Vào một ngày đẹp trời, Minh Châu đến lớp còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị nhân vật nổi tiếng của trường, hội trưởng câu lạc bộ thể thao Trịnh Chí Giang đến tận lớp tìm gặp.
Chuyện là gần đến ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, các câu lạc bộ của trường bắt đầu rục rịch chuẩn bị các hoạt đồng chào mừng ngày lễ, đương nhiên câu lạc bộ thể thao cũng không ngoại lệ, vấn đề là...
“Đồng chí Minh Châu, tôi nói đồng chí đừng tức giận nhé!” Chí Giang khẽ chỉnh lại cặp kính cận nói: “Chả là câu lạc bộ chúng tôi muốn tập hợp đội bóng đá nam thi đấu với các trường, tôi đã tìm được 10 người chỉ còn thiếu một slot, đồng chí có muốn tham gia không?”
Minh Châu thích chơi thể thao, chuyện này ai ai cũng biết. Minh Châu thích đá bóng, ai ai cũng biết, kể cả chuyện Minh Châu từng kiến nghị với hội trưởng câu lạc bộ thể thao rằng phải lập một đội bóng đá nữ, không ai là không biết. Thế nhưng... cô nghe không nhầm thì là bóng đá nam thì phải?!
“Hội trưởng, cậu tìm nhầm người rồi.”
“Không, không, nhầm là nhầm thế nào được, đồng chí Nguyễn Minh Châu, lớp 12B3 trường THPT chứ còn gì, chú... à, đồng chí dám nói không phải đồng chí hay không?”
Minh Châu nổi giận, nghiến răng nói ra từng từ: “Xin lỗi đồng chí hội trưởng, tôi là nữ. Female, not male, ok?” Minh Châu không muốn để ý đến cậu ta nữa, bỏ vào lớp.
Chí Giang thấy thế thì vội kéo Minh Châu lại thuận thế choàng tay lên vai, cười cười: “Uầy, thì ra đồng chí lo lắng vấn đề giới tính. Chuyện này không thành vấn đề, tôi nói đồng chí là nam thì không ai dám nói đồng chí là nữ, coi đồng chí điển trai thế này, có khi lên sân lại có cả khối em hâm mộ cũng nên... Á!”
Hiển nhiên là vị hội trưởng đáng kính nào đó đã bị Minh Châu tặng cho một cước. Nhưng cậu ta vì sự nghiệp của câu lạc bộ, quyết không lùi bước nói: “Vậy là một cái ná bắn hai con chim, quá hoàn hảo, đồng chí Minh Châu, chuyện này cứ quyết định thế nhé, sáng thứ 7, 7 giờ 30, tập hợp tại sân bóng của trường nhé! Goodbye, see you again!”
Không để Minh Châu có cơ hội liên tiếng, cậu ta chạy mất dạng, Minh Châu có vô vàn điều muốn nói, vô số lời thô tục muốn chửi nhưng cái gì cũng không thể nói, nghẹn họng trân trối hồi lâu. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn trời xanh, lầm bầm: “Ông trời ơi, tại sao ông không để con làm con trai luôn cho rồi...”
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, sáng thứ bảy, Minh Châu đúng giờ xuất hiện tại sân cỏ. có khoảng 9, 10 đang tụm lại nói chuyện, vừa liếc mắt, Minh Châu liền nhìn thấy ai đó.
Minh Châu ngạc nhiên hết sức, chỉ tay vào Nguyên Khôi cao giọng: “Sao cậu lại ở đây?”
Nguyên Khôi thấy Minh Châu cũng không mấy ngạc nhiên: “Vậy cậu thì sao?”
“...” Minh Châu nghẹn họng.
Đồng chí Chí Thành ở một bên miệng cười toe toét giới thiệu từng thành viên trong đội cho Minh Châu, và không thể ngờ là Nguyên Khôi lại là đội trưởng. Nhìn không ra người trầm tĩnh như cậu ta cũng sẽ tham gia loại hoạt động náo nhiệt này.
Không một ai nghi ngờ vấn đề ‘giới tính’ của Minh Châu mà trực tiếp xưng huynh gọi đệ, ôm vai bá cổ, vô cùng tự nhiên làm cô suýt chút nữa cũng nghi ngờ giới tính của mình....
Buổi tập đầu tiên của đội khá suôn sẻ, nếu như không xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc thi đấu giả, Minh Châu đang dẫn bóng đến cầu môn của đối phương, không ngờ bị động tác cướp bóng của đối phương làm cho trẹo chân.
Cũng không phải chưa bị như thế bao giờ, Minh Châu cảm thấy không có vấn đề gì lớn, định tự mình đến phòng y tế của trường, nhưng vừa động đậy liền đau đến hít một hơi. Người làm Minh Châu ngã áy náy, nói muốn đưa cô đi nhưng lại bị Nguyên Khôi khẽ đưa tay ngăn lại.
“Tôi cõng cậu.” Nguyên Khôi vừa nói vừa đưa lưng về phía cô.
Minh Châu đang trong thời gian ‘nữ phẫn nam trang’ cũng không khỏi đỏ mặt, ấp úng: “Không cần đâu, tôi chỉ bị nhẹ thôi.”
“Cậu muốn tôi bế cậu sao?”
“...”
“...”
Thế là Minh Châu được Nguyên Khôi vững vàng cõng trên lưng của Nguyên Khôi trước những ánh mắt kinh hãi của những người khác.
Minh Châu quả thật không bị nặng lắm, chỉ là bị sưng một chút, cô bác sĩ chỉ cho Minh Châu và liều thuốc, nói cô ngồi nghỉ một lát thì có thể về được, sau đó liền ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Minh Châu nhìn Nguyên Khôi vẫn ngồi im trên ghế, không tự nhiên nói: “À, ờ, tôi cũng không có việc gì, cậu về trước đi, một lát nữa tôi tự về.”
Nguyên Khôi thản nhiên liếc Minh Châu một cái: “Tôi là đội trưởng, tôi có trách nhiệm.”
Minh Châu không nói được gì nữa, Nguyên Khôi không biết kiếm đâu ra quyển sách, đọc chăm chú.
Không khí im lặng, Minh Châu tự nhiêm cảm thấy bối rối không để đâu cho hết, cố gắng kiếm chủ đề để nói chuyện: “Nguyên Khôi, cậu thấy tôi mà không ngạc nhiên chút nào sao.”
Câu trả lời là: “Có gì đáng ngạc nhiên sao?”
Minh Châu lần thứ n trong ngày, bị làm cho nghẹn họng.