Đúng là chẳng ai đoán được chữ ngờ, cứ ngỡ cả đời này sẽ là người xa lạ. Thế mà đùng một cái đã trở thành bạn trai, bạn gái của nhau rồi, cứ như là đang mơ ấy.
Minh Châu tự cấu vào đùi mình một cái thật mạnh, đau đến chảy nước mắt, sau đó mới chắc chắn rằng, là sự thật, cô thật sự đã đem lớp trưởng đại nhân bắt về tay rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng liền dâng lên một cỗ hạnh phúc không nói nên lời.
Lúc ra cửa bị ông anh trêu chọc một phen cũng không thèm để ý, khiến Hoàng Khang kinh ngạc làm rơi hộp sữa.
Minh Châu cũng chẳng thèm quay đầu lại, hiện giờ cô chỉ muốn mau chóng đến trường, nhanh chóng được gặp cậu thôi. Nhưng mà đến rồi thì cô lại do dự, gặp rồi thì thế nào, giả vờ lơ cậu như trước hay là khách sáo chào một tiếng? Thế nào mới giống như bạn bình thường nhỉ, lỡ mà ‘diễn’ lố quá để đám bạn ‘tốt’ kia biết được thì hơi gay à.
Minh Châu đang mải nghĩ, bỗng có một bàn tay đập vào vai cô khiến cô giật nảy mình.
“Bà làm cái gì mà đứng ngẩn ra đó thế hả?” Tố Vân với Ngọc Yến đã đứng ở sau lưng Minh Châu từ hồi nào, hỏi.
Minh Châu chột dạ cười khan: “Có gì đâu, đang đứng đợi hai bà đó mà.”
Tố Vân nhìn Minh Châu bằng ánh mắt nghi ngờ, thế nhưng hiếm khi tốt bụng mà không vạch trần cô, chỉ kéo cô cùng lớp.
“Bà thừ người ít thôi, tóc bạc là không ai yêu đâu à?”
“Bà nói ai già đó hả, tôi còn xinh đẹp xuân xanh thế này cơ mà!”
Minh Châu vừa đấu khẩu với Tố Vân, không quên liếc mắt tới chỗ ngồi của Nguyên Khôi, vừa hay đụng phải ánh mắt đen nháy của cậu.
Minh Châu chỉ nhìn cậu một giây rồi quay phắt đi. Không hiểu sao cô bỗng thấy ngượng ngùng kinh khủng. Cảm giác được cả khuôn mặt mình đều đang nóng lên.
“Oh... Từ khi nào mà Minh Châu của chúng ta lại được gắn với hai chữ xinh đẹp vậy...” Ngọc Yến cũng hùa vào, cố ý kéo dài từ cuối cùng, rõ là giọng điệu ‘không cho là vậy’.
Minh Châu nhất thời không tìm ra được lời nào phản bác, lại ngại Nguyên Khôi nghe thấy hết mấy lời ngông cuồng của mình lúc nãy, chuồn lẹ về chỗ ngồi.
Hoàng Nam thấy cô, nở nụ cười.
Lại nói đến Hoàng Nam, từ sau vụ valentine tới giờ, cậu vẫn đối với cô như vậy, chỉ bài cho cô, thi thoảng mua cho cô vài món ăn vặt, hộp sữa. Nhưng mà Minh Châu không thể nào cứ như trước kia, vô tâm vô tính cười đùa với cậu được. bây giờ mà chuyển chỗ nữa thì cũng không hay cho lắm. Minh Châu không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Thế nào mới tốt đây!
Minh Châu còn đang than ngắn thở dài, Nguyên Khôi đã đến trước bàn cô, mặt không biểu cảm.
“Đi.”
Minh Châu không hiểu: “Đi.. đi đâu, đã vào lớp rồi.”
Nguyên Khôi nhướn mày, nói như lẽ dĩ nhiên. “Về chỗ.” nói rồi trực tiếp cầm ba lô của cô xách đến bàn Tố Vân, Ngọc Yến, một lời đã đuổi bạn nam nào đó đi, sau đó mới đặt ba lô lên, hất cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Minh Châu đơ toàn tập!
Cả lớp đều há hốc miệng!
Phải mấy giây sau, Minh Châu mới hiểu, Nguyên Khôi đây là đang muốn cô đổi về chỗ ngồi trước đây, ngồi sau lưng cậu?! Chắc là thế rồi.
Cô nhìn Hoàng Nam, ánh mắt buồn bã của cậu nhìn cô khiến cô áy náy không thôi, cô hiểu cảm giác bị người mình thích từ chối như thế nào, nên luôn cảm thấy phải đối xử với cậu tốt một chút. Định từ chối nhưng mà Nguyên Khôi hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Cậu đã ngồi vào chỗ của mình, làm như không có chuyện gì. Cậu bạn kia cũng đã ngồi vào chỗ của cô ở bàn cuối rồi, Minh Châu thần xin lỗi Hoàng Nam rồi cũng ngồi xuống.
Haizz, cô không biết rằng cậu lại bá đạo, không nói lí lẽ như vậy đấy...
Ngọc Yến thấy cô ‘trở lại’ thì vô cùng vui vẻ, thây cô nhét ba lô vào ngăn bàn. Tố Vân cười nói: “Chúc mừng cậu trở về.”
“Thật là, ngồi với tên ngốc kia bực mình chết đi được.”
Minh Châu mím môi cười. Nhìn bóng lưng quen thuộc của cậu, thầm nói: “Xin chào, tôi đã trở lại rồi!”