điệu của tôi: "Chào buổi sáng đàn anh Giang."

Tôi thề, nắm đấm của tôi gồng cứng cả lên nhưng tôi vẫn phải mỉm cười.

Chắc tối qua tôi bị mù, cộng thêm men rượu, nên khoảnh khắc anh ta mở cửa nhà vệ sinh tôi mới thấy anh ta đẹp trai.

Mặc dù khách quan mà nói, anh ta nhìn cũng được.

Là tên đứng hạng hai trong bảng xếp hạng hot boy của trường, anh ta có ngoại hình khá ngon giai.

Tiếc thay, anh ta lại là một thằng trap boy.

Tôi không thèm để ý đến anh ta, bây giờ tôi chỉ muốn sủi thôi.

Vừa xoay người chuẩn bị cuốn xéo.

"Thâm Vãn, em..." Giọng nói này là của đàn anh Giang.

Á á á á á.

Bé không muốn, không muốn bị từ chối lần nữa đâu.

Anh ấy chưa kịp nói hết, tôi đã vội cắt ngang: "Đàn anh không cần nói gì hết, ha ha, em ổn mà, đâu có sao đâu, em rất okela, người gửi tin nhắn tối qua không phải em mà là em gái em đó, hi hi, anh đừng tưởng thật." Tôi vừa cố giải thích vừa cười ngượng nghịu.

"Ơ hay, anh chỉ muốn nói đèn flash điện thoại em còn đang bật kìa." Giang Thư Dư bối rối chỉ vào điện thoại của tôi.

Tôi: Hừm…

"Há há há há!" Đường Tử Du đứng bên cạnh ôm bụng cười phá lên.

6.

Đến được lớp học, nhỏ bạn thân thấy gương mặt khó ở của tôi, nhỏ tưởng tôi còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý của lần tỏ tình thất bại nên vội vàng an ủi tôi, bảo tôi đừng nên trồng cây si trước mãi một cái nhà.

Đường Tử Du bên khoa thể thao cũng rất bảnh giai mà, nhỏ kêu tôi đổi gu đi.

Không nhắc đến tên này thì thôi, nói đến cái mặt của anh ta càng khiến tôi bực dọc hơn.

Bạn thân chợt hoảng sợ khi thấy mặt tôi ngày càng rúm ró, nhỏ run rẩy hỏi: "Mày đừng nói… Mày tỏ tình với Đường Tử Du cũng bị từ chối luôn?"

"Mày sủa gì vậy Tống Miểu Miểu, tao thích kiểu hot boy trắng trẻo đẹp trai, IQ cao điềm tĩnh lạnh lùng, không thích loại ngực to như Đường Tử Du, à không, loại điển trai thẳng niêu có cơ ngực to."

Vừa dứt lời, bên tai lại vang lên giọng nói của Đường Tử Du:

"Em nói cơ ngực tôi to thì tôi còn hiểu, vì miễn có mắt là thấy được, nhưng xin hỏi, làm sao mà em lại kết luận tôi thiểu năng?"

Tên này sao cứ như cô hồn bám hoài không tha thế?

"Này anh bạn, anh đi nhầm lớp đúng không, đây là môn tự chọn của khoa nghệ thuật của chúng tôi mà."

"Tôi biết, tôi cũng chọn học môn này."

Tôi:???

Tôi mở lịch học của tôi ra.

Ông bạn, một vận động viên như anh lại đến đây để học cắm hoa, bày trí hoa?

Thôi bỏ đi, đánh giá sở thích của người khác là hành vi vô duyên.

7.

Không nhớ được đây là đêm thứ mấy tôi mất ngủ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện mình bị Giang Thư Dư từ chối, tôi thấy buồn bực vô cùng.

Sáng ngủ dậy, việc đầu tiên tôi làm là lướt bảng tin như mọi hôm.

Cuối cùng lại thấy bạn thân đăng một trạng thái.

"Một năm mới, lại tiếp tục yêu người."

Hình ảnh đi kèm là một con mèo của đàn anh khoa tài chính mà nhỏ đang theo đuổi.

Nhỏ này, theo đuổi thành công hồi nào mà không kể tôi nghe mà đã tiền trảm hậu tấu công khai cmnr.

Tôi bình luận: [Bé iu ơi, đằng ấy không còn iu đằng này nữa sao? *tủi thân.jpg*]

Sau đó tôi đặt điện thoại xuống và đứng dậy đi rửa mặt súc miệng.

Nửa tiếng sau, hơn 99 tin nhắn chưa đọc trên WeChat, hơn một chục cuộc gọi nhỡ.

Tôi ngạc nhiên, có chuyện gì thế này.

Ngày tận thế?

Tôi mở điện thoại ra xem xem.

???

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [Éo thể tin được, Lâm Thâm Vãn, mày với Đường Tử Du quen nhau hồi nào vậy? Không phải mày nói mày không thích ổng sao?]

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [Mày gọi ổng là bé iu luôn? Sốc óc vãi chưởng.]

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [Cái con nhỏ này, tuần trước mày còn bảo tao mày thích Giang Thư Dư mà?]

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [tệp âm thanh 60s]

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [tệp âm thanh 60s]

···

Hả, ơ hay.

Ý nhỏ là sao?

Tôi ngồi bệt xuống đất, hết nhe răng trợn mắt rồi đập đầu vào gối trong năm phút.

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

Tôi! Bình luận nhầm địa chỉ!

Tôi: [Tại sao mày lại đổi ảnh đại diện? *nghiến răng nghiến lợi.jpg*]

Cục cưng ăng-ten chập mạch: [Tao có đổi đâu! *khóc lớn.jpg* Ảnh đại diện của tao đó giờ vẫn là mèo Anh lông ngắn màu bạc của crush tao mà? *tủi thân.jpg*]

Tôi mở trang cá nhân của Đường Tử Du ra!

Clm!

Mèo của người ta là lông ngắn màu vàng!

Ảnh đại diện và ảnh mới đăng đều là lông ngắn vàng!

8.

Tôi đã hủy bỏ lượt thích và xóa bình luận đó trong 0.01 giây, rồi vội vội vàng vàng thay đổi tên tài khoản và ảnh đại diện.

Sau đó cài giới hạn bạn bè, không để cho anh ta xem được.

Nhanh nhẹn làm xong tất cả các bước, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì tôi không thể biến mất khỏi thế giới này, đành phải biến mất khỏi vòng bạn bè của anh ta.

Đường Tử Du là một tay chơi, là chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ.

Anh ta thêm bạn với rất nhiều cô gái trong trường, không thể nào đặt biệt danh cho từng người trong bọn tôi được.

Chỉ cần tôi đổi avatar, đổi biệt danh và khóa vòng tròn bạn bè đủ nhanh, anh ta sẽ không biết tôi là ai, khà khà.

Bình luận của tôi chỉ mới đăng hồi bảy giờ sáng.

Chưa chắc gì anh ta đã dậy rồi.

Nghĩ đến đây, đôi tay run rẩy của tôi dường như bớt run hơn.

Xem như em chẳng may đi.

Nếu có bạn chung của hai bên vô tình nhìn thấy đến hỏi tôi. Thì tôi sẽ nói, không phải tôi đâu, là em gái nghịch ngợm bình luận á.

Dù tôi không hề có em gái, nhưng cũng chả sao.

Xong xuôi, tôi sửa soạn cho gọn gàng, chuẩn bị xuống căn tin ăn sáng.

Nhưng đi xuống dưới lầu, tôi thấy một nhóm các cô nàng đang tụ lại, thì thầm bàn tán ở cửa ký túc xá.

"Chà, nhìn kìa, đó có phải là Đường Tử Du, chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ không?"

"Hình như là ảnh đó, sao hôm nay ảnh đổi phong cách ăn mặc rồi?"

"Đẹp trai quá đi, đúng là quả mặt học sinh thân hình phụ huynh trong truyền thuyết."

Tôi nhích ra cửa ký túc xá để nhìn xem.

Bình thường anh ta toàn mặc đồ thể thao, không ngờ hôm nay lại khoác áo sơ mi trắng.

Mái tóc xoăn hơi rối của mọi khi cũng được chải chuốt, vài sợi rũ xuống trán trông rất sáng sủa.

Điều kinh khủng hơn nữa là...

Hôm nay anh ta đeo một cặp kính gọng vàng.

Khác xa so với cách ăn mặc trước đây của anh ta.

Thằng này uống nhầm thuốc à?

Với cái chuyện xui rủi sáng nay, tôi quyết định tránh xa anh ta, quyết định đi đường khác đến nhà ăn.

Mới đi được vài bước, đã bị người ta kéo tay.

Theo hướng gió, một mùi hương thoang thoảng bay đến.

Rồi một âm thanh êm tai đến kỳ dị vang lên:

“Thế nào, muốn trốn hả? Nãy mới sáng sớm còn gọi người ta là bé yêu, giờ lại chối đây đẩy. Đằng ấy tán tỉnh xong định sủi mất, lương tâm có thấy cắn rứt không?"

"Ấy, không phải tôi, không phải tôi làm." Tôi gấp gáp giải thích.

Anh ta cúi đầu và cười khẽ.

"Chẳng lẽ do điện thoại di động thành tinh, tự gửi được bình luận? Cứ cho là vậy đi." Nói xong, anh ta xòe tay và khoe với tôi diện mạo hôm nay của mình: "Nhìn xem, hôm nay trông tôi có đủ lạnh lùng băng giá không?"

Tôi: …