Tô Tiểu Thư Và Cố Tiên Sinh

Chương 4: Sữa chua nha đam trong ký ức…




Chuyển ngữ – Đặng Trà My

“Cố Vỏ Qúyt, sao ngày nào anh cũng mang sữa chua đến trường thế?”

“Dễ uống.”

“Vậy tại sao lại là vị nha đam?”

“Vị nha đam ngon nhất.”

“Thật không đấy?” Mỗ tham ăn trước giờ chưa từng chú ý đến vị nha đam bắt đầu không bình tĩnh.

“Lừa đấy.” Mỗ vỏ quýt trông thấy ánh hào quang tham ăn toát ra trong đôi mắt kia thì liền có cảm giác không lành.

“Em thấy để em tự chiêm nghiệm thì đáng tin hơn, ha hả.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hộp sữa chua nha đam trên bàn mỗ vỏ quýt còn chưa kịp mở đã bị túm lấy. Động tác mở hộp nhấm một miếng xảy ra như nước chảy mây trôi, mang tính tuần hoàn, mỗ tham ăn chép miệng, rung đùi đắc chí một phen, cuối cùng mới thỏa mãn nói: “Hừm, đúng là không tồi!”

Bề ngoài thì mỗ vỏ quýt có vẻ bình tĩnh yên lặng, nhưng đôi mắt đen nheo lại của anh lại tố cáo anh đang gào thét tiếc hận vô cùng, rất ư là tiếc hận hộp sữa chua nha đam kia. Đáng ra anh nên uống hết trước mới đúng!

Suốt buổi chiều, mỗ tham ăn đặt vỏ hộp sữa chua nha đam bên góc bàn như thể chiến lợi phẩm, để cho mỗ vỏ quýt sau lưng mình chiêm ngưỡng, còn dương dương tự đắc cảm thụ sự oán hận từ đôi mắt bên sau.

Sóng mắt chuyển động, mỗ vỏ quýt bắt đầu nổi giận! Đối với sự áp bức vô tình và thị uy vô sỉ của đồ tham ăn kia, anh quyết tâm phản kháng!

Vì thế, giữa trưa ngày thứ hai, chỉ thấy mỗ vỏ quýt lặng lẽ lấy hai hộp sữa chua nha đam ra khỏi cặp sách, mỗ tham ăn nào đó rất biết nghe lời, hớn hở cầm một hộp, xoay người qua chỗ khác với vẻ mỹ mãn…

Thật ra thế giới này có rất nhiều chuyện ngoại ý muốn, trùng hợp đến ly kỳ. Nhưng suy cho cùng, thật ra cũng chỉ vì ai khổ cực dụng tâm mà thôi.



Cố Trầm vừa đi chân trước, chân sau Tô Tố đã nhận được điện thoại Lương Diệp hẹn cô vào chủ nhật.

Hôm trước mẹ Tô đã gọi điện dặn đi dặn lại phải giữ liên lạc với Lương Diệp, tiếp tục gia tăng tình cảm, dáng vẻ đến là chờ mong. Tô Tố suy nghĩ một chút rồi liền đồng ý đề nghị của Lương Diệp.

Từ Mịch Mịch nghe nói Tô Tố và Lương Diệp gặp mặt lần hai thì bèn xung phong nhận việc bổ sung cố vấn hình tượng cho Tô Tố. Sáng sớm thứ bảy, cô nàng đã gọi mấy cuộc liên hoàn lôi Tô Tố dậy, sau đó Từ Mịch Mịch kéo cô đi làm tóc, mua quần áo, chạy ngược chạy xuôi, mãi đến khi Tô Tố mệt mỏi, túi tiền quay quắt mới thôi.

Buồi chiều ngày hôm sau, Tô Tố tóc dài mềm mại, váy dài đến gối lịch sự, cầm lấy ví tiền lép kẹp đi ra ngoài.

Lần này vẫn hài hòa thuận lợi như lần đầu gặp mặt, bọn họ ăn tối ở một nhà hàng Quảng Đông, Lương Diệp lại lái xe đưa Tô Tố về nhà như thường lệ. Có điều lúc này Lương Diệp đưa Tô Tố về dưới lầu, hai người trò chuyện mấy câu rồi mới tạm biệt, Tô Tố lịch sự đứng đó nhìn Lương Diệp lái xe đi rồi mới quay đầu lên tầng.

Nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, chiếc xe Land Rover màu trắng yên tĩnh đậu ở ven đường, dáng vẻ Cố Trầm có vẻ hơi cô đơn, anh xuống xe, phất tay, quay người, đôi mắt đen như mực chiếu rọi cảnh đêm mãi không tan.

Đêm nay Tô Tố ngủ rất sâu, không mộng mị.

Hậu quả của một giấc ngủ chất lượng chính là – cô ngủ quên mất! Tô Tố hấp tấp lao ra khỏi nhà, liền thấy Cố Trầm mặc đồ đi làm, tay xách cặp tài liệu đứng đợi thang máy.

“Chào buổi sáng, đi làm à?” Cố Trầm mỉm cười chào hỏi Tô Tố.

“Ừ… Ngủ quên sắp muộn giờ.” Tô Tố bực bội vuốt tóc.

Cố Trầm giơ tay xem giờ: “Anh không gấp lắm, hay là để anh đưa em đi?”

Cô quả là đang muốn nghe những lời này! “Cung kính không bằng tuân mệnh, đại ân đại đức không cách nào báo đáp, ha hả!” Tô Tố cười tươi.

Tô Tố báo địa chỉ công ty, Land Rover màu trắng từ từ chạy ra khỏi cổng chung cư. Không cần chen chúc trên xe bus mới tốt làm sao, thoải mái dễ chịu ngồi trên xe, trong lòng Tô Tố cảm thán có xe đúng là hạnh phúc!

“Tô Tố, bình thường mấy giờ em tan tầm?”

“Khoảng năm giờ, sao thế ạ?”

“Ừ, cũng vừa xinh, lại tiện đường, về sau em có muốn quá giang xe anh không?”

“Sao em có thể không biết xấu hổ thế được, ha hả.” Có bánh từ trên trời rơi xuống à? Tô Tố hơi nghi hoặc.

“Không sao, tiện đường thôi. Nhưng nếu em cảm thấy ngại thì anh không ngại giao bữa tối cho em đâu.”

Cái gì mà tiện đường chứ, cái gì mà ngại chứ, Cố Vỏ Quýt tự nhiên lấy việc giúp người làm niềm vui, quả nhiên là có mục đích! Tô Tố thầm oán trong lòng, nhưng việc có xe đưa đón quả là có sức hấp dẫn, đổi lại mình lại phải nấu cơm mỗi ngày, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một chiếc bát một đôi đũa, hai món ăn thôi mà, Tô Tố cảm thấy khá được.

“Ok! Thành giao!” Tô Tố kích động quá lỡ miệng phá vỡ hình tượng mỗ giúp người làm vui nào đó, trực tiếp chuyển định nghĩa thành giao dịch.

Nhưng Cố Trầm đạt được mục đích hiển nhiên không để ý chi tiết nhỏ nhặt này, chỉ cười cười không nói.

Gần đây Hạ Nghị rất không bình tĩnh, vốn chẳng hiểu sao bị Cố Trầm cho sung quân đi thi công hạng mục gian khổ, sau lại phát hiện Cố Trầm cuồng tăng ca đột nhiên đổi tính đổi nết, liên tục tan làm đúng giờ. Cho dù công việc chưa xong cũng sẽ mang về nhà làm, vừa đến giờ liền xách cặp đi về.

Hạ Nghị rất tủi thân, Hạ Nghị rất u oán, rõ ràng Cố Trầm kia mới là người sống dựa vào làm việc cơ mà.

Tô Tố mở cửa tủ lạnh ra, nhìn sữa chua nha đam trong tủ lạnh. Lần này đúng là kiệt tác của Cố Trầm, nói một cách hoa mỹ là để tiện cho mình uống sau khi ăn bổ trợ tiêu hóa. Tô Tố ác độc vươn móng tay lấy chiếc hộp nhỏ màu xanh kia, đây đã là hộp sữa chua thứ ba của cô hôm nay rồi. Tô Tố cười thầm ba tiếng, Cố Vỏ Quýt ơi là Cố Vỏ Quýt, anh chiếm dụng tủ lạnh của em như thế, đừng trách thỉnh thoảng em lại thanh lý hàng tồn nhé.

Ngày nào đó sau giờ cơm chiều, Cố Trầm nhìn thấy trong tủ lạnh chỉ còn duy nhất một hộp sữa chua nha đam, đối lập với số lượng hôm qua anh nhìn thấy, khóe miệng anh hơi giật. Tô Tố đang chột dạ lúc này vội đứng dậy thu dọn bát đĩa.

“Tô Tố…”

Động tác của Tô Tố dứng lại một chút.

“Uống nhiều sữa chua quá sẽ bị tiểu chảy đó.”

Tay Tô Tố run lên, suýt đập chén.