Tô Thiên Hạ

Chương 9




Bị người vậy quanh một lúc lâu, Tô Nhan có chút nhàm chán, các tiểu nương tử đơn giản nói chút đồ trang sức đeo tay, vòng, y phục ăn mặc, hoặc là các thanh niên nhà ai, những thứ này nàng cũng không cảm thấy hứng thú. Nhẹ nhàng đứng lên, cùng các tiểu nương tử vây quanh nói một chút, mang người đi ra ngoài.

Dưới hành lang nữ nhạc công đang chơi đàn, tiếng đàn triền miên, để cho nàng dừng chân.

“Thập nương?” Thanh Vân thấy tiểu nương tử không bước, liền vội vàng tiến lên nhẹ giọng hỏi một câu.

“Đi hỏi, đây là người nào đánh tỳ bà.”

Tiếng vừa dứt, tự có nha hoàn đi hỏi, trong chốc lát, một cô gái mặc đồ đỏ quỳ xuống trước bậc thềm, thân thể phủ phục thật thấp, một chút cũng không dám ngẩng đầu.

Tô Nhan nhìn Lục Tuyết một cái, Lục Tuyết nói: “Đứng lên đáp lời đi.”

Nàng kia sau khi dập đầu, mời từ từ đứng dậu, vẫn cúi thấp đầu như cũ, Tô Nhan ôn hòa hỏi: “Khúc tỳ bà vừa rồi, là bản nhạc của người phương nào?” Khúc tỳ bà vừa nãy, trong lành hồn nhiên, rất có hứng thú.

“Hồi tiểu nương tử, khúc nhạc này là của Ngưỡng Chi công tử phổ nhạc.” Giọng nói của cô gái uyển chuyển dễ nghe, có thể có chút khẩn trương, mang theo chút run rẩy.

Ngưỡng Chi công tử? Tô Nhan hơi ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ đến đó là biểu ca Lục Tễ của mình, không nghĩ tới vị biểu ca này còn có thể viết nhạc. Nàng khẽ cười nói: “Ngươi đạn tỳ bà rất tốt. Lục Tuyết, thưởng nàng.” Nói xong liền dẫn người rời đi.

Các tiểu nương tử bên trong phòng khách, vừa nghe cô gái mới đàn khúc nhạc vui vẻ này là của Lục gia Thập nhất lang phổ nhạc, cũng rối rít cho thưởng, có người còn nói: “Tiếp tục đàn một lần nữa.”

Lại có người nói: “Gọi những người khác đều ngừng, chỉ nghe một mình nàng đàn.”

Bên trong vườn, cách các tiểu nương tử ngây ngô một chỗ không xa, một đám thiếu niên nam tử đang ngồi tâm sự. Chợt có người mở miệng nói: “Âm thanh này, các ngươi nghe...”

“Đây không phải là khúc nhạc lần trước Ngưỡng Chi tiện tay đàn sao?” Sau khi Tô Chính Uyên lắng tai nghe, mở miệng nói.

Lục Tễ gật đầu một cái, Tô Chính Trạch cười hỏi: “Khúc nhạc biểu đệ phổ, tặng cho người nào?”

“Bất quá là tiện tay đàn, chưa thành khúc nhạc, như thế nào lại tặng người.” Lục Tễ lắc đầu một cái, đây là trước khi hắn đi giao du, huynh muội Tô Chính Uyên ở Tĩnh Quốc công phủ làm tiệc tiễn hắn thì hắn hứng lên đàn. Không lâu sau bữa tiệc, hắn liền đi giao du, ngay cả bản nhạc cũng không nhớ, thì có thể tặng cho người nào.

Á, không phải Tô Dung nhớ kĩ đi. Chẳng lẽ mới vừa nãy là Tô Dung đạn tỳ bà? Không nghĩ tới nàng đạn tỳ bà không tồi, vì sao luôn nói là mình không hiểu biết âm luật đây? Thật là quá khiêm nhường.

Không riêng hắn nghĩ như vậy, trừ ở ngoài còn những huynh đệ Tô gia đang ngồi ở đây, cũng có tham gia bừa tiệc tiến đưa, cũng cùng hắn nghĩ đến không sai biệt lắm. Vương Chính Sơ, trưởng tốn Vũ Nghĩa công cười nói: “Nhất định là Thất nương ghi lại, nói vậy chính là Thất nương đạn đi.” Mặc dù song châu ở Đế Đô, Tô Dung cũng không phải là nổi tiếng tài hoa, nhưng những người thân cận như bọn hắn cũng biết, tài hoa của Tô Dung cũng không thua gì chi nữ của Ngự sử đại phu Triệu gia.

Ở Đại hạ, lúc các tiểu nương tử tụ hội, tấu nhạc, ngâm thơ, vẽ tranh đều là chuyện thường, chơi đến chỗ cao hứng, có thể nhảy múa. Nên, tất cả mọi người cảm thấy mới vừa đạn tỳ bà, phải là Tĩnh Quốc công phủ Thất nương rồi.

Người khác không biết, hai huynh đệ Tô Chính Uyên, Tô Chính Tùng lại biết, Tô Dung đánh đàn chỉ có thể nói là tầm thường, hơn nữa nàng cũng không đạn tỳ bà.

Tô Chính Tùng lắc đầu một cái: “Thất nương sẽ không đạn tỳ bà.”

Mọi người:......

Cái này thú vị, không phải Thất nương, vậy sẽ là người nào? Đang muốn điều tra, sớm có người làm tới thông báo, yến tiệc muốn bắt đầu. Tô Chính Tùng quay đầu gọi người hầu của mình, thấp giọng phân phó đôi câu, mới cùng mọi người bước tới chỗ bày tiệc.

Lần này Tô gia mở tiệc không lớn, mời đều là thân thích hoặc bạn bè. Bữa tiệc gia đình ở Đại hạ, bình thường nam nữ cũng không cần phải chia ra, trên căn bản nam nữ như nhau, một người một bàn, bên người đều có nha hoàn phục vụ. Nhưng, bởi vì có nữ quyến ở, những kĩ nữ chuyên phục vụ khách nam, liền không thể ngồi ở bữa tiệc rồi.

Ngồi trên cùng là Lục thái phó, bên cạnh chính là Tĩnh Quốc công, ngồi nữ quyến tất nhiên là phu nhân Lục thái phó, Vương thị ngồi cạnh. Còn sót lại khách theo thứ tự mà ngồi, đám người trẻ tuổi tiểu nương tử và tiểu lang quân cũng ngồi ở phía sau.

Trong sân là ca kĩ Tô gia nuôi đang múa điệu mua sáu người, vũ cơ mặc váy áo hoa lệ, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng ôn nhu, không giống với những điệu múa sáu người truyền thống, chỉ một người đang nhảy múa. Ở Tô gia là múa tập thể, tổng công mười hai người, múa đến cuối cùng, một người múa ra một đóa hoa.

Đang ngồi đó đều vỗ tay trầm trồ khen ngơi, Lưu Tử Nghiệp bưng ly rượu lên, cười ha ha, “Ở bên ngoài, không có điệu mua như thế này.”

Lục Tễ thấp giọng hỏi: “Đây chính là Thất nương sáng tác?”

Tô Chính Tùng cười nói: “Nàng chỉ nói một người múa không có gì vui, thật nhiều người mới hay.”

Lục Tễ nghe vậy gật đầu một cái: “Quả thật không tệ.”

Bên phía tiểu nương tử cũng có người biết chuyện này, Vương Thiến cười nói: “A Duyệt, đây chính là tháng trước ngươi lăn lộn ra?”

Tô Dung đang gắp một miếng lưỡi vịt bỏ vào trong miệng, nghe vậy để đũa xuống cười nói: “Cũng không phải, mười hai người, luyện có một tháng, mới vừa vặn có thể xem.”

Lưu Văn Huyên nói: “Cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ ra, Triệu Y Nhân cũng không nghĩ ra được thế này.” Nàng ta chơ tới bây giờ cũng nhìn Triệu Y Nhân không vừa mắt, không phải gánh vác cái danh tiếng tài nữ sao, ánh mắt đều trên đỉnh đầu. Hừ, A Duyệt nhà các nàng không biết mạnh hơn Triệu Y Nhân không biết bao nhiêu lần, cũng không thấy nàng ấy hếch đầu nhìn người khác.

Tô Dung nhíu mi, hướng nàng ta lắc đầu một cái: “Triệu gia Tam nương tử thơ họa song tuyệt, ngay cả Lục thái phó cũng khen qua, cái đó ta không thể so sánh.”

Vương Thiến nói: “A Duyệt, ngươi chính là quá khiêm tốn, tranh ngươi vẽ cũng không kém a. Lần trước ngươi vẽ cho ta cái mặt quạt, Dương An công chúa thấy rất thích, trực tiếp đoạt đi. Sau đó, ta nghe nàng ta nói, ngay cả Tứ Vương gia thấy, đều nói chữ tốt, vẽ cũng tốt, thơ còn tốt hơn.”

Nàng ta vừa nói như thế, sắc mặt Tô Dung cũng không tốt: “Văn chương của nữ nhi, tại sao lại có thể cho ngoại nhân nhìn thấy.” Bị người nào coi không được, hết lần này tới lần khác bị hắn ta nhìn thấy, thật là đen đủi.

“Hì, giả bộ cái gì, chữ của ngươi còn thiếu cho Ngưỡng Chi công tử nhìn?” lập tức có người phá.

Tô Nhan nghiêng đầu nhìn, lên tiếng là một tiểu nương tử rất xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc đặc biệt mộc mạc, quần áo trắng vừa vặn với vẻ nặt của nàng ta càng toát vẻ xinh tươi.

Nàng nhớ, đây là Tam nương tử nhà Uy Vũ hầu. Đại biểu ca nhà cô cô nàng, cười đúng là đại nữ nhi nhà Uy Vũ hầu, phải là tỷ tỷ của Tam nương tử này. Nhưng, mẫu thân nàng nói qua, bây giờ phu nhân Uy Vũ hầu là kế thất, phu nhân đầu tiên của Uy Vũ hầu sinh nữ nhi sau thì qua đời. Hiển nhiên, tam nương tử này cùng biểu tẩu củ nàng không phải một mẹ sinh ra.

Tô Dung cười nhạt: “Thập nhất lang là biểu huynh, làm sao có thể coi là người ngoài.”

Trương tam nương cười lạnh một tiếng: “Lục Tễ là biểu ca nhà Thập nương ngươi, cũng không phải biểu ca của ngươi.”

Mắt thấy sẽ không tốt, Tô Nhan mở miệng: “Biểu ca của ta tất nhiên cũng là biểu ca của Thất tỷ.”

Trương tam nương thấy Tô Nhan mở miệng, cười lạnh hai tiếng, mới vừa muốn nói chuyện, không nghĩ một cô gái ngồi bên cạnh nàng ta ôn nhủ nhỏ nhẹ nói: “Tỷ tỷ, đừng nóng giận.” Nói xong tự mình cầm lên cái bình, rót cho trương tam nương ly rượu, con mắt thiếu nữ tràn đầy nước áy náy nhìn hai người Tô Dung, Tô Nhan nói: “Tô gia tỷ tỷ tha lỗi, Tam tỷ nhà ta chẳng qua là quá mức sùng bái Ngưỡng Chi công tử.”

Vương Thư Quân nghe vậy cười nói: “Ở đây có nữ nhi nhà ai, không ngưỡng mộ Lục gia Thập nhất lang đâu.” Nàng ta xưa nay có bộ mặt lạnh nhạt, cười một tiếng như vậy, giống như gió xuân lướt qua, băng gia chợt tan, xinh đẹp không gì sánh được. Ngọa tào, ta nghét nhất Trương tứ nương, so với nàng ta, Trương tam nương cũng giỏi hơn rất nhiều.

Trương tam nương cũng không cảm kích, hơi cười lạnh: “Chớ thấy ai cũng gọi tỷ tỷ, Thập nương còn nhỏ hơn ngươi đó.” Trương gia Tứ nương bị nàng ta nói như thế, mặt đỏ tía tai, hàm răng cắn môi đỏ mọng, có chút khó chịu cúi đầu, Trương tam nương cười nhạo nói: “Làm bộ dạng như vậy cho ai nhìn, khiến người ta buồn nôn.” Nương tử này cũng không biết ở nhà kết bao nhiêu thì oán với muội muội, trực tiếp không cho chút mặt mũi nào.

Tô Dung hết sức bất đắc dĩ, Trương tứ nương cũng đủ ngu xuẩn, trước mọi người, ngươi cái gì không nói, cho mọi người là người ngu sao, nghe không hiểu. Không biết có phải hay không Hoàng đế già rồi, cũng thích loại nữ nhân lanh chanh này, nếu không vì sao nàng ta được sủng ái như vậy.

Vừa đúng vũ cơ trong sân lui ra, đi lên chính là Liễu Ngâm Nguyệt, Liễu Ngâm Nguyệt hát, đàn sáo vang lên, hát chính là một ca từ mới “Ngu mỹ nhân”, nàng ta vội vàng vòng vo đề tài: “Ca từ này đều không phải đã nghe qua, cũng không biết là sáng tác mới của vị danh sĩ kia.”

Tô Nhan có chút kì quái nhìn Tô Dung một cái, mở miệng nói: “Nếu ta đoán không sai, nên là bài hát mới của biểu ca.” Ca từ của bài mới này đúng là phong cách sở trường của Lục Tễ, hơn nữa phong cảnh trong bài, là địa phương lúc Lục Tễ giao du đi ngang qua. Thất nương không phải cùng biểu ca rất tốt sao, cái này cũng không nhìn ra được?

Tô Dung vui vẻ nhạt dần: “Có thể đi.” Trước có người nói Liễu Ngâm Nguyệt và Lục Tễ rất tốt, nàng ta còn không có tin, lúc này...

Chân mày Vương Thư Quân xác thực nhíu lại, bình thường một khúc hát ngăn, dưới tình huống Tô Nhan và Lục Tễ chưa quen thuộc, cũng có thể biết là Lục Tễ viết. Khó trách trong lịch sử nói Tô Nhan là hồng nhan tri kỷ của Lục Tễ, hôn nhân của hai người là ông trời tác hợp cho. Hai người Lục Tễ và Tô Nhan ân ái cả đời, cho dù là Tô Nhan không sinh hạ hài tử, Lục Tễ cũng không có hai lòng. Ai, đáng tiếc, Lục Tễ là công tử phong lưu, bởi vì cưới Tô Nhan, làm cho mình tuyệt hậu.

Nàng ta nhạt nhạt nhìn Tô Dung, lại nhìn sắc mặt Tô Nhan một chút, âm thầm tính toán, nhìn dáng vẻ Tô Dung, là có tình cảm với Lục Tễ. Nếu mình gả cho Lục Tễ, đã có thể ít đi một tình địch nha.

Lời của Còi: Tô Nhan là người cổ đại.

Tô Dung là người trùng sinh.

Vương Thư Quân là người xuyên không.

Haiii.... một nồi cháo thập cẩm.....