Ngày 1/4 của một năm nào đó...
Buổi sáng Nguyên Khôi thức dậy, im lặng nhìn tờ lịch trên tường lâu hơn một giây so với mọi ngày, sau đó mặt không biểu cảm đi làm.
Ở nhà, Minh Châu cùng lúc thức dậy, nhẩm tính ngày thì phát hiện, anh chồng yêu dấu của cô đã đi công tác được 2 tuần rồi, hôm nay chính là ngày anh trở về.
Cô ngáp một cái thật dài, 2 tuần, thật là lâu a!
Minh Châu nhìn tờ lịch trên tường, trong đầu bỗng nảy ra một ý định.
Cô tìm gắn lại tờ lịch của ngày hôm qua, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Nấu một bữa cơm thật ngon, hơn phân nửa trên bàn đều là món mà Nguyên Khôi thích ăn.
Cô hài lòng lấy điện thoại nhắn tin cho Nguyên Khôi: “Buổi tối có thể về sớm một chút không, em có chuyện muốn nói với anh!!!”
Nguyên Khôi đáp: “Có thể.”
Buổi tối, Nguyên Khôi quả nhiên về sớm, nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn thì tỏ ra ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” sau đó nhìn về phía lịch tường. Trên mặt khắc rõ hai chữ ‘khó hiểu’.
Minh Châu lại ngập ngừng: “Cũng không phải ngày gì, chỉ là chuyện em muốn nói với anh có hơi đặc biệt!”
Nguyên Khôi thu lại vẻ ngạc nhiên: “Ừ, em nói đi.”
“Ăn cơm trước rồi nói.”
Nguyên Khôi gật đầu, ngồi vào bàn. Minh Châu lại ngồi chỗ đối diện.
Mọi lần, anh công tác về, Minh Châu sẽ nói luyên thuyên đủ điều, nhất định sẽ đòi anh đưa ra ngoài ăn cơm. Nhưng hôm nay có chút lạ.
Đâu chỉ một chút!
Thấy cô cứ im lặng mãi, anh nói: “Em có chuyện gì muốn nói với anh?”
Minh Châu ngập ngừng: “Em... Chúng ta.... chia tay đi. Em thích người khác rồi!”
Minh Châu nín cười đến nội thương, cúi đầu để che đi khoé môi không nhịn được mà nâng lên, và để chờ đợi cơn thịnh nộ từ Nguyên Khôi.
Nhưng đợi một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh.
“Anh biết rồi. Thật ra lần này về đây cũng là để nói với em chuyện này, nếu như em đã có ý như vậy, vậy thì chúng ta chia tay đi!”
Minh Châu ngẩng phắt đầu lên: “Anh nói cái gì?”
Nguyên Khôi thở dài, nhắc lại: “Chúng ta chia tay đi, em cũng đã nói vậy mà.”
Minh Châu chẳng thể ngờ anh có thể nói như vậy, sững sờ một hồi, cơn tức mới xông lên tận não.
“Anh... anh ở ngoài léng phéng với con nào? Ai?”
Nguyên Khôi lại thở dài: “Anh biết là em còn yêu anh lắm, nhưng mà... anh có vợ rồi. Không biết cô ấy lại đang bày trò gì để đợi anh về nữa.”
Minh Châu nghệt mặt ra, giọng run run: “Vợ... anh?”
“Ừ, người vợ được anh rước vào từ cửa chính.”
“Cô ấy tên là Nguyễn Minh Châu.”
Minh Châu cảm thấy não mình bị quá tải, ngừng hoạt động rồi.
Nguyên Khôi cũng không chờ cô hiểu đã kéo cô vào lòng. Hôn đến quên trời đất.
“Vợ ngốc, dám lừa anh, phải phạt!”
Sáng hôm sau, Minh Châu mềm nhũn nằm trên giường, mới hiểu được.
Cô thế nhưng lại bị tên chồng mặt lạnh thối tha kia lừa rồi!!!