Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh tạm dừng một chốc mới trả lời: “Cậu ấy không nói gì cả.”
Như không ngờ đối phương lại lảng tránh, ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm hơi trầm xuống: “Là chị lắm miệng.”
Diệp Nam Nịnh vội nói: “Cậu ấy thật sự không nói gì hết mà.”
Càng nhấn mạnh thì lại càng giống giấu đầu lòi đuôi, Đỗ Khê Nhiễm gật đầu lấy lệ: “Ừ, biết rồi, về đi.”
Diệp Nam Nịnh cũng không rõ rốt cuộc chị có tin hay không, nhưng thực tế thì cô cũng hết sức buồn bực. Hành động của Minh Sương lúc ấy rõ ràng là muốn thì thầm gì đó, nhưng kề sát vào tai cô rồi lại chỉ giật giật môi, cười khẽ mấy tiếng rồi đi ngay. Thế nên cô mới ngơ ngác trong thang máy một lúc, hoài nghi không biết mình có điếc không.
Về đến nơi, hai người chúc nhau ngủ ngon ngay ngoài cửa rồi ai vào nhà nấy.
Đỗ Khê Nhiễm rã rời đi tắm, sau đó nằm trên giường trằn trọc mãi không thể chợp mắt. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô như quay trở lại với không gian chật hẹp, tù túng kia. Mỹ nhân rực rỡ, tự tin, thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Diệp Nam Nịnh, rất bạo dạn, lại khiến người ta không tài nào ghét nổi.
Dù Minh Sương mới chỉ vào làm việc khoảng một tuần nhưng trong công ty đã có không ít lời bàn tán về cô ta. Có người nói cô ta chảnh chọe, khó gần, có người nói cô ta rất thân thiết với bạn bè. Ngoài những yếu tố bên ngoài ấy ra thì bản thân Minh Sương cũng là một tuyển thủ có thực lực khá đáng gờm, khiến rất nhiều tuyển thủ cùng cấp bậc cảm nhận được sức cạnh tranh mạnh mẽ. Dù là ma cũ đã làm lâu năm như Hứa Hoan cũng không khỏi sinh ra tâm lý tự ti, phải trút bầu tâm sự với Đỗ Khê Nhiễm hồi lâu, hoài nghi không biết bản thân có thua ngay từ vạch xuất phát hay không.
Nhưng sự thật đúng là như vậy Từ sự cao quý được bộc lộ qua những món quần áo, trang sức cùng cách nói năng của Minh Sương, có thể thấy gia đình cô rất có điều kiện, điểm bắt đầu của cô đã là điểm kết thúc của rất nhiều người.
Một cô gái có điều kiện xuất sắc như thế, sống rất thoải mái, ung dung, các mặt đều hết sức xứng đôi với Diệp Nam Nịnh, ngay cả tính cách cũng bù trừ lẫn nhau. Cô gái ấy yêu thích Diệp Nam Nịnh, đó chẳng phải là điều mà Đỗ Khê Nhiễm vẫn hy vọng sao?
Thế thì Diệp Nam Nịnh sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, từ đấy nhận ra Đỗ Khê Nhiễm cô có thể không phải người thích hợp nhất, sau đó biết khó mà lui, lui trở về mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần.
Cô hẳn nên mừng cho Diệp Nam Nịnh.
... Thế nhưng cảm thấy thoáng chút buồn là sao thế này?
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ ngoài trời lại xuống thêm mấy độ. Đỗ Khê Nhiễm lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo phao mà khoác vào, bấy giờ mới cảm thấy mình sống lại. Cô chà chà tay rồi sang nhà đối diện ăn sáng.
Dường như Diệp Nam Nịnh không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện Minh Sương tỏ tình, vẫn hệt như ngày thường.
Lúc ăn, Đỗ Khê Nhiễm quan sát cô nàng mấy bận, đoạn không nhịn được hỏi: “Chuyện Minh Sương em tính làm sao?”
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Đương nhiên là từ chối rồi. Em không thể nào nhận lời cậu ấy được.”
Đỗ Khê Nhiễm nhếch mép thật khẽ, hỏi tiếp: “Sao cô ta lại biết em thích con gái?”
“Chắc là cậu ấy biết từ lâu rồi.”
“Cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc, “Cô ta mới đến có mấy hôm đâu, mà biết rồi? Sao nhìn ra?”
“Có lẽ... những người tương tự nhau thì sẽ có radar?” Khi Minh Sương buột miệng thốt ra câu hỏi thích con trai hay con gái lúc vừa biết cô có người thích thì cô đã có điều phát hiện.
Gái thẳng trong phút chốc sẽ không nghĩ xa đến thế. Như Hồ Giai Húc mới là phản ứng bình thường, đến tận bây giờ còn cho rằng người cô thích là một chàng trai.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Diệp Nam Nịnh đổ chuông. Cô cầm lên xem rồi khẽ chau mày, lại liếc sang Đỗ Khê Nhiễm như một phản xạ.
“Ai vậy?” Đỗ Khê Nhiễm thuận miệng hỏi.
“Minh Sương.”
“À...” Đỗ Khê Nhiễm tiếp tục uống sữa như chẳng có chuyện gì, “Sao không nghe?”
Diệp Nam Nịnh ấn phím nhận cuộc gọi, chờ bên kia mở miệng.
“A lô, Tiểu Diệp, ăn sáng chưa? Mình mang bữa sáng cho cậu.” Giọng nói thoáng ý cười của Minh Sương truyền đến từ đầu bên kia.
“Không cần đâu. Mình ăn rồi.” Diệp Nam Nịnh lạnh giọng từ chối.
“Vậy à... Còn cơm hộp mà mình nói thì sao? Có thể tiện tay đem cho mình một phần được không? Mình cũng chính miệng ăn được cơm hộp cậu làm rồi mà.” Minh Sương nói.
Động tác của Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại. Cô nhìn chằm chằm vào ly sữa mà thảng thốt mất mấy giây, sau đó nghe thấy Diệp Nam Nịnh đáp: “Không đem. Tạm biệt.”
Cuộc gọi kết thúc, Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, giật mình giây lát rồi chỉ chỉ vào miệng mình: “Đỗ tổng, chỗ này...”
Đỗ Khê Nhiễm: “Làm gì? Đừng bảo em muốn chị hôn em đấy nhé?”
“Không phải.” Diệp Nam Nịnh đỏ bừng mặt, cầm lấy khăn giấy mà chủ động vươn tay, nhưng sắp chạm đến gương mặt đối phương thì lại cứng đờ ngưng lại.
Đỗ Khê Nhiễm liếc bàn tay cô nàng, sau đó nâng mi, nghi hoặc nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau. Diệp Nam Nịnh cắn răng, dứt khoát không sợ chết mà chạm vào môi đối phương, lau đi vết sữa dính trên đó.
Mãi một lúc sau, đến khi cô ngồi xuống lại, Đỗ Khê Nhiễm mới chậm rãi chớp mắt, há miệng thở d0c, song lại không biết nên nói gì, chỉ lúng túng cúi đầu ăn cơm.
Khi đến công ty thì hai người lại đụng mặt Minh Sương ngay bãi đỗ xe. Trong đầu Đỗ Khê Nhiễm lập tức hiện tên bốn chữ to đùng...
Oan gia ngõ hẹp.
“Tiểu Diệp, buổi sáng tốt lành.” Minh Sương bước vội theo chân cả hai, cùng các cô vào thang máy, lại quay sang nhìn Đỗ Khê Nhiễm, “Đỗ tổng, trùng hợp thế, lại gặp nữa rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm nhếch môi cười giả, sau đó phát hiện trời lạnh thế mà cô ta vẫn mặc áo khoác cổ rộng, thắt lưng tôn lên vòng eo, dáng người thon thả.
Đúng là trẻ tuổi mà.
Lại nhìn sang bên cạnh, Diệp Nam Nịnh cũng chẳng hề thua kém, cùng kiểu một cái áo khoác đi khắp thiên hạ. Khéo làm sao mà cả hai đều là áo khoác nâu sẫm cùng tông màu, thoạt trông hệt như đồ đôi.
Cô cứng đờ chuyển mắt, liếc nhìn hình ảnh mình trong gương, mặc cái áo phao phình to... Quây sờ ma! Cô chỉ mặc đồ hợp với thời tiết thôi mà. Vì cớ làm sao mà lúc này trông lại có vẻ lạc loài thế!
Hai người này đến cốt là để cướp danh hiệu hoa khôi tòa nhà của cô đây mà, Đỗ công chúa hết sức đau buồn.
Trong công ty có điều hòa. Vừa vào văn phòng, Đỗ Khê Nhiễm đã cởi cái áo phao nặng nề ra, bên trong là áo sơ mi mặc lót cùng một chiếc áo len mỏng màu xanh lam. Cách ăn mặc đơn giản áp lên người cô cũng ghi thêm được khá nhiều điểm.
Đỗ Khê Nhiễm cầm ly ra ngoài rót nước, còn cố tình đảo một vòng nhằm phô bày dáng người bên dưới lớp áo phao của mình, nhưng mà chẳng ai để ý.
Các đồng nghiệp lâu năm đã quen với sự tồn tại của cô, nhân viên mới thì lại đang vùi đầu làm việc, ngay cả Diệp Nam Nịnh cũng là kiểu vừa bắt tay vào việc là sẽ hết sức tập trung, không hề chú ý đến động thái của cô.
Uổng công đi khoe khoang một vòng, Đỗ Khê Nhiễm ỉu xìu trở về văn phòng, lại đụng mặt Minh Sương ra rót nước.
Minh Sương khen ngợi: “Cái áo len này của Đỗ tổng khá đẹp nhỉ.”
“Cảm ơn.” Đỗ Khê Nhiễm hờ hững nói.
Dù được khen cũng không thể khiến cô vui lên. Thế này kì lắm. Đỗ Khê Nhiễm, mày bây giờ kì lắm!
Lúc sáng, người ở phòng Nhân sự đã đến một chuyến, ký hợp đồng lao động với nhóm sinh viên thực tập. Bắt đầu từ hôm nay, họ đã trở thành nhân viên chính thức.
Các sinh viên thực tập sung sướng, đồng thời không nhịn được mà tụm lại bàn nhau ăn uống xong sẽ đi chúc mừng. Yến Chính Hạo hào phóng nói mình khao, nhưng tất cả đều phải tăng ca, thế nên đành đổi sang gọi đồ ăn.
Tuân thủ nguyên tắc có món hời mà không đớp là ngu, Hồ Giai Húc cũng tham gia vào mà gọi vài món, còn nhân tiện báo danh luôn cho Diệp Nam Nịnh.
Bên này khá nhộn nhịp, Minh Sương hay tin bước qua, nghe nói thế thì cười hỏi: “Cho tôi tham gia với được không?”
Yến Chính Hạo vui vẻ đồng ý.
Đợi đến lúc Diệp Nam Nịnh biết được chuyện này thì đã muộn. Đồ ăn cũng gọi xong cả rồi, giờ mà rút thì không khỏi quá cố tình.
Cơ mà cũng may thái độ của nhóm người này đối với cô chỉ là đồng nghiệp bình thường, gặp mặt thì chào hỏi, hàng ngày cũng không đến mức trò chuyện quá nhiều. Cùng lắm thì lúc ăn cơm, cô ngồi chung với Hồ Giai Húc là được.
Sáu giờ, Yến Chính Hạo gọi: “Các bạn ơi, đồ ăn đến rồi, nhưng giờ mình không đi lấy được. Mớ công việc đang dở tay phải làm cho xong để giao lên ngay. Mọi người có ai đi lấy giúp mình được không?”
Những người khác đều đang bận việc không ít thì nhiều. Diệp Nam Nịnh liếc mắt nhìn màn hình máy tính một cái rồi nói: “Để mình đi vậy.”
Mọi người sửng sốt, nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, dường như không dám tin lời này lại thốt ra từ miệng cô. Suy cho cùng thì bình thường Diệp Nam Nịnh thoạt trông như chẳng thiết tha gì việc giao lưu với bọn họ.
“Được, vậy phiền cậu nhé.” Yến Chính Hạo tạ lỗi.
“Tiểu Diệp, cậu chờ vài phút, mình xong ngay đây, mình đi với cậu.” Hồ Giai Húc nói mà không rời mắt khỏi màn hình.
“Cậu cứ làm đi, tôi rảnh này, tôi đi cùng cậu ấy cho.” Minh Sương đứng dậy.
Hồ Giai Húc: “Vậy cũng được. Hai người chắc cũng đủ rồi.”
“Đi thôi, Tiểu Diệp.” Minh Sương gọi.
Diệp Nam Nịnh đau đầu, nhưng cũng đành theo đối phương đi lấy đồ ăn cho mọi người. Cả hai chờ thang máy, lại đụng ngay Đỗ Khê Nhiễm đang định đi ăn cùng đồng nghiệp.
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm liếc qua hai người, quan sát một lượt, song lại chẳng hé nửa lời.
Thang máy đến, cả đám chen vào. Diệp Nam Nịnh cúi đầu suy ngẫm xem nên giải thích thế nào. Nhưng người ta không hỏi, tự dưng cô lại giải thích thì có kì lạ quá không? Hơn nữa chắc gì Đỗ tổng đã muốn biết tại sao cô đi cùng Minh Sương.
Diệp Nam Nịnh suy nghĩ quá tập trung, hoặc cũng có thể là do trong thang máy quá đông, thế nên cô không để ý thấy đằng sau có người vươn cánh tay giúp mình không phải đụng chạm đến những người khác.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt âm trầm. Khi cô nâng mắt thì chủ nhân của cánh tay kia cũng quay đầu nhìn cô, đồng thời mỉm cười.
Trông như đang khiêu khích.
Đỗ Khê Nhiễm bực dọc ngoảnh đi, ngay cả đáp lại một cách khách sáo cũng chẳng thèm.
Đến tầng một, Diệp Nam Nịnh bước ra khỏi thang, định bắt chuyện với Đỗ Khê Nhiễm, song Minh Sương đã ra trước: “Đi thôi, đừng để họ chờ lâu.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu rồi bước theo đối phương ra ngoài. Lát sau, cô ngoái đầu lại, phát hiện Đỗ Khê Nhiễm cũng đang nhìn mình thì trong lòng khấp khởi vui mừng, vừa định nở nụ cười tươi thì lại nghe thấy Minh Sương hô một tiếng: “Cẩn thận.”
Mải lo nhìn Đỗ Khê Nhiễm, không để ý đến bậc thang ngoài cửa nên Diệp Nam Nịnh bước hụt, suýt chút nữa đã té lăn quay, may mà Minh Sương nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Cô hú hồn hú vía nói tiếng cảm ơn, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm và các đồng nghiệp cùng bước đến.
Lão Lý cười nói: “Diệp Nam Nịnh, đi cẩn thận một chút, may mà Minh Sương ôm lấy em đấy.”
Diệp Nam Nịnh:... Ôm?
Cô cúi đầu nhìn xuống, chẳng phải được Minh Sương ôm đấy thì còn gì!
Diệp Nam Nịnh lại ngó sang Đỗ Khê Nhiễm theo bản năng, thấy chị chỉ hờ hững nhìn các cô, ánh mắt dừng tại bàn tay khoác trên eo cô một thoáng rồi ngó lơ mà rời đi cùng các đồng nghiệp.
Diệp Nam Nịnh lùi về sau mấy bước, thẹn quá hóa giận nhìn Minh Sương. Tuy nhiên, cô cũng biết chuyện này không thể trách Minh Sương được, đối phương chỉ giúp đỡ cô thôi.
Minh Sương đột nhiên kề sát, thấp giọng nói: “Cậu rất để ý Đỗ Khê Nhiễm.”
Diệp Nam Nịnh giật thót, kinh ngạc nhìn đối phương, không rõ Minh Sương nói lời này là có ý gì nên không dám tùy tiện tiếp lời.
Minh Sương hỏi đầy ẩn ý: “Cậu chỉ xem chị ấy là cấp trên thôi sao?”
“Không biết cậu đang nói cái gì. Làm công chuyện trước đi, đồ ăn đến rồi kìa.” Diệp Nam Nịnh xoay người đi tìm anh giao hàng đứng trước tòa nhà.
Hai người mang đồ ăn trở về, Minh Sương giẫm giẫm bậc thang: “Vừa rồi suýt chút nữa mình đã ngã theo cậu rồi đấy.”
Chuyển chủ đề quá nhanh, Diệp Nam Nịnh ngơ ngác nhìn đối phương rồi lại cảm ơn thêm lần nữa: “Cảm ơn cậu.”
Minh Sương cười xinh đẹp: “Đừng chỉ cảm ơn miệng. Mai làm cho mình phần cơm hộp đi.”
“Mình nói không...”
“Tốt xấu gì cũng xem như cứu cậu một mạng mà. Nhỡ đâu cậu bị hủy dung thì chẳng phải sẽ tổn thất nặng nề sao? Nhờ cậu làm thêm một phần cơm không quá đáng chứ nhỉ?” Minh Sương nói, rồi bất chợt đưa tay lên ôm mặt, bày ra biểu cảm vô tội, tủi thân để làm nũng, giả bộ dễ thương, “Xin cậu đấy, mình muốn ăn mà.”
Diệp Nam Nịnh: “...” Làm nũng thì đáng xấu hổ quá đấy!
“Làm ơn, làm ơn~”
Diệp Nam Nịnh không nhìn nổi nữa: “Được rồi, chỉ một bữa mai thôi đấy.”
“Mình bắt đầu mong chờ rồi.” Minh Sương nở nụ cười.
Tăng ca xong thì đã không còn sớm. Diệp Nam Nịnh về nhà nghỉ ngơi một lúc, lại suy ngẫm thêm lúc nữa, sau đó sang gõ cửa nhà đối diện.
Đỗ Khê Nhiễm mở cửa, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”
Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng hỏi: “Đỗ tổng, chị muốn ăn khuya không?”
“Chị không đói bụng.”
“Vậy uống nước ngọt không?”
“Cũng không khát.”
Diệp Nam Nịnh lập tức héo úa, hỏi: “Đỗ tổng, hôm nay chị giận à?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Chị giận cái gì? Có gì mà chị phải giận?”
“Cũng phải...” Diệp Nam Nịnh im lặng nửa phút, thấy đối phương vẫn đứng nguyên tại đó, vô hình trung được tiếp thêm một chút dũng khí. Cô vội giải thích, “Em biết chị vốn không quan tâm giữa em và Minh Sương là chuyện gì, nhưng em vẫn muốn giải thích với chị một chút. Tụi em cùng nhau xuống lầu là để lấy đồ ăn cho mọi người. Cậu ấy ôm em cũng là vì em suýt ngã, cậu ấy đỡ em lại thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm im lặng nhìn cô nàng một lúc, đoạn nói: “Chị biết.”
“Hở?”
Đỗ Khê Nhiễm kéo lấy cánh tay Diệp Nam Nịnh, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Vậy rồi có bị thương không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, trong mắt lại dấy lên một quầng sáng. Đột nhiên, cô ôm chầm lấy Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm trợn mắt, cả người như được bao phủ bởi một mùi hương thoang thoảng như có như không. Hai tay cô giơ giữa không trung, chẳng biết làm sao cho phải.
“Đây mới là ôm.” Diệp Nam Nịnh ngại ngùng buông tay. Sợ đối phương giận, không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại đưa hai tay ôm lấy mặt, chớp chớp mắt vô tội, “Xin chị đó, đừng giận em mà~”
Đỗ Khê Nhiễm: “...” Con bé mưu mô lươn lẹo này.
_____________