Tô Tiểu Thư Và Cố Tiên Sinh

Chương 3: Sự thật trồi lên mặt nước




Chuyển ngữ – Đặng Trà My

“Chiều nay vui lắm, ngủ ngon.”

Tô Tố chần chừ một lát rồi gõ khẽ mấy chữ, sau đó nhấn gửi.

“Cảm ơn, ngủ ngon.”

Bận rộn cả một tuần, cuối cùng cuộc sống cũng quay về quỹ đạo cũ.

Tô Tố là kiểu nhân viên văn phòng điển hình của kiểu công ty điển hình(*), cô đi làm cũng dựa vào phương tiện giao thông công cộng như bao nhân viên khác, cố gắng chen lấn trong giờ cao điểm. Từ thứ hai tới thứ sáu, việc hạnh phúc nhất mỗi ngày của Tô Tố chính là tự đãi mình một bữa tối ngon lành.

(*)Câu này gốc trong qt là hướng chín muộn năm xí nghiệp Tiểu Bạch lĩnh =))). Chuyện đáng sợ của editor luôn là gặp những cụm từ khó hiểu thế này nên mình chú thích ra đây để cho có editor nào vướng phải thì đỡ phải search như mình. Tiểu Bạch Lĩnh ở đây là White-collar worker, theo chú thích của zhidao và google là: Đây là một cách nói ví von của người phương Tây du nhập vào Việt Nam. Theo đó “white collar” là danh từ dùng chỉ giới công chức, nhân viên văn phòng (thường mặc áo trắng lịch sự) để phân biệt với “blue collar” là danh từ chỉ giới công nhân, lao động chân tay (thường mặc áo bảo hộ lao động màu xanh dương).  Còn hướng chín muộn năm xí nghiệp, hán việt là triêu cửu vãn ngũ xí nghiệp thì có thể hiểu là các công ty đi làm lúc 9h sáng và tan làm lúc 5h chiều, kiểu công ty văn phòng điển hình.

Chạng vạng tối thứ sáu hôm nay, Tô Tố đang nhìn lọ bột canh rỗng tuếch với vẻ mặt xoắn xuýt lúc tỉ mỉ nấu cơm tối.

Không bột đố gột nên hồ. Nấu ăn sao thiếu gia vị được, nhưng cô lại kiên quyết không muốn đi mua. Sao lại xuất hiện khiếm khuyết nhỏ nhặt lúc làm việc hạnh phúc nhất trong ngày thế này.

Vì thế mỗ tham ăn nào đó bắt đầu động não – đi bộ ra siêu thị gần nhất mua bột canh cần 20 phút, đi bộ sang nhà hàng xóm xin ít bột canh chỉ mất 5 phút đồng hồ!

Lúc này sân khấu nhỏ trong đầu Tô Tố đang có một người cao cao cầm hai túi dầu muối tương dấm to đùng, cười đến là ngu ngơ, tràng cảnh này khiến trong đầu cô bỗng có tiếng nói, “Dì à, thời khắc củng cố tình cảm láng giềng đến rồi đây!”

Tô Tố ấn chuông cửa hai lần, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân từ trong phòng.

Cửa mở, Tô Tố chỉ kịp chào một tiếng “A” trong hai chữ “A Dì”.

Người đàn ông đối diện mặc quần áo ở nhà thoải mái dễ chịu, hơi tựa vào cửa, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng. Dáng người anh không cao to như Hạ Nghị nhưng lại có tư thế cao ngất kiểu khác.

Nhưng lúc này Tô Tố chỉ thấy được đôi mắt anh, đó là đôi mắt trầm như cảnh đêm, là đôi mắt mà cô chỉ từng thấy ở một người, là đôi mắt cô chạm tới vô số lần lúc quay người. Chỉ một giây thời gian, bao nhiêu ký ức ùa về, nhưng đôi mắt vẫn sâu sắc rõ ràng như ngày nào.

“Cố Trầm?!” Nụ cười trên mặt Tô Tố càng tươi hơn, vui sướng vô cùng.

Nụ cười của người đàn ông càng thêm sâu, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tô Tố, đã lâu không gặp.”

Vô tình gặp được bạn học cấp 3 đã lâu không gặp ở phòng bên cạnh rốt cuộc là loại cảm giác thế nào?

Vui sướng, kích động, kinh ngạc, ngơ ngẩn… Đủ loại cảm xúc ập tới, trong khoảnh khắc, Tô Tố không biết nên nói gì cho phải, nghẹn mãi mới thốt ra được một câu: “Anh… Ặc… Sao anh lại… Ở đây?”

“Đây là nhà anh, anh không ở đây thì ở đâu?” Cố Trầm nhướn mày.

“Hở?” Đây là tình huống gì thế? Hôm đó rõ ràng cô thấy Hạ Nghị cầm chìa khóa mở cửa mà, tóm lại phòng này của ai thế? Chẳng nhẽ… bọn họ ở chung? Nhưng chỉ có một phòng ngủ mà… Lại chẳng nhẽ… Bọn họ là… Gì đó?!

Tô Tố càng nghĩ càng lệch, may mà Cố Trầm kịp thời cắt ngang.

Được rồi, thật ra cũng không phải kịp thời cho lắm…

“Em đến gõ cửa có chuyện gì thế?” Cố Trầm tốt bụng nhắc nhở người nào đó đang chiếu phim trong đầu.

“Ôi!” Cuối cùng Tô Tố cũng nhớ tới hũ bột canh không trong nhà mình. Tính tham ăn lập tức dâng trào, cô lo lắng nói: “Em tới xin ít bột canh, nhà em hết bột canh rồi, em đang nấu ăn.”

Xin bột canh à? Cố Trầm ngẩn ra, nói “Anh đi tìm thử” xong thì quay người vào phòng.

Tô Tố đứng trước cửa, nghe thấy tiếng đẩy ngăn kéo, đóng mở cửa tủ vang lên, thì ra cái gọi là “tìm bột canh” đúng thật là “tìm” thật… Cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của cô, Cố Trầm mang theo túi đồ trở lại cửa, đưa tay ra.

Bịch “bột canh” mới tinh. Đúng vậy, mới tinh đấy, còn chưa cắt góc đâu.

Tô Tố cầm lấy, có hơi câm nín, mua bột canh về để trang trí phòng à…

“À… Thanks.”

“Đừng ngại, em đang nấu cơm tối à?”

“Đúng vậy. Anh thì sao, ở một mình à? Đã ăn gì chưa?”

“Ừ, anh chưa ăn, đang chuẩn bị gọi đồ.” Cố Trầm trả lời bằng giọng điệu “chân thành”, đôi mắt đen long lanh.

Quả nhiên là kiểu người mười ngón tay không dính chút nước, Tô Tố vừa nhớ thương đồ ăn trong nồi, vừa bình tĩnh đón nhận ánh mắt “chân thành” của Cố Trầm.

“Được rồi, coi như sau này chúng ta là hàng xóm, em tính lời cho anh đấy nhé, một túi bột canh đổi một bữa ăn. Nửa giờ nữa qua phòng em ăn đi!” Vừa dứt lời, cô bèn quay người về phòng.

Cố Trầm nhìn bóng người biến mất dần, đôi mắt đen càng trầm hơn, nụ cười nơi khóe môi chưa từng tắt.

Xin bột canh à? Dường như là cái cớ không tồi, đáng tiếc là không hợp với anh.



Cố Trầm cầm hai hộp sữa chua nha đam đi vào nhà Tô Tố.

Tô Tố nhìn rõ được hai hộp sữa chua thì liền cười, cầm lấy một hộp bắt đầu uống.

Cố Trầm tới ăn chực nên Tô Tố vốn chỉ định làm hai món với một bát canh, nay lại tăng thêm thành bốn món với một bát canh. Không ngờ vẫn bị Cố Trầm quét sạch bằng tư thái ăn uống vô cùng ưu nhã, cảm giác thành tựu của đầu bếp Tố lập tức tăng vọt.

Ăn xong bữa cơm, sự thật về “Hạ Nghị” cũng trồi lên mặt nước. Anh chàng to con đương nhiên không phải là “bạn phòng” của Cố Trầm mà chỉ là đối tác kiêm bạn đại học của Cố Trầm. Ngày đó trong thang máy, Hạ Nghị chỉ vì bất mãn với việc bị Cố Trầm xem là chân chạy việc dọn nhà nên mới mạo danh thân phận chủ nhà cố ý đùa giỡn cô hàng xóm xinh xắn này. Câu chuyện có màn mở đầu máu chó, nhưng cái kết lại đậm chất bi tình – Hạ “Dì” cuối cùng lại bị “anh” Tố đùa giỡn.