Tớ Thích Cậu!

Chương 42: Ngoại truyện 2: Tâm sự của Nguyên Khôi




Tôi là Nguyên Khôi, là một người lạnh lùng. Tôi nghĩ vậy, bởi ngay cả mẹ tôi cũng nói tôi như thế.

Từ nhỏ tôi đã đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, các bạn học trong lớp đều kính sợ tôi, không ai dám cãi lời tôi, chỉ có duy nhất một người là khác.

Cô ấy là Minh Châu, ấn tượng đầu tiên của tôi chính là: nam không ra nam, nữ không ra nữ, mà người cũng như tên.

Cả ngày cùng với nam sinh, nữ sinh quậy phá cười đùa. Tôi thật không hiểu nổi, có gì mà vui vẻ đến vậy?

Cũng không biết từ khi nào, cô ấy bắt đầu nhằm vào tôi, không có việc gì cũng gạt chân, hoặc là đánh vào vai tôi sau đó lại cười hì hì đến là vô tội.

Ba mẹ tôi nói gia đình tôi có ơn với ba mẹ Hà Thanh, muốn hai nhà kết thành thông gia, muốn tôi ở lớp quan tâm hơn đến Hà Thanh. Tôi ngầm đồng ý, cô gái nào cũng giống nhau thôi, vậy thì lấy cô gái mà ba mẹ tôi thích chẳng có gì là không tốt. Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, nên khi có tin đồn tôi và Hà Thanh quen nhau, tôi mặc kệ. Trước giờ tôi không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Thời gian ấy cảm thấy Minh Châu có vẻ buồn buồn, không hay gây chuyện với tôi nữa, tôi lại thấy không quen, bất giác để ý đến cô, đương nhiên là cô không biết rồi.

Có một hôm Minh Châu mặc váy đến lớp khiến cả lớp hết cả hồn, thú thực là tôi cũng hoảng sợ. Cái dáng vẻ thùy mị, nhẹ nhàng ấy chẳng hợp với cô chút nào, tôi cảm thấy dáng vẻ tự do phóng khoáng, đậm chất nam nhi kia vẫn hợp với cô hơn, giống như sinh ra đã là như vậy rồi.

“Phong cách này không hợp với cậu đâu.” Tôi hoàn toàn cảm thấy câu nói này không có vấn đề gì. Thế nhưng có lần Minh Châu hỏi tôi, tại sao tôi lại nói thế, làm cô ấy buồn mất mấy ngày, tôi mới vỡ lẽ, chắc là tôi nói ngắn gọn quá khiến cô ấy hiểu lầm rồi.

Qua cuộc thi đấu bóng đá, hai chúng tôi cũng đã thân hơn trước một chút. Trong lòng tôi có chút hâm mộ cô gái này, lúc nào cũng tự do thoải mái, không gò bó, bao nhiêu cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt. Mỗi khi cười khuôn mặt như sáng bừng lên.

Cảm thấy cô ấy ngoại trừ nói hơi nhiều thì con người không tệ, lại có một thời gian tiếp xúc, tôi liền coi cô là một người bạn. Nên khi cô ấy rủ tôi đi công viên, tôi đồng ý. Đang chuẩn bị tới chỗ hẹn thì gặp Hà Thanh. Hà Thanh nói cô ấy muốn đi cùng, tôi cũng đồng ý, người ta chẳng nói càng đông càng vui đó sao.

Tôi chỉ không ngờ được Hà Thanh lại làm tôi chậm trễ nhiều như vậy, cũng không ngờ được Minh Châu sẽ nói với tôi rằng: “Tớ thích cậu!”

Thời điểm đó, tôi hoàn toàn không hiểu được, thích là gì.

Nhưng ánh mắt ấy, rất nhiều năm sau tôi cũng không thể quên.

Có chút thương tâm, có chút hi vọng, hai gò má thoáng ửng hồng ngại ngùng rồi trở thành đau khổ tuyệt đối khi tôi nói lời từ chối.

Tôi đã nghĩ, thì ra cô ấy cũng có thể dịu dàng như vậy, một từ mà gần như chẳng liên quan gì đến cô, nhưng giây phút ấy tôi đã thấy cô ấy thật sự dịu dàng, thẹn thùng giống như những cô gái khác.

Không phải cố ý giả vờ mà xuất phát từ chính con người của mình.

Đời này, việc tôi hối hận chính là khi đó. Tôi đã tổn thương cô thật nhiều. Tôi biết bởi từ ngày đó trở đi, cô đã không còn lớn tiếng cười đùa, không còn bày trò trêu chọc tôi cũng như lấy bút chọc vào lưng tôi trong giờ học. Bởi vì cô chuyển xuống cuối lớp, càng ngày càng thân thiết với bạn học mới-Hoàng Nam.

Cô ấy sẽ cười với cậu ta, học bài cùng cậu ta, trêu chọc cậu ta nhưng vừa nhìn thấy tôi liền trưng ra vẻ mặt lạnh lùng hờ hững. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy trong lòng mình khó chịu mà sau này tôi hiểu đó là... ghen.

Tôi bất giác đưa ánh mắt theo dõi cô mỗi ngày hiển nhiên là cô không hề hay biết, bởi vì cô chẳng thèm liếc mắt đến tôi một cái.

Tôi bỗng nhớ đến cô gái Minh Châu hoạt bát, năng động của những ngày trước biết bao. 

Trái tim hơn mười tám năm nằm im trong lồng ngực cuối cùng cũng hiểu thế nào là đau, là níu giữ một người...