Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh cứng đờ cả người, vội đẩy Đỗ Khê Nhiễm ra theo phản xạ. Cô bất an đứng đó, mặt đỏ bừng, nói: “Cô, cô vừa rồi... vừa rồi... chắc nhìn lầm. Tụi con chưa làm gì cả...”
“Sao cô có thể nhìn lầm cho được.” Má Đỗ lạnh lùng nói, “Nó đang ép buộc con rõ ràng!”
Diệp Nam Nịnh: “... Ơ?”
“Ơ cái gì mà ơ. Con đấy, còn quá trẻ! Dễ bị người ta lừa!” Má Đỗ tức xì khói bước tới, kéo Diệp Nam Nịnh ra ngoài, lúc đi ngang Đỗ Khê Nhiễm còn hung hăng lườm con gái một cái.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu, rồi lại quay sang nhìn cha già, hy vọng có thể nhận được gợi ý. Nào ngờ ba Đỗ lại thở dài mà lắc đầu: “Con ấy... Con nhìn xem con đã làm cái gì vậy!”
Đỗ Khê Nhiễm:... Không phải chỉ là hôn môi chưa thành thôi sao? Còn do hai người phá đám nữa!
Hành động thân mật bị gián đoạn giữa chừng, Diệp Nam Nịnh xấu hổ không biết làm sao cho phải, lại càng không biết nên nhìn mặt hai ông bà kiểu gì, cũng không rõ liệu họ đã nghe được bao nhiêu, đành phải án binh bất động, chú ý phản ứng của hai người họ.
Nào ngờ má Đỗ lại phát hỏa với Đỗ Khê Nhiễm lúc này vừa bước từ phòng ngủ ra: “Mày nói xem mày ấy, có ra thể thống gì không!”
Đỗ Khê Nhiễm chẳng hiểu gì cả, chỉ vào bản thân: “Con làm sao mà không thể thống?”
Má Đỗ nhìn Diệp Nam Nịnh, lại nhìn con gái, tức giận nói: “Mày thích con gái thì thôi đi, sao còn ép buộc người ta nữa? Bất luận là yêu đương hay làm chuyện gì khác, mày cũng phải hỏi ý người ta đã chứ! Tiểu Diệp mới bao lớn, đâu có lươn lẹo, cáo già như mày. Đỗ Khê Nhiễm, mày mà dám lợi dụng chức quyền ép buộc Tiểu Diệp làm mấy chuyện đó thì mẹ đây chỉ còn nước đánh chết mày thôi.”
Diệp Nam Nịnh khiếp sợ đứng đó, vừa ngơ ngác vừa hốt hoảng nhìn má Đỗ, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đỗ Khê Nhiễm nghe hiểu lời bà nói, luôn miệng la oan uổng, sau đó lại bắt được trọng điểm – thích con gái thì thôi đi?
Câu kia của Chương Mịch Song nói quả không sai, hai cái cùng xấu thì chọn cái nào ít xấu hơn. Nếu muốn để đối phương tiếp nhận một tin tức xấu, vậy trước đó hãy nói cho đối phương một tin tức còn xấu hơn nữa.
Cô đảo mắt, rồi nói với vẻ đương nhiên: “Con cũng có ép buộc gì em ấy đâu. Chủ yếu là ẻm còn nhỏ, chưa từng trải, chỉ cần con đối xử tốt một chút là ẻm hận không thể theo con cả đời rồi. Hai người hiểu mà đúng không?”
Lời này nghe sao mà mất nết. Má Đỗ quát: “Đỗ Khê Nhiễm! Mày có biết mày đang nói cái gì không? Không phải mày nói thích con bé sao?!”
Diệp Nam Nịnh: “!!!”
Tâm trạng Diệp Nam Nịnh hệt như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cứ lên lên xuống xuống không ngừng. Chỉ bóc bừa một câu thôi cũng đủ để cô khiếp sợ đến mức mất hồn.
“Con thích chứ. Con thích kiểu em ấy tốt với con đó.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Mày cái con nhỏ chết tiệt này!” Má Đỗ vươn tay định đánh, lại bị Diệp Nam Nịnh ngăn lại kịp lúc.
“Cô ơi, cô ơi, xin cô bớt giận.” Diệp Nam Nịnh buột miệng thốt lên. Ngăn đối phương đánh người xong, cô lập tức che trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, “Tất cả là lỗi của con. Cô đừng xuống tay.”
Thấy thế, má Đỗ lại càng giận sôi: “Đỗ Khê Nhiễm, mày có chút trách nhiệm nào không! Sao có thể để Tiểu Diệp che trước mặt mày chứ!”
Đỗ Khê Nhiễm lại rúc sau lưng Diệp Nam Nịnh thật, hai tay đặt lên vai đối phương, còn làm mặt xấu với hai ông bà: “Ha, hai người không hiểu đâu. Đây chính là tình yêu.”
“Yêu cái đầu mày chứ yêu!” Má Đỗ xông lên toan đánh con gái, Diệp Nam Nịnh một lòng lo cản người, ba Đỗ cũng tiến đến lôi kéo, nhất thời loạn cào cào.
Đột nhiên, má Đỗ im lặng, những người khác cũng dần an tĩnh lại, cùng nhìn về phía bà... Chỉ thấy má Đỗ bị Diệp Nam Nịnh bế dậy, cả người bay lên trời với tư thế thẳng đứng.
Ba người nhà họ Đỗ: “...?”
“Ngại quá ngại quá.” Diệp Nam Nịnh cũng chẳng biết tại sao mình lại bế người ta lên trong lúc hoảng loạn. Cô vội thả má Đỗ xuống, lỗ tai đỏ bừng mà xin lỗi, “Tất cả là tại con hết.”
Nhờ hành động làm bừa của Diệp Nam Nịnh mà má Đỗ cũng quên luôn chuyện muốn đánh người. Bà ngồi xuống sô pha, lo lắng nhìn cô bé trước mắt. Con nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời như thế, càng nhìn càng thấy giống như bị Đỗ Khê Nhiễm dụ dỗ. Má Đỗ dò hỏi: “Tiểu Diệp à, bình thường Nhiễm Nhiễm có tốt với con không?”
Diệp Nam Nịnh trả lời theo bản năng: “Dạ tốt chứ. Đỗ... Đỗ tổng tốt với con lắm.”
Nhìn kìa, còn gọi là Đỗ tổng nữa. Nói không lạm dụng chức quyền bà tin mới là lạ! Má Đỗ lại lườm Đỗ Khê Nhiễm một cái sắc lẻm, sau đó kéo tay Diệp Nam Nịnh, hỏi: “Bình thường nó có ép con làm chuyện gì mà con không thích không?”
Diệp Nam Nịnh chẳng hiểu gì: “Dạ đâu có.”
“Con đừng sợ, có chuyện gì cứ yên tâm nói cho cô. Nếu nó ăn hiếp con, cô nhất định đứng ra giúp con làm chủ.”
“?”
Diệp Nam Nịnh như hòa thượng cao một trượng hai, chẳng hiểu gì cả*.
*Cái này kiểu thành ngữ. Người bình thường có sải tay chừng một trượng thôi mà hòa thượng cao tới một trượng hai, sờ đầu không tới. Mà sờ đầu không tới trong tiếng Trung = không hiểu gì hết.
Ba Đỗ cũng nói với vẻ mặt âm trầm: “Tiểu Diệp, con còn trẻ, ở ngoài còn có rất nhiều người tốt hơn, ưu tú hơn. Con có thể nhìn thử xem, biết đâu gặp được người thích hợp hơn Nhiễm Nhiễm thì sao.”
Diệp Nam Nịnh: “Hình như con không hiểu lắm. Mọi người đang nói gì vậy?”
Ba Đỗ: “Ý chú là Đỗ Khê Nhiễm nó vốn không xứng với con. Con hoàn toàn có thể xem xét thêm những cô gái hoặc chàng trai khác, đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của nó lừa dối.”
Đỗ Khê Nhiễm nhảy dựng: “Alô, hai người là ba mẹ ruột của con thật không vậy?”
“Mày trật tự!” Má Đỗ lạnh lùng liếc con gái một cái, “Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện.”
Diệp Nam Nịnh trợn trừng, há hốc. Mắt cô nhấp nháy, nghiêng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái, được chị đáp lại bằng ánh nhìn trấn an. Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới từ từ nhìn sang ba má Đỗ. Dù đã đoán được đáp án nhưng cô vẫn muốn nghe họ chính miệng thừa nhận: “Cô chú, có phải hai người đã biết...”
Má Đỗ gật đầu: “Biết hết rồi.”
Hai đầu gối Diệp Nam Nịnh mềm nhũn, phải chống tay lên sô pha mới không đến nỗi trượt xuống đất. Cô thều thào nói: “Làm sao hai người biết được?”
“Đỗ Khê Nhiễm nói.” Má Đỗ vội đỡ Diệp Nam Nịnh dậy, lại chỉ vào Đỗ Khê Nhiễm mà mắng, “Mày coi mày làm người ta sợ tới mức nào kìa. Có phải bình thường cũng hay hù con nhỏ lắm đúng không?”
Đỗ Khê Nhiễm khổ mà không nói nên lời. Rõ ràng là chính mẹ hù em ấy mà, còn đổ cho con nữa?
“Hai người không trách con chứ?” Sắc mặt Diệp Nam Nịnh tái nhợt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai ông bà, sợ họ gán cho mình cái tội dụ dỗ con gái nhà lành, vậy thì thật đúng là... đúng là có tội.
“Con không trách cô chú là đỡ rồi.” Đối với một cô bé như Diệp Nam Nịnh, má Đỗ chỉ còn lại sự yêu quý. Bà căm phẫn nói, “Đều tại Đỗ Khê Nhiễm hết. Nếu không phải nó theo đuổi con thì chắc chắn con có thể tìm được một người đối xử tốt với mình, không phải đi hầu hạ nó rồi.”
“Chị theo đuổi con?” Diệp Nam Nịnh khó tin nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Chị lại gật gật đầu với cô.
“Đúng vậy. Nó nói với cô chú hết rồi. Là nó lì lợm đeo bám theo đuổi con.” Má Đỗ vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Nam Nịnh, “Con còn nhỏ, nếu ngày nào đó không thích nó thì cứ nói với cô chú. Cô làm chủ cho con, bảo đảm không để nó quấy rầy con nữa.”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, con rất thích chị. Tụi con nhất định sẽ không tách rời.”
Má Đỗ cũng không tiện nói thêm nữa, đành miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng Đỗ Khê Nhiễm cong, còn bắt cóc một cô bé nhỏ tuổi, đáng thương, bất lực.
Diệp Nam Nịnh lấy cớ đi vệ sinh gọi Đỗ Khê Nhiễm vào một góc, thấp giọng hỏi: “Sao lại biến thành chị theo đuổi em rồi?”
“Cái này quan trọng lắm sao?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.
“Nhưng rõ ràng là em theo đuổi được chị mà.” Diệp Nam Nịnh thật thà nói.
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy người bị ba mẹ chị đánh có thể sẽ biến thành em.”
Diệp Nam Nịnh: “.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cười, xoa đầu cô nàng: “Hơn nữa, không theo đuổi em trước là nuối tiếc của chị. Xem như bịa cho chị một lời nói dối xinh đẹp đi.”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp, mắt lấp lánh: “Chị muốn theo đuổi em à?”
“Đúng vậy. Nếu biết trước bây giờ sẽ thích em đến thế thì chị nhất định đã theo đuổi em từ sớm.”
“Vậy em đây chắc chắn sẽ nhận lời ngay lập tức, chẳng có gì khó khăn.”
“Ai bảo ý chí em không vững, hẳn nên hung hăng từ chối chị mấy lần mới phải.”
“Không được, chị quá hấp dẫn, vừa thấy chị đã đi không nổi rồi, sao nỡ từ chối chứ.”
Hai người nở nụ cười, xì xầm với nhau một lúc mới ra ngoài.
Giờ đang là cuối tuần, ba má Đỗ dứt khoát ở lại một ngày nữa, cũng tiện quan sát thêm.
Sau khi tình yêu bị phơi bày, hai người cũng không che che giấu giấu nữa mà hết sức tự nhiên, bên nhau hệt như ngày thường.
Nhưng trong mắt những người khác thì như thế hơi quá.
Lúc ăn cơm, má Đỗ vô tình làm rớt đũa xuống đất, vừa cúi xuống nhặt thì lại thấy Đỗ Khê Nhiễm tréo chân, cứ vuốt vuốt trên cẳng chân Diệp Nam Nịnh.
Má Đỗ biến sắc mấy bận, cố giữ nét bình tĩnh mà ngồi dậy.
Ba Đỗ: “Sao bà không ăn?”
“Ăn không vô.” Má Đỗ không còn gì để nói.
Người lớn tuổi thường ngủ sớm. Ba Đỗ dậy đi vệ sinh, phát hiện đèn phòng khách vẫn chưa tắt, sau đó lại nghe “bẹp” một tiếng. Ông quay đầu nhìn về phía sô pha, chỉ thấy Diệp Nam Nịnh đang ôm máy tính chỉnh sửa tài liệu, còn Đỗ Khê Nhiễm thì khoanh chân ngồi đằng sau, ôm người ta vào lòng, nghiêng đầu hôn lên mặt cô nàng một cái.
Khóe miệng ba Đỗ giật giật. Ông đạp dép bịch bịch, lướt qua mặt hai người hết sức rõ ràng.
“Dạ chào chú.” Diệp Nam Nịnh sợ đến mức vội đẩy người đằng sau ra. Đỗ Khê Nhiễm lại ôm cô bạn gái càng chặt hơn, còn nghiêm túc nói: “Tập trung một chút. Mau coi bài đi, coi chừng luận văn bị trả về nữa giờ.”
Diệp Nam Nịnh thấy ba Đỗ vờ như không thấy mà bước vào nhà vệ sinh mới thấp giọng nói: “... Chị ở sau lưng em, em tập trung không được.”
“Vậy chị ra trước em nhé? Hay là lên trên?”
“...” Diệp Nam Nịnh đỏ bừng mặt, xoay người che miệng đối phương, “Chú còn trong toilet kìa!”
“Ông không nghe đâu.” Đỗ Khê Nhiễm hé miệng liế.m lên tay cô nàng, cười khẽ nói, “Có nghe cũng sẽ vờ như không nghe.”
Ba Đỗ đang tựa vào cửa toilet nghe lén: “...” Tức thật, bị bắt bài!
Nếu không phải muốn chờ Đỗ Hà Nhược trở lại thì hai vợ chồng già chắc chắn đã mua vé đứng rời khỏi thành phố B ngay trong đêm rồi.
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi. Chậc!
Trưa hôm sau, Đỗ Hà Nhược được nghỉ về nhà, phát hiện ba mẹ đều đến thì vô cùng vui sướng, suốt bữa ăn cứ luôn miệng ríu rít về những chuyện thú vị trong trường và tình hình chuẩn bị thi cử.
Hai ông bà vốn còn đang lo con mình áp lực quá, kết quả phát hiện cô nhóc vẫn có thể nói nhiều như vậy thì cũng an tâm.
Ăn cơm xong, ba mẹ còn muốn tâm sự thêm với Đỗ Hà Nhược, nào ngờ cô nhóc lại hết sức tự giác mà từ chối việc trò chuyện, cầm bài tập đi tìm Diệp Nam Nịnh học thêm.
Tận mắt thấy đứa con gái út nghịch ngợm giờ lại chủ động học hành, mức độ khiếp sợ của hai ông bà chẳng thua gì chính tai nghe thấy con gái lớn come-out. Ánh mắt hai ông bà nhìn Diệp Nam Nịnh lại càng thêm phần yêu quý.
Vì phải đi cho kịp chuyến bay nên hai vợ chồng già không ở lại ăn cơm tối. Xế chiều, cả bọn ra sân bay tiễn, Đỗ Hà Nhược cũng đi theo.
Má Đỗ là kiểu hay lo lắng, suốt đường đi cứ luôn miệng dặn dò, dặn đứa nhỏ xong lại dặn tới đứa lớn.
“Chờ Hà Nhược thi đại học thì ba mẹ lại đến. Mấy tháng này nhờ con coi chừng nó.”
“Yên tâm đi.” Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu.
“Còn nữa, tốt với Tiểu Diệp một chút.” Má Đỗ trìu mến nhìn Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh cứ thấy hình như má Đỗ có hiểu lầm gì đó với cô, bằng không sao ánh mắt bà nhìn cô cứ hệt như đang nhìn một chú cừu non đang chờ làm thịt thế kia?
Mà Đỗ Hà Nhược thì lại khẽ cau mày, lòng nói thầm: Sao không dặn chị tốt với con một chút?
“Đừng có chuyện gì cũng sai Tiểu Diệp làm này làm kia cho mình. Con bé là bạn gái của con, không phải bảo mẫu.” Má Đỗ nói xong lại xoay người nắm tay Diệp Nam Nịnh, “Tiểu Diệp, cảm ơn con nhé. Hai chị em này thật sự đã gây cho con không ít phiền toái. Bao lì xì này con cầm đi.”
“Không cần đâu cô.” Diệp Nam Nịnh vừa định đẩy lại thì má Đỗ đã nhanh tay nhét vào túi xách của cô. Cô cười thật lòng, “Vậy hai người chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió.”
Cả nhà đi về phía cổng check-in, lại phát hiện Đỗ Hà Nhược không theo kịp. Quay lại nhìn mới thấy Đỗ Hà Nhược đang há hốc, đã hóa đá tại chỗ.
“Nó bị làm sao vậy?” Má Đỗ khó hiểu hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm là người phản ứng lại trước tiên: “Hình như nó còn chưa biết con đang hẹn hò với Tiểu Diệp.”
“Cái gì? Nó chưa biết á?!” Má Đỗ trợn trừng, “Mẹ còn tưởng nó đã biết từ lâu rồi.”
Ba Đỗ lo lắng: “Hầy, con nhỏ sẽ không suy sụp tinh thần đấy chứ? Liệu có ảnh hưởng tới thi đại học không?”
Má Đỗ ngơ ngác một lúc rồi vội túm ba Đỗ đi vào bên trong: “Đi mau đi mau. Nhiễm Nhiễm, Hà Nhược giao lại cho các con đó!”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh quay lại, mặt đối mặt với Đỗ Hà Nhược.
Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm giơ ngón tay, đẩy cằm của em gái lên để khép miệng, đoạn câu cổ cô nhóc, kéo người đi: “Đi thôi, về nói chuyện.”
Đỗ Hà Nhược đột nhiên giãy nảy: “Mới rồi em không có nghe thấy gì hết! Thả... thả em ra, có phải chị định giết người diệt khẩu đúng không? Chị Tiểu Diệp, mau cứu em với... Không đúng, rốt cuộc giờ chị là thân phận gì!”
Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói: “Chắc là chị rể.”
Đỗ Khê Nhiễm tà ác thì thầm bên tai Đỗ Hà Nhược: “Kêu chị dâu.”
_____________