Tô Thiên Hạ

Chương 60




Từ lúc Tô Nhan đi theo cha mẹ trở về Lục phủ, Thái tử lại buồn bã, treo một khuôn mặt lạnh chớ lại gần, nhìn ai cũng không vừa mắt. Bọn hạ nhân phục vụ trong Đông cung, cẩn thận lại cẩn thận, chỉ sợ chỗ nào đó làm không được tốt, chọc cho Thái tử nổi giận, trực tiếp tiễn đưa cái mạng nhỏ của mình đi.

Hoàng đế nhìn nhi tử của mình như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời lại cảm thấy hết sức mới lạ, luôn muốn trêu chọc hắn. Vì vậy mấy ngày thu thú cuối cùng, hắn vẫn mang Thái tử theo bên người, nắm chặt nhi tử rượu của mình dưới con mắt, thật là thuốc giải rượu tốt.

Mấy ngày hôm nay Thái tử buồn phiền nhàm chán, luôn có người không an phận vây quanh hắn ong ong nói chuyện, đặc biệt còn có nữ nhân biết điều, thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh hắn, chơi đùa đủ loại, nhìn thật chướng mắt, giống như mấy người bây giờ.

“Nghe nói trong cung Điện hạ có nữ nhân tên là A Loan, đàn tỳ bà rất giỏi ...” Đỗ tứ nương mang vẻ xấu hổ nhìn Thái tử một cái, vừa đúng chống lại đôi tròng mắt đen của Thái tử. Mặt nàng ửng hồng lên, đầu khẽ rũ xuống, giọng càng thêm mềm mại: “Mấy ngày nữa chúc thọ tổ mẫu, lão nhân gia thích nhất nghe tỳ bà, cho nên thần nữ muốn xin Điện hạ mượn A Loan cô nương mấy ngày, xin nàng chỉ đạo thần nữ một chút.” Đỗ tứ nương là con gái huynh trưởng của Hoàng hậu, mẹ đẻ Thái tử, từ nhỏ đi theo bên người Đỗ gia lão phu nhân lớn lên. Rất được Đỗ lão phu nhân thích.

Bởi vì Hoàng hậu mất sớm, tuy có Đỗ quý phi ở trong cung, cũng không phải được Hoàng đế thích nhất. Thêm nữa, những người đống lứa tài năng xuất chúng gần như không có, người tư chất bình thường chỗ nào cũng có, lực ảnh hưởng trong triều đình ở nhà mỗi lần giảm xuống. Đỗ lão phu nhân rất lo lắng, liền muốn cho cháu gái của mình có thể lên làm Thái tử phi, cho gia tộc một cơ hội giảm xóc, mượn cơ hội này bồi dưỡng thế hệ trẻ thật tốt.

Thành người nổi bật trong đám Đỗ gia cô nương, Đỗ tứ nương và Đỗ thất nương gánh vác trách nhiệm lấy sự hảo cảm trước mặt Thái tử. Đỗ thất nương là đích trưởng nữ của em út Hoàng hậu, trừ dung mạo, các phương diện còn lại đều thắng được Đỗ tứ nương, làm cô gái trong hậu cung, mặt mơi là thứ quan trọng nhất. Cho nên Đỗ tứ nương mới là thí sinh Đỗ gia đẩy lên.

Thái tử từ khi Hoàng hậu không còn, vẫn là Hoàng đế tự mình nuôi lớn, điều này cũng dẫn đến hắn cùng bên nhà ngoại cũng không có thân thiết, cũng có thể nói Hoàng đế không có cho hai bên cơ hội thân cận. Nhưng, dù sao Đỗ gia cũng là nhà ngoại, Thái tử cũng cần cho mấy phần mặt mũi.

“A Loan không đạn tỳ bà nữa rồi.” Thái tử có hơi không kiên nhân nói.

Thái tử vốn nói thật, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ tứ nương trắng bệch, trên mặt có vẻ lúng túng, nàng cho là Thái tử sủng ái A Loan, không muốn để cho nàng ta rời đi, cho nên mới không đồng ý.

Đỗ quý phi cũng cho là như vậy, nàng nở nụ cười hiền lành: “Nha đầu A Loan thân thể khó chịu sao? Sao Thất lang không tìm thái y nhìn nàng một chút, tiểu nương tử tuổi còn trẻ, phải chăm sóc thật tốt, đừng có tật xấu gì, lại đáng tiếc một thân cầm kỹ.”

Thái tử ngước mắt lên liếc Đỗ quý phi một cái: “Tiện tỳ A Loan không biết phân biệt, cô gia để cho người thưởng nàng ta mấy hèo, đuổi.”

Đỗ quý phi: .... Nàng kinh ngạc liếc nhìn Thái tử, A Loan này không phải được Thái tử rất sủng ái sao, ngay cả Thánh nhân muốn nghe một khúc, còn phải xem tâm tình nha đầu kia, tại sao lại bị phạt? Nhưng Thái tử nói như vậy, nàng cũng không tốt dây dưa nhiều, chỉ có thể ha ha cười nói: “Như vậy, cũng được rồi.”

Bên kia Thánh nhân vừa nghe, xoay người lại hỏi, nghe nói Thái tử phạt A Loan, cũng ngạc nhiên nói: “Thất lang thật sự không thích? Vậy đem A Loan cho trẫm đi?” Dáng vẻ a đầu kia, tài đánh đàn cũng không tệ, lúc không có chuyện gì làm nghe một khúc, cũng là tiêu khiển, làm một người phụ thân tốt, hắn đương nhiên biết con trai của hắn con ít tuổi.

Thái tử nghe vậy nhíu mày: “Tay A Loan đã bị phế, A cha cũng muốn?”

Hoàng đế không có hứng thú, khoát tay nói: “Vậy coi như thôi.” Tay phế, tất nhiên cũng không đạn tỳ bà được nữa, hắn cần đến làm gì. Nữ nhân xinh đẹp trong hậu cung, ít đi nàng ta cũng không thiếu một cái, thêm nàng ta cũng không nhiều lắm. Nhưng Hoàng đế nói với Thái tử: “Thật đáng tiếc.” Người biết đạn tỳ bà rất nhiều, nhưng chơi hay thì ít, cô gái đạn hay xinh đẹp càng ít, đứa con trai này của hắn thật phí của trời.

Thái tử tùy ý uống một ly rượu, vuốt vuốt ly rượu làm bằng bạch ngọc, nhàm chán nói: “Có cái gì đáng tiếc, chẳng qua là đứa hầu gái thôi.”

Hoàng đế với thái độ của Thái tử đối với con gái không có gì rất hài lòng, tâm tình thật tốt, liền nâng chén cười nói: “Hôm nay là sinh nhật dì của ngươi, phụ tử chúng ta cùng nhau kính nàng một chén.”

Vẻ mặt Đỗ quý phi vui mừng, liên tiếp nói: “Không dám nhận, không dám nhận.” Nhưng vẫn xấu hổ nâng chén, uống rượu trong chén, cảm giác say mặt ửng đỏ, ang ẩn tình đưa mắt nhìn Hoàng đế, nâng chén đáp lễ: “Thiếp cũng kính Thánh nhân một chén.”

Tứ phi trong cung Đỗ quý phi nhỏ tuổi nhất, mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nên dáng vẻ vẫn thướt tha. Hôm nay là sinh nhật của nàng, vốn ăn mặc trăng điểm xinh đẹp, hơn nữa lại nhuộm chút men say, càng làm cho bảy phần nhan sắc hóa thành mười phần.Hiển nhiên Hoàng đế bị quyến rũ, sau khi mỉm cười uống rượu trong chén, lặng lẽ nắm tay Đỗ quý phi.

Sắc mặt Đỗ quý phi càng đỏ, len lén giận Hoàng đế một cái, thật là phong tình vạn chủng, để cho Hoàng đế theo bản năng nắm chặt tay, lại còn ở bàn tay nàng mập mờ tìm mấy cái.

Cha rõ ràng đã nổi sắc tâm, mấy vị công chúa đang ngồi lặng lẽ nháy mắt, Hồ Dương công chúa mỉm cười đứng dậy: “A cha, dì, nhi thần có rượu, choáng váng đầu, cáo lui trước.”

Hồ Dương công chúa vừa mở miệng, Vũ Dương công chúa và Trường Nhạc công chúa tự nhiên cũng đứng lên, Hoàng đế vui vẻ đồng ý, nhìn mấy con gái và mấy cô nương Đỗ gia ra cửa điện, liền một phen ôm lấy Đỗ quý phi lui về sau điện, trong miệng còn cười trêu nói: “Ái phi, hôm nay phá lệ xinh đẹp động lòng người.”

Đỗ quý phi xấu hổ đấm nhẹ ngực Hoàng đế, gắt giọng: “Thánh nhân, vừa rồi người ...”

“Vừa rồi thế nào?” Hoàng đế cố ý trêu chọc nàng.

“Ngay trước mặt Đại nương và Thất lang bọn họ, liền ...” Đỗ quý phi mặt đỏ tía tai, “Làm cho nô tì mắc cỡ chết được.”

Hoàng đế cười to: “Ái phi quá mức dụ người, để cho trẫm khó có tẻ tự chủ a.”

Bên này Hoàng đế và Đỗ quý phi, tự nhiên phát triển tình nồng. Mấy vị công chúa và Thái tử vừa ra cửa điện, lại có mấy phần không vui.

Vốn Hồ Dương công chúa thấy thời gian còn sớm, muốn mời đệ đệ đến trong điện của mình ngồi một chút, không nghĩ Thái tử không nể tình, trực tiếp từ chối: “Cô gia mệt mỏi, đa tạ ý tốt của hoàng tỷ.” Lúc đó là biết Đoạn Yên và Hồ Dương công chúa ở cùng một chỗ, hắn lười phải thấy nàng, mới không muốn đi qua.

Hồ Dương công chúa cũng biết nguyên nhân, liền nổi lên chút tức giận: “Thất lang, A Yên chỗ nào không tốt, để cho ngươi chán ghét như thế?”

Thái tử nhìn Hồ Dương công chúa một cái, lười biếng khạc ra hai chữ: “Quá xấu.” Nói xong, thản nhiên dẫn người đi. Hồ Dương công chúa được hắn lưu lại hai chữ thiếu chút nữa bị tức đến nghẹn thở, cứ thế tức giận.

Vũ Dương công chúa vội vàng khuyên tỷ tỷ: “A tỷ, Thất lang cũng không muốn, ngươi cần gì miễn cưỡng hắn.” Hai cô em chồng của tỷ tỷ, nàng đều gặp. Muốn nàng nói, Đoạn Kiều so với Đoạn yên tốt hơn nhiều, tại sao tỷ tỷ nàng một lòng một dạ giúp đỡ Đoạn Yên, lại không chịu đổi lại thí sinh khác.

Hồ Dương công chúa khống chế tức giận, nhàn nhạt nhìn Vũ Dương công chúa một cái, “Ta với Thất lang cùng một mẹ, chẳng lẽ ta còn hại hắn. Ta đã chọn được tiểu nương tử không sai biệt lắm, chẳng lẽ để tùy những thứ khác mẹ kia thổi gió bên tai A cha, chọn cho Thất lang theo ý bọn họ.”

“Nhưng rõ ràng Thất lang không thích A Yên, sao A tỷ không đổi lại người.” Vũ Dương nhìn vào mắt tỷ tỷ: “Tỷ như Nhị nương nhà ngươi.”

Nhắc tới Đoạn Kiều, hầu như Hồ Dương công chúa không cần suy nghĩ gì liền từ chối. Đoạn Kiều lớn lên bên người Doạn gia lão phu nhân, tư tưởng, mọi việc đều có chủ kiến của mình, Đoạn Yên cũng ngu xuẩn, cũng thân cận với nàng. Đều là cùng cố gắng, tại sao không chọn thí sinh có lợi với mình.

Vũ Dương công chúa lại không ngốc, nàng đã sớm đoán được ý của tỷ tỷ, hôm nay chỉ hơi dò xét một chút, quả nhiên không có đoán sai: “A tỷ ...” Vũ Dương công chúa muốn nói lại thôi.

Hồ Dương công chúa khoát tay áo một cái: “Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.” Nói xong, nàng cũng mang người đi.

Vũ Dương công chúa nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng rất là bất an. Trường Nhạc công chúa vẫn không lên tiếng che miệng ngáp một cái, “Nhị tỷ, ngươi cũng tỉnh lại đi. Tính tình đại tỷ là không đụng đến tường Nam là không quay đầu, chuyện mà nàng nhận định, chúng ta nói cũng không được.”

“Ta xem lần này đại tỷ tính toán lầm rồi, A cha và Thất lang thích Tô gia Thập nương tử, vị trí Thái tử phi này, tám chín phần là nàng rồi.” Trong khoảng thời gian này Trường Nhạc công chúa nhìn cũng hiểu, cũng sẽ không chia xẻ với tỷ tỷ mình. “Đại tỷ cảm thấy Đoạn Kiều tìm cách khó khăn, vậy Tô Thập nương thông minh hơn Đoạn Kiều, Tô Phó Xạ cũng có thủ đoạn hơn Đoạn tướng quân. Muốn ta nói, ta tình nguyện Thất lang cưới Tô Thập nương.” Như vậy, vị trí Thái tử của đệ đệ nàng sẽ vững hơn một chút.

Vũ Dương công chúa vỗ vỗ muội muội: “Chỉ ngươi biết nhiều, lời này chớ nói trước mặt đại tỷ.”

Trường Nhạc công chúa không sao cả nhún vai một cái, bày tỏ tự mình biết rồi.

Ở đây các nàng nói đến Tô Nhan, sau khi Hoàng đế và Đỗ quý phi xuân gió một lần, hai người nằm trên giường nói chuyện nhà, không khỏi nói tới hôn sự của Thái tử.

Hoàng đế hơi lơ là, thuận mồm khen một câu: “Ta xem Thập nương nhà sư đệ không tệ, dung mạo, tài hoa, phẩm đức, gia thế mọi thứ đều không thiếu, rất xứng đôi với Thất lang.”

Trong lòng Đỗ quý phi cả kinh, trên mặt lại không thể hiện chút nào, chỉ khẽ cười nói: “Thiếp nhớ được trước đó Thánh nhân còn khen Chu gia Nhị nương tử, thế nào cách mấy ngày, liền thay đổi.”

“Trước nhìn khuê nữ nhà Chu đại học sĩ không có lỗi, chẳng qua so với Thập nương, đúng là vẫn còn kém cỏi rất nhiều.” Hoàng đế nhắc tới Chu nhị nương, thì sẽ nghĩ tới ngày tiệc ngắm hoa đó, bị Tô Nhan làm mặt ảm đạm không có ánh sáng gấp bao nhiêu lần. Để cho nhi tử lấy người này làm vợ, hắn cũng cảm thấy ủy khuất.

Đỗ quý phi nhẹ nhàng nói: “Nói đến Tô gia Thập nương tử, thiếp liền nhớ tới Đại nương.”

“Đại nương thế nào?”

“Không phải Tô gia Thập nương được hai con hổ con sao, Đại nương rất thích, liền muốn đòi một con của nàng về nuôi, lại tỏ thái độ kiêu ngạo, nhưng không có đáp ứng Đại nương, để cho Đại nương thất vọng mà về.”

Chủ ý của Đỗ quý phi là muốn nói với Hoàng đế, Tô Nhan cô nương này quá mức kiêu căng, ỷ là cháu gái ngoại của Thái phó, ngay cả mặt công chúa hoàng gia cũng không cho. Không ngờ lời của nàng lại có tác dụng ngược, Hoàng đế vẫn còn rất thưởng thức khen một câu: “Không hổ là cháu gái ngoại của tiên sinh, rất có khí tiết.”

Đỗ quý phi: ....