TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 46
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Trong một khoảnh khắc, đại não của Đỗ Khê Nhiễm đã ngưng hoạt động. Cô ngơ ngác nhìn người trong xe.
Diệp Nam Nịnh: “Đỗ tổng, mau lên xe đi chứ. Không phải chị đang gấp à?”
Đỗ Khê Nhiễm hốt hoảng hỏi: “Sao em lại ngồi trong xe?”
Diệp Nam Nịnh: “Chứ em nên ở đâu?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Gầm xe.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Đỗ Khê Nhiễm bước đến bên cửa xe, véo mặt Diệp Nam Nịnh. Xúc cảm chân thật khiến cô tỉnh táo trở lại: “Không phải đang mơ?”
Mặt Diệp Nam Nịnh bị véo đến độ biến hình. Cô lè nhè nói: “Không phải mơ. Giờ đang giữa ban ngày mà.”
Đỗ Khê Nhiễm lại rờ lên cửa xe: “Xe này không phải đồ dỏm đấy chứ?”
Diệp Nam Nịnh: “... Không phải. Đỗ tổng mau lên xe đi.”
“Đó mà là quên à? Chỉ là chưa kịp cài thôi.” Đỗ Khê Nhiễm cãi lại theo bản năng, sau đó túm lấy dây an toàn bằng hai tay, tiếp tục ngơ ngác nhìn Diệp Nam Nịnh, “Xe này là của ai?”
“Của em.”
“Em lấy đâu ra tiền mua xe?”
Diệp Nam Nịnh đáp: “Quà sinh nhật mười tám tuổi của em.”
Đỗ Khê Nhiễm hít sâu mấy hơi, lại quay đầu nhìn ngó trong xe, không tin nổi chiếc xe xinh xắn mà cô tha thiết ước mơ này lại là của Diệp Nam Nịnh?
Nhưng nếu không phải thì sao em có thể lái nó đi cho được?
“Có phải xe của bạn em không?” Đỗ Khê Nhiễm vẫn không tin mà hỏi tiếp, “Hay là em đi thuê siêu xe, muốn thử trải nghiệm một ngày làm phú bà?”
Đỗ Khê Nhiễm vẫn nhìn cô nàng với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Hỏi nhanh đáp gọn, bảng số xe là bao nhiêu?”
Diệp Nam Nịnh nhanh chóng trả lời câu hỏi. Đỗ Khê Nhiễm dù có khó tin đến đâu đi chăng nữa cũng đành phải chấp nhận sự thật ấy.
Xe dừng đèn đỏ tại giao lộ, Diệp Nam Nịnh mới quay đầu nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, người lúc này vẫn còn đang im lìm. Cô dè dặt lên tiếng: “Đỗ tổng, chị không sao chứ...”
“Em nói xem.” Đỗ Khê Nhiễm trợn mắt, nghiêng đầu nhìn sang. Cô nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy chiếc xe này đúng là hôm Diệp Nam Nịnh chuyển đến. Bình thường nó cũng chỉ đỗ ở gara không nhúc nhích, hóa ra là vì chủ xe chạy xe cô đi làm.
“Em là con nhà giàu thật à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh khẽ gật đầu, nhưng rồi lại cảm thấy danh từ con nhà giàu này hình như nghe không hay lắm, thế là lại mở miệng hòng thay đổi cách gọi khác: “Chỉ là trong nhà có chút tiền thôi à, không có liên quan tới em nhiều lắm đâu.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Em ngây thơ thật đấy.” Đỗ Khê Nhiễm buồn cười nói, “Bị mấy cái tiểu thuyết, phim truyền hình đầu độc nè đúng không? Đã có sẵn tài nguyên thì sao mà không dùng? Nếu lấy số thời gian em đã lãng phí trong công ty đi sử dụng tài nguyên có hiệu quả hơn thì đã tạo ra được giá trị cho bản thân từ lâu rồi.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chị nói phải, nhưng em... tình huống trong nhà em hơi khác, em không muốn dựa vào tài nguyên của gia đình để tạo nên giá trị cho bản thân.”
Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi: “Vậy nhà em làm gì?”
Diệp Nam Nịnh im lặng lái xe, thầm nghĩ xem nên giải thích tình trạng gia đình mình như thế nào. Cô rối rắm cả buổi, mắt thấy thời gian từng phút trôi qua, cho rằng Đỗ Khê Nhiễm tức giận, cô vội nói: “Em...”
“Không muốn nói thì thôi đừng nói, không sao. Chị cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không có ý định thấy sang bắt quàng làm họ.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh cắn môi: “Không phải, tình huống trong nhà em hơi phức tạp, để sau này... sau này lại nói cho chị nghe, được không?”
“Được.” Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn ra cửa sổ, rồi chợt bật cười, “Chuyện gì thế này trời ạ... Tại sao em lại giả bộ làm sinh viên nghèo?”
“Em chỉ muốn bình dân một chút thôi.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm vốn định nói cũng không cần bình dân đến vậy đâu, nhưng lại nghĩ nếu ngay từ đầu Diệp Nam Nịnh thật sự lái chiếc Maserati đến công ty thì chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, từ đó thay đổi luôn cách nhìn với người lãnh đạo là cô đây, cô làm chuyện gì cũng bó ray bó chân, áp lực sẽ rất lớn.
“Ừ, em nghĩ vậy là đúng. Có phải em muốn tiếp tục ngụy trang không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật một cái: “Nếu được...”
“Được. Chị giúp em giữ bí mật.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói xong thì xe cũng ngừng tại sân bay. Cô xuống xe lấy hành lí, lại vẫy tay chào Diệp Nam Nịnh. Vừa đi được mấy bước thì chợt nghĩ đến một chuyện, cô bèn quay đầu nhìn cô nàng lúc này hãy còn ngơ ngác ngồi đó, lớn giọng hỏi, “Diệp Nam Nịnh, nếu em đã muốn giấu chuyện này thì tại sao lại nói cho chị biết?”
Thậm chí còn gấp rút muốn tiết lộ với cô, cứ như sợ cô sẽ nghĩ cô nàng là quỷ nghèo vậy.
Nhưng Diệp Nam Nịnh chỉ nhìn lại rồi vẫy vẫy tay, trong lòng âm thầm sắp xếp câu chữ. Sau một lúc cô mải đắn đo suy nghĩ thì Đỗ Khê Nhiễm đã nhanh chân bước vào sân bay.
Diệp Nam Nịnh: “...”
Ầy, cô nên đáp thế nào mới phải đây? Thôi nhân lúc Đỗ tổng đi công tác, cô ở nhà suy nghĩ câu trả lời vậy.
Còn hai mươi phút thì lên máy bay, Đỗ Khê Nhiễm vừa tìm được chỗ đặt mông ngồi xuống đã lập tức gọi cho Chương Mịch Song.
“A lô, có đó không có đó không!”
“Đây, chuyện gì gấp dữ vậy?” Chương Mịch Song hỏi, “Gọi hỏi chuyện cái túi hả? Mình đang định nói với cậu đây này. Mấy đứa không ai lấy cả, sợ là đồ giả.”
“Chuyện đó tạm thời gác lại đi, mình kể cậu nghe chuyện động trời này!” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Chuyện gì?”
Đỗ Khê Nhiễm lại bắt đầu chơi trò thần bí: “Đoán xem.”
“Nói mau!” Chương Mịch Song quát.
“Rồi rồi, coi cậu gấp kìa.” Đỗ Khê Nhiễm ung dung nói, “Cậu biết thân phận thật sự của Diệp Nam Nịnh là gì không?”
Chương Mịch Song: “Không phải sinh viên thực tập kiêm hàng xóm của cậu à?”
“Không chỉ vậy. Em ấy còn một thân phận khác nữa.” Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi nói.
Chương Mịch Song: “Thân phận gì? Thật ra em ấy là người ngoài hành tinh à? Hay là người từ tương lai xuyên không đến?”
Đỗ Khê Nhiễm bị trí tưởng tượng của bạn thân đánh bại, bèn nói thật: “Thật ra em ấy là con nhà giàu thứ thiệt.”
“Ô mai gót, cậu đùa mình đấy à?” Chương Mịch Song hỏi.
“Bất ngờ đúng không? Mình cũng kinh ngạc lắm.” Nghĩ đến cảnh có người cũng cảm thấy khó tin như mình, trong lòng Đỗ Khê Nhiễm lập tức thấy cân bằng hẳn.
“Nếu những gì cậu nói là thật thì cũng không bất ngờ lắm.” Chương Mịch Song nói.
Đỗ Khê Nhiễm: “Cái gì? Cậu không bất ngờ á?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy trên người Tiểu Diệp có một loại khí thế dù gặp biến vẫn không hoảng loạn à? Phong thái của con bé cũng rất trang nhã, vừa nhìn đã thấy không giống người phải sầu vì cơm áo gạo tiền rồi.” Chương Mịch Song nói.
Đỗ Khê Nhiễm cẩn thận ngẫm lại những hành động, cử chỉ lẫn cách ăn nói của Diệp Nam Nịnh. Trước kia không để ý nên không nhận ra, giờ vừa kết hợp lại mới thấy đâu đâu cũng có dấu vết, đúng là từ trong đến ngoài đều tỏa ra một thứ phong thái “bà đây tuyệt đối sẽ không cúi đầu vì miếng cơm manh áo”.
“Ủa mà con bé là con nhà giàu nào vậy? Cha mẹ làm bên ngành gì?” Chương Mịch Song hỏi.
“Không biết, con nhỏ không có nói.”
“Không chừng là có nỗi khổ gì đó. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, không phải hay nói hào môn thì phức tạp đấy sao?” Chương Mịch Song suy đoán.
Đỗ Khê Nhiễm cũng có cảm giác ấy. Mới rồi ở trên xe, vừa hỏi đến vấn đề này thì Diệp Nam Nịnh rõ ràng đã im lặng rất lâu, cô cũng không tiện hỏi tiếp. Còn về vấn đề trước lúc đi, khi về vẫn đừng hỏi thêm cặn kẽ thì hơn, đỡ phải dây ra chuyện gì khác nữa. Nếu người ta đã chịu nói với cô chuyện ấy thì nghĩa là tin tưởng cô rồi, cần gì phải tra hỏi đến cùng cơ chứ? Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc như thường là được.
Gặp khách hàng, bàn bạc xong đâu đấy thì đã không còn sớm nữa, Đỗ Khê Nhiễm bèn trú lại khách sạn địa phương. Trước khi ngủ, cô lại không nhịn được mà trò chuyện với blogger kia: [Hôm nay tôi trải qua một chuyện cực kì lạ lùng. Thật không ngờ tình tiết trong phim lại xảy ra ngay bên cạnh.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Sao dạ OvO?]
Dududu: [Cô nàng sinh viên thực tập nghèo khó mà lúc trước tôi nói ấy, thật ra em ấy không nghèo chút nào. Em ấy vốn chính là một cô nàng con nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Quào Σ(⊙▽⊙ " Vậy ấy có tức giận không?]
Dududu: [Sao lại phải tức giận?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Không phải em ấy gạt bạn à?]
Dududu: [...]
Dududu: [Phải ha! Cụ nhắc nhở tôi, tôi nên giận mới phải!]
Diệp Nam Nịnh: !!!
Cứu mạng, cô đang làm gì thế này? Nhắc Đỗ tổng xử lí mình sao?
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Nếu ấy đã không giận thì cũng đừng giận. Giận quá hại thân =v=.]
Dududu: [Mà Cụ biết làm sao tôi biết được chuyện này không?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Làm sao?]
Dududu: [Em ấy chủ động tiết lộ. Lần đầu tôi không tin, ẻm liền tặng tôi cái túi xách (có sao nói vậy, mắt thẩm mỹ của em ấy khá tốt). Lần thứ hai tôi vẫn không tin, ẻm liền mời một người giúp việc rất lợi hại đến nhà tôi quét dọn vệ sinh, mà tôi còn chưa tin. Mãi đến khi em ấy lái chiếc Maserati kia... tình xe trong mộng của tôi!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ấy thích chiếc xe đó lắm hở?]
Dududu: [Trước kia tôi cũng không nghĩ mình thích lắm đâu, nhưng ngày nào chiếc xe cũng đỗ ở đó, tôi đi làm tan tầm đều có thể nhìn thấy. Thật sự càng nhìn càng đẹp, đúng là cái xe quỷ rù quến người ta mà!]
Diệp Nam Nịnh cười cười, còn muốn trò chuyện thêm chút nữa, nào ngờ bên kia lại nói chuẩn bị đi ngủ, sáng mai phải bay sớm.
Diệp Nam Nịnh lập tức hỏi trên WeChat: [Đỗ tổng, mai chị bay mấy giờ? Em đến đón chị nhé.]
Đỗ Khê Nhiễm ngáp nhắn thời gian qua.
Hôm sau, Diệp Nam Nịnh dậy làm bữa sáng, sau đó gọi Đỗ Hà Nhược sang ăn rồi vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, đi đón Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm xách hành lí đi đến khu chờ xe, một chiếc xe rù quến ngừng ngay trước mặt cô.
“Đỗ tổng, buổi sáng tốt lành.” Diệp Nam Nịnh xuống xe chào hỏi.
“Tốt lành...” Đỗ Khê Nhiễm thất thần lên tiếng đáp lại, mắt dán chặt vào thân xe.
“Mình đi nhanh đi, có thể về kịp ăn sáng.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm chất hành lí xong lại ngồi vào xe, cảm giác hoàn toàn khác với lúc ngồi lên hôm qua. Hôm qua cô còn trong trạng thái khϊếp sợ, căn bản không có thời gian từ từ cảm nhận sự tuyệt vời của chiếc siêu xe. Lần này cô nhắm hai mắt, cảm nhận thật kĩ.
“Đỗ tổng, lần trước chị hỏi em tại sao lại muốn nói cho chị biết, em...”
“Không cần trả lời, chị cũng không muốn biết lắm đâu.”Đỗ Khê Nhiễm sợ cô nàng thấy khó xử. Lúc trước đã không trả lời nghĩa là đây không phải một vấn đề có thể đáp ngay rồi.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái, thấy chị nhắm hai mắt, bộ dáng như không muốn nghe, cô thấp thỏm lo âu cho rằng chị đang giận vì cô lừa dối.
Khi xe dừng tại một giao lộ, Diệp Nam Nịnh đảo một vòng, tìm chỗ có thể đỗ xe.
Đỗ Khê Nhiễm ngơ ngác mở mắt, nhìn chung quanh: “Đây là đâu? Sao dừng lại rồi? Không phải em định diệt khẩu người biết bí mật đấy chứ?”
“...”
“Đỗ tổng, chị muốn lái chiếc này không?” Diệp Nam Nịnh lí nhí hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm chợt quay ngoắt sang: “Chị lái?”
“Vâng...” Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại lập tức xua tay, “Em không có ra lệnh cho chị, cũng không phải xem chị như tài xế. Ý em là...”
“Được đấy.” Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ nhận lời, hồ hởi đổi chỗ ngồi, sau đó ra vẻ bình tĩnh mà lái chiếc tình xe trong mộng của mình.
Xe chạy bảy mươi dặm một giờ, tâm trạng thật high vãi cả lờ!
Chính là cảm giác tự do này!
Diệp Nam Nịnh nhìn ra được tâm trạng chị đang rất tốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi: “Đỗ tổng, chị còn giận không?”
“Giận cái gì chứ?” Đỗ Khê Nhiễm lái xe, hào sảng nói, “Có gì mà giận? Em cũng đâu phải cố tình gạt chị. Với cả không phải em đã thú thật với chị rồi đấy sao?”
Phát hiện chị lúc này khá dễ nói chuyện, Diệp Nam Nịnh lập tức được nước làm tới hỏi: “Vậy Đỗ tổng chị thấy em thế nào?”
“Cực kì tốt.”
“Đồ ăn em làm thế nào?”
“Cực kì tốt.”
“Em làm việc thế nào?”
“Cực kì tốt.”
“Em làm chị... thế nào?”
“Cực kì tốt... Ủa? Em mới hỏi gì?”
Diệp Nam Nịnh dời mắt, thầm nhủ nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã lỡ mồm. Cô dừng một chút rồi nói: “Đoán xem.”
“Không rảnh chơi đoán với em. Đang bận mà.” Đỗ Khê Nhiễm suиɠ sướиɠ lái xe, “Mở mui xe được không?”
“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh ấn chốt mở, mui xe từ từ nhấc lên, gió cũng len lỏi vào.
Tuy rất lạnh nhưng Đỗ Khê Nhiễm thật sự cảm thấy sảng khoái. Cơ mà nhìn sang người đang lạnh đến mức ấp chặt quần áo bên cạnh, cô lại hạ mui xe xuống.
Đến tiểu khu, Đỗ Khê Nhiễm cẩn thận dừng xe. Thấy vậy, Diệp Nam Nịnh hỏi: “Đỗ tổng, chị thích chiếc xe này không?”
“Khụ... Cũng được.” Đỗ Khê Nhiễm đáp.
“Em đây tặng cho chị nhé?”
Đỗ Khê Nhiễm dừng xe, cởi dây an toàn, quay đầu nhìn sang, sau đó cầm lấy túi xách đập lên người cô nàng: “Em dư tiền lắm đúng không?”
Diệp Nam Nịnh giơ tay che đầu, bật cười.
_____________
Tác giả:
Người khác bị đánh: Mấy người bạo lực gia đình, mấy người tiêu rồi!
Diệp Nam Nịnh bị đánh: Chị yêu em, chị tiêu rồi, chị rơi vào bể tình!
_____________