Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Chương Mịch Song bực mình, mãi sau mới nghẹn ra được một câu: “Cậu cùi bắp quá.”
Đỗ Khê Nhiễm: “... Thì không phải mấy hôm nay bị bệnh đấy sao.”
Chương Mịch Song thấp giọng hỏi: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Bắt đầu quen từ đợt Tết.” Vừa nói dứt câu thì nắm đấm của Chương Mịch Song đã liên tục thụi vào người, Đỗ Khê Nhiễm vội trốn sang bên kia, cười nói, “Cậu làm gì thế?”
“Bên nhau từ lúc Tết mà đến giờ mới nói cho mình.” Chương Mịch Song đuổi đánh cô bạn khắp phòng.
Đỗ Khê Nhiễm vừa chạy vừa nói: “Thì tại đây là chuyện hệ trọng mà. Với cả lúc đó cậu đang bận ra mắt phụ huynh, rảnh đâu mà quản mình.”
“Nói cũng phải.” Chương Mịch Song thở hồng hộc ngồi phịch xuống giường, sau đó nhìn cô bạn thân bằng ánh mắt hóng hớt, “Hai đứa là ai cưa ai vậy?”
Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày: “Hai bên phải lòng nhau không được à?”
“Được chớ, sao mà không được.” Chương Mịch Song không nhịn được phải giơ ngón cái, “Cậu khá đấy, thế mà lại cặp với Tiểu Diệp. Cô bé trẻ trung xinh xắn biết bao nhiêu.”
“Mình cũng đâu ngờ.” Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống cạnh bạn, nhắc đến Diệp Nam Nịnh là nụ cười lại nở rộ trên gương mặt, “Trưởng thành không có mối liên quan trực tiếp đến tuổi tác đâu. Đôi lúc em ấy không giống cô bé chút nào.”
“Thiệt giả? Lớn chỗ nào?” Chương Mịch Song cười khì khì hỏi.
“...” Đỗ Khê Nhiễm liếc cô bạn một cái sắc lẻm.
Chương Mịch Song: “Rồi, không giỡn với cậu nữa. Cậu thật sự xác định là em ấy à? Dù gì cũng mới biết nhau chưa lâu, đối phương lại còn nhỏ, nói không chừng em ấy chỉ muốn tìm cảm giác mới mẻ. Chờ vài năm nữa cậu hoa tàn ít bướm trong khi em ấy lại đang độ rực rỡ nhất, còn có thể gặp thêm nhiều cô gái khác... Cậu hiểu ý mình mà đúng không?”
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu: “Đó cũng là một trong những yếu tố nguy cơ mà mình đã suy xét. Nhưng yêu đương mà, quý trọng từng giây phút của hiện tại là được rồi. Tương lai nếu thật sự không còn tình cảm thì cứ chúc phúc cho nhau. Mình cũng đâu đến mức thiếu em ấy là không sống nổi.”
“Xem ra cậu suy nghĩ nhiều thật đấy.” Chương Mịch Song cảm thán.
Hai người chuyện trò một lúc rồi trở ra phòng khách.
Diệp Nam Nịnh đang nướng bánh quy, thấy các cô quay lại thì e dè nhìn Chương Mịch Song một cái, không rõ chị có thấy cảnh Đỗ Khê Nhiễm lén hôn cô ngay cửa không. Cơ mà nhìn một lúc, thấy sắc mặt Chương Mịch Song vẫn như thường, Diệp Nam Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, sau đó quay lưng tiếp tục đi nấu nước đường.
Tại góc mà cô không nhìn đến, Chương Mịch Song lặng lẽ vỗ vỗ gương mặt đơ cứng. Diễn hơi mệt, đoạn cô làm mặt xấu quan sát Diệp Nam Nịnh rồi kề sát vào tai Đỗ Khê Nhiễm mà nhỏ giọng thì thầm: “Chậc chậc chậc, mình hâm mộ cái body của Tiểu Diệp gần chết. Eo thon kìa, chân dài kìa, ng.ực lớn kìa, ha!”
Đỗ Khê Nhiễm: “... Cậu đàng hoàng một chút cho mình.”
Chương Mịch Song: “Mắc gì giận. Hồi trước hai ta cũng đâu ít lần thầm thảo luận dáng của em ấy.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Trước khác nay khác.”
Chương Mịch Song liếc cô bạn một cái: “Sao? Giờ cảm thấy ẻm là người của cậu, không cho mình nhìn à? Có giỏi thì giấu em ấy đi đi.”
Đỗ Khê Nhiễm hé miệng toan bảo Diệp Nam Nịnh về phòng giấu đi, chỉ là bị Chương Mịch Song bịt mồm: “Ưm ưm ưm...”
Diệp Nam Nịnh vừa quay đầu đã thấy ngay cảnh tượng ấy, mới toan chạy lại thì Chương Mịch Song đã vươn tay ngăn cản: “Tiểu Diệp đứng yên đó, chị giỡn với nó thôi. Em cứ tiếp tục việc của em đi, kệ tụi chị.”
Diệp Nam Nịnh không yên tâm lui lại, mắt vẫn dán chặt vào hai người.
Chương Mịch Song cười ngại ngùng, mắt đối mắt với Diệp Nam Nịnh còn tai thì lại kề tai Đỗ Khê Nhiễm: “Có phải em ấy đang muốn giết mình không vậy?”
“Không đến mức đó.” Đỗ Khê Nhiễm lấy lại được tự do, lạnh giọng nói, “Cùng lắm là muốn bỏ cậu vô nồi nấu thôi.”
“Há.” Chương Mịch Song ra mòi kinh ngạc che miệng, “Chậc chậc chậc, mình vẫn chưa thấy Tiểu Diệp tức giận bao giờ. Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan. Đỗ Khê Nhiễm, cậu lời khẳm rồi đấy.”
“Chứ sao.” Đỗ Khê Nhiễm thoáng đắc ý nói.
Diệp Nam Nịnh thấy hai người kia xì xầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn không có chỗ cho cô xen mồm, đành phải tập trung chuẩn bị bữa xế.
“Chậc chậc chậc, phụ nữ khi nghiêm túc đẹp thật.” Chương Mịch Song thì thầm.
Đỗ Khê Nhiễm: “Cậu đừng chậc nữa có được không?”
Chương Mịch Song: “Lêu lêu lêu, mình lại muốn nhìn xem rốt cuộc Tiểu Diệp đã chiếm lấy trái tim cậu như thế nào.”
Đỗ Khê Nhiễm đành chịu, Diệp Nam Nịnh lại thấy lưng như bị kim chích. Cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Chương Mịch Song vẫn luôn dính chặt vào mình. Khi vờ lơ đễnh nhìn qua, đối phương chẳng những không bớt đi mà ngược lại còn vẫy tay, mỉm cười với cô dữ hơn.
Diệp Nam Nịnh cũng vẫy tay một cách lễ phép: “Hi.”
Chương Mịch Song: “Phì.”
Diệp Nam Nịnh: “...” Chị đang phì cái gì nha?
Đỗ Khê Nhiễm ho khan một tiếng, ý bảo Chương Mịch Song tem tém chút, nhưng Diệp Nam Nịnh lại đột nhiên lo lắng chạy vào phòng ngủ, mang một chiếc áo khoác ra: “Đỗ tổng, chị mặc ít quá, mặc thêm cái này vào đi.”
“Không cần đâu.” Đỗ Khê Nhiễm vừa lên tiếng từ chối thì cô nàng đã khoác lên cho cô, đành phải mặc vào.
Chương Mịch Song ngồi bên cạnh cười vui vẻ. Chờ Diệp Nam Nịnh đi rồi, cô mới nhỏ giọng nói: “Thì ra còn có người trị được cậu.”
Đỗ Khê Nhiễm lờ cô bạn, đứng dậy đi vào nhà bếp, phát hiện Diệp Nam Nịnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối. Cô bước đến lò nướng nhìn số bánh quy bên trong, mùi ngọt thơm ngào ngạt lan tỏa, nói: “Ăn kiểu này mà không mập mới là lạ.”
“Chị gầy quá.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm em có biết ở phòng tập gym chị gồng tới cỡ nào không?
Dù trước mặt Chương Mịch Song có bình tĩnh đến đâu thì sau lưng cô vẫn làm kha khá chuyện, cụ tỉ như tập thể hình giảm béo. Khó khăn ở phương diện người nhà thì không điều chỉnh được nhưng còn cân nặng, cô có thể tự mình khống chế!
“Cái này có khó không?” Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào bánh quy, hỏi.
“Không khó.”
“Chị muốn học, có rảnh em dạy chị đi.”
“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh vui vẻ đồng ý, “Lát nữa em gửi công thức cho chị, lần tới hai ta có thể làm cùng nhau.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, không khí vô cùng tươi đẹp.
Chương Mịch Song:... Tui thật dư thừa. Tui nên lấy tên là Chương Dư Thừa!
Hai người trong bếp còn đang trò chuyện như ở chốn không người. Chương Mịch Song nhìn từ đầu tới cuối, phát hiện hai người này thật sự bên nhau rất hợp. Chính như lời Đỗ Khê Nhiễm nói, Diệp Nam Nịnh có sự trưởng thành hơn hẳn độ tuổi, nhưng thi thoảng lại để lộ vẻ ngây ngô, đơn thuần, rất dễ thương, dễ khiến Đỗ Khê Nhiễm thương. Đỗ Khê Nhiễm cứ thích trêu cô nàng, sau đó lại đi dỗ, thật không rõ ai ấu trĩ hơn ai.
Chương Mịch Song quay đi, trong lòng thở ra một hơi thật dài. Cô bước đến bên cửa sổ, ngẫm nghĩ sự tình.
“Chị Song, em có nấu ít canh gừng, chị uống một chút đi.” Diệp Nam Nịnh đặt canh lên bàn rồi bước đến nói, “Mấy hôm nay trái gió trở trời, uống một ít phòng bệnh.”
Chương Mịch Song nghiêng nghiêng nhìn cô nàng một cái rồi gật đầu: “Được.”
Ngồi xuống cạnh bàn rồi cô mới phát hiện chén canh còn lại không đặt ngay trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, bèn ngạc nhiên hỏi: “Cậu không uống à?”
“Em ấy không cho mình uống.” Đỗ Khê Nhiễm thở dài.
“Tại sao?”
“Nói là mình đã cảm rồi, uống cái này vào nói không chừng lại phản tác dụng.”
“Cũng cẩn thận ghê, chẳng lẽ đây là nấu riêng cho mình?” Chương Mịch Song kinh ngạc nói.
Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào chén canh còn lại: “Còn Đỗ Hà Nhược nữa.”
“À phải, chừng nào Hà Nhược về?”
“Sắp rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn đồng hồ, “Bình thường là khoảng giờ này đây.”
Vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, sau đó là Đỗ Hà Nhược đeo cặp bước vào: “Oa, hôm nay đông vui thế? Chị Song cũng đến rồi.”
“Hello, bé đẹp, lâu rồi không gặp.” Chương Mịch Song chào cô nàng.
Đỗ Hà Nhược chạy đến bên bàn: “Hai chị đang uống gì dạ?”
“Canh gừng, chén kia là cho em.” Chương Mịch Song nói, “Chị em bị cảm, Tiểu Diệp nấu canh cho cả chị nữa nè, mà không có phần của chị em ahahahaha.”
“Thiệt giả?” Đỗ Hà Nhược lo lắng nhìn Đỗ Khê Nhiễm, thấy sắc mặt chị gái vẫn bình thường thì lập tức cười nói, “Vậy thì thảm quá ahahaha.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh lại mang bánh quy đã nướng chín lên bàn, dịu giọng nói: “Ăn chút điểm tâm nào.”
“Hú yeah, chị Tiểu Diệp đỉnh nhất!” Đỗ Hà Nhược vui vẻ vỗ tay, “Chuyện sung sướng nhất khi về nhà mỗi tuần chính là ăn đồ do chị Tiểu Diệp nấu! Nhất định là đời trước em đã cứu cả dải ngân hà!”
Đỗ Khê Nhiễm bĩu môi.
Chương Mịch Song cười thầm: Không phải em cứu dải ngân hà, là chị em cứu.
Đỗ Hà Nhược và Chương Mịch Song ung dung ăn hết bánh quy, Đỗ Khê Nhiễm cũng nếm thử mấy cái. Vừa ngọt vừa giòn, mới định lấy thêm cái nữa thì đã bị Diệp Nam Nịnh giữ tay lại.
“Chị phải ăn ít một chút, coi chừng bệnh nặng thêm.”
Đỗ Khê Nhiễm ấm ức: “Biết vậy mà em còn làm nhiều món ngon như thế chọc chị thèm.”
Diệp Nam Nịnh hạ giọng: “Chờ chị khỏe lên, em lại nấu món thật là ngon cho mình chị thôi.”
Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới vui lên, còn Đỗ Hà Nhược thì cạn lời: “Em nghe thấy đó nhe.”
Chương Mịch Song: “Đây cũng vậy.”
Đỗ Hà Nhược ăn xong lại ngoan ngoãn theo Diệp Nam Nịnh về phòng học phụ đạo.
Giữa giờ dạy, Chương Mịch Song có qua ngó hai cô nàng một cái. Người thì kiên nhẫn dạy, người thì nghiêm túc học. Sau khi khép cửa lại, cô nói với Đỗ Khê Nhiễm bằng vẻ khó tin: “Hà Nhược đổi tính rồi hả? Hồi trước tìm gia sư cho nó, nói sao cũng không chịu, giờ lại nghiêm túc như vậy, đúng là khiến mình phải đổi cái nhìn.”
“Sắp thi đại học tới nơi, chắc cũng biết lo rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Cơ mà Tiểu Diệp dạy cũng hay lắm. Năm xưa mình mà có được một cô giáo như vậy thì nói không chừng đã ngẫm xem nên vào đại học A hay đại học B rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cười.
Dựa trên những gì quan sát được suốt nửa ngày qua thì Chương Mịch Song phát hiện Diệp Nam Nịnh chẳng những có thể lo cho hai chị em nhà này trong cuộc sống thường ngày mà ngay cả phương diện học tập, làm việc cũng trợ giúp được. Cô không khỏi tấm tắc lấy làm lạ: “Chị em, không phải mình nói chứ cậu là cậu trèo cao đấy.”
Đỗ Khê Nhiễm chẳng những không giận mà còn đắc ý nhướng mi: “Chứ sao.”
Cơm tối là do Chương Mịch Song nấu. Bình thường ở nhà rảnh rỗi cô cũng thích mày mò nghiên cứu các món ăn. Diệp Nam Nịnh bận kèm Đỗ Hà Nhược học nên không thể vào giúp một tay.
Đỗ Khê Nhiễm đứng bên quan sát, hòng học lỏm vài chiêu.
Cơm chín thì hai cô nàng học phụ đạo cũng ra tới. Một bàn bốn người quây quần ăn cơm, Đỗ Khê Nhiễm hỏi tình hình Chương Mịch Song đi ra mắt phụ huynh thế nào.
Chương Mịch Song hớn hở kể lại chuyện mình đến nhà Khâu Dã, còn được nhận lì xì.
Đỗ Khê Nhiễm vừa nghe vừa vươn tay nhón lấy Coca của Đỗ Hà Nhược, bị Diệp Nam Nịnh chộp lại.
Cô ai oán nhìn sang Diệp Nam Nịnh, Diệp Nam Nịnh lại kiên định lắc đầu, Đỗ Khê Nhiễm đành phải buông, lặng lẽ ăn canh.
Thấy thế, Chương Mịch Song nghẹn đồ ăn, suýt chút nữa đã sặc, tự dưng không muốn nói chuyện nữa.
Uhuhu sao tui còn phải ở chỗ này ăn cơm chó?
“Em sắp muộn rồi.” Đỗ Hà Nhược tận dụng thời gian, vội lùa mấy đũa cơm vào mồm rồi chạy về phòng thu dọn cặp sách, chuẩn bị trở lại trường.
“Đúng lúc mình cũng phải về, để mình đưa Hà Nhược cho.” Chương Mịch Song đề nghị.
“Vậy phiền cậu.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Cậu lo dưỡng bệnh cho khỏe đi, lần sau lại đi uống rượu với nhau, cả Tiểu Diệp nữa.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Vâng.”
Chương Mịch Song lái xe đưa Đỗ Hà Nhược đến trường, thuận miệng chuyện trò đôi câu, phát hiện hình như cô nhóc này vẫn chưa biết chuyện Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh yêu nhau. Chắc là thấy cô nàng sắp thi đại học, không thể bị ảnh hưởng.
“Bình thường toàn là chị em đưa em đi hả?”
“Có đôi khi là chị Tiểu Diệp nữa.” Đỗ Hà Nhược đáp.
“Vậy em thích Tiểu Diệp không?”
“Thích chứ, chỉ nice lắm! Còn lén cho em tiền tiêu vặt nữa ahihi. Chị đừng nói chị em biết nha.” Đỗ Hà Nhược nói.
Chương Mịch Song mỉm cười: “Xem ra Tiểu Diệp sống cùng hai chị em cũng khá tốt nhỉ.”
“Chứ gì nữa, đặc biệt là với chị của em á. Chị Tiểu Diệp tốt với em chắc chắn là nể mặt chị em thôi.” Đỗ Hà Nhược rất biết thân biết phận, “Nhiều lúc em nghi chị Tiểu Diệp còn quan trọng hơn em gái ruột là em đây nữa.”
Chương Mịch Song: “Hầy, hôm nay chị cũng có cảm giác đó. Có phải thấy như mình sắp bị thất sủng đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Đỗ Hà Nhược tán thành hai tay hai chân, “Lần trước em còn đề nghị ba người bọn em cứ kết bái chị em luôn cho rồi, để chị Tiểu Diệp làm chị em nuôi của tụi em. Kết quả chị em chết sống không chịu.”
“Đương nhiên là không chịu rồi.”
Chương Mịch Song nói thầm: Kết bái cái gì chứ. Đó là người sắp thành chị dâu của em!
_____________