Tô Tiểu Thư Và Cố Tiên Sinh

Chương 6: Hương vị của nỗi nhớ…




Chuyển ngữ – Đặng Trà My

Lương Diệp ra nước ngoài rồi, không rõ nguyên nhân, chẳng rõ ngày về, thời gian suy nghĩ của Tô Tố bị kéo dài vô thời hạn.

Nói thật ra, Tô Tố vốn chẳng suy nghĩ gì. Bởi vì lúc Lương Diệp gọi cho cô, giọng điệu không hề yên tĩnh như xưa, Tô Tố nghe ra sự vội vàng trong lời anh ta, cũng nghe được sự vội vàng và chờ mong đằng sau đó. Tô Tố mơ hồi cảm giác đợi đến khi Lương Diệp về nước, câu chuyện sẽ chuyển sang một hướng khác, đã vậy thì cô cần gì phải vướng bận đây?

Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, Tô Tố cảm thấy như trời thêm xanh, nước thêm trọng, ngay cả Cố Trầm đang gặm xương sườn phía đối diện dương như cũng càng đẹp trai nghẹt thở hơn!

“Cố Trầm này!” Tô Tố nở nụ cười chân thành gọi anh.

Người đối diện ngẩng đầu, đôi mắt đen lóe lên vẻ cảnh giác.

Tô Tố lựa chọn bỏ qua cảm giác phòng bị tràn ngập đôi mắt kia, cười tủm tỉm nói: “Em mời anh đi xem phim nhé?”

Sự thật chứng minh, việc thổ hào sảng khoái mời khách trăm năm khó gặp này quả thật là âm mưu, tính kế mà thôi! Vé xem phim là của Từ Mịch Mịch cho, bắp rang bơ của Cố Trầm mua, việc gọi là mời này thật ra là Tố Lưu Manh muốn quăng chài, vừa xem phim vừa có đồ ăn miễn phí! Ý của Từ Mịch Mịch là muốn Tô Tố và Lương Diệp xúc tiến tình cảm. Ai ngờ Lương Diệp đột nhiên bay tới United States America, mắt thấy vé xem phim sắp hết hạn, Tô Tố liền ủ mưu với Cố Trầm.

Đáng tiếc Boss Tố có bày mưu tính kế thế nào cũng chẳng thể ngờ sau khi phim vừa chiếu, cô đã khóc thét. Đây là phim dành riêng cho các đôi đó! Trong phòng chiếu tối đen, mấy đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp, cảnh nóng khắp muôn nơi, người người quấn lấy nhau, duy chỉ có cô và Cố Trầm ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi nghiêm chỉnh, mắt không chớp lấy một cái suốt hai giờ!

Cuối cùng cũng hết phim, Tô Tố ngiêng cái đầu cứng ngắc sang chỗ khác, cười cười hòa giải: “Thật có lỗi quá, ha hả, là em không cân nhắc chu toàn, không cân nhắc chu toàn…”

Đáp lại cô chỉ có tiếng hừ nhẹ và ánh mắt lạnh buốt như dao.

Thang máy từ từ đi lên, người nào đó phạm sai cố gắng giảm cảm giác hiện hữu của mình, chỉ thiếu nước chui vào góc hẻo lánh nào đó vẽ vòng trò.

“Tô Tố.”

“…Vâng?”

Giọng điệu dè dặt thế này, Cố Trầm khẽ than một tiếng trong lòng, đúng là hết cách.

“Ngày mai anh đi công tác, cuối tuần mới về.”

“Vâng… Em biết rồi.”

Tô Tố vừa đáp vừa chăm chú gật đầu. Hiếm khi nhu thuận như thế khiến Cố Trầm cảm thấy trong lòng mềm nhũn, bèn đưa tay xoa đầu cô.

Chỉ khẽ chạm vào như thế, như một chiếc lông vũ lặng lẽ phớt qua tim ai?

Cố Trầm đi công tác ngày đầu tiên, trên bàn xếp hai bộ bát đũa theo thói quen.

Cố Trầm đi công tác ngày thứ hai, một đĩa sườn xào chua ngọt hương sắc mê hoặc còn thừa hơn nửa.

Cố Trầm đi công tác ngày thứ ba, sữa chua nha đam trong tủ lạnh chẳng có ai hỏi tới.

Cuối cùng cũng nhịn được tới thứ sáu, người nào đó tan việc liền quyết đoán thu dọn đi thăm ba mẹ – nào có cách nào nữa, một người ăn tối đúng là tĩnh mịch, không quen gì cả.

Cố Trầm trở về hôm thứ tư. Đầu bếp biếng nhác tiêu cực hơn một tuần đêm đó lại như hăng máu gà, làm cả bàn đồ ăn.

Mùi thơm của đồ ăn bay tới, Cố Trầm nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, không chèn ép tâm trạng của mình nữa, đôi mắt đen như mực đầy tình ý. Có thể cứ tin rằng thật ra không chỉ có anh nhớ nhung không?



Tô Tố ôm laptop ngồi một góc trên sô pha, mê mẩn xem bộ phim hàn đang hot gần đây – Vì sao đưa anh tới!

Điện thoại trên bàn trà bỗng vang lên tiếng ma cà rồng, Tô Tố lưu luyến buông máy tính, bất ngờ là lớp trưởng cấp ba gọi tới.

“Alo?”

“Alo, có phải Tô Tố đó không?” Giọng nữ trong sáng dịu dàng truyền tới.

“Tớ đây, lớp trưởng!” Dường như trở lại những năm tháng cấp ba, cô chợt thốt xưng hô trước đây.

“Đã bao năm rồi, chợt nghe cậu gọi thế này quả là không quen!” Tống Quân Trúc cười hờn dỗi.

“Ha ha, trước kia quen gọi cậu vậy, bây giờ đã thành phản ứng bản năng rồi.”

Hai người nói nhăng nói cuội mấy câu, Tống Quân Trúc bèn vào chủ đề chính.

“Tô Tố, thứ sáu tuần này lớp chúng ta họp lớp mười năm sau tốt nghiệp đấy.”

Thấy Tô Tố không nói gì, Tống Quân Trúc lại thong thả cảm thán: “Hằng năm đều họp lớp, bất giác đã mười năm rồi. Mười năm rồi đấy Tố Tố à, lần cuối gặp cậu đã là chín năm trước. Mọi người ai cũng muốn gặp cậu…”

Tống Quân Trúc nói vậy khiến sống mũi Tô Tố cay cay. Lớp bọn họ là lớp lý, học cấp hai cô học lớp văn. Suốt ba năm sớm chiều ở chung, vậy mà cô vừa bỏ đi đã trọn chín mùa xuân xanh.

“Quân Trúc…”

“Tô Tố, tới gặp mọi người đi. Hơn nữa hôm đó tớ có việc muốn tuyên bố, hi vọng lúc đó cậu cũng ở đó.”

Bạn thân nhất của Tô Tố thời trung học trừ Từ Mịch Mịch ra chính là Tống Quân Trúc. Nghe giọng nói mềm mại thân thiết ngày xưa, lời từ chối chẳng tài nào thốt nổi nên lời.

Tô Tố đặt điện thoại xuống, buồn bã đứng trước cửa sổ.

Màn đêm phủ lên lớp đèn đường lung linh trong thành phố.

Thời gian quả là đáng sợ. Không ngờ đã trải qua chín năm rồi, Tiểu Bạch?