Tối hôm đó, sau khi trở về, Minh Châu đã mơ thấy ác mộng. Trong mơ cô mình đang ở công viên, đối diện với cô là Nguyên Khôi, cô nghe thấy chính mình nói: “Tớ thích cậu.”
Cậu nói: “Tôi không thích cậu.”
Cô còn chưa kịp hỏi tại sao thì khung cảnh trước mắt lại đổi thành ở bên bờ sông, Nguyên Khôi cũng đổi thành Hoàng Nam, cậu nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết: “Tôi thích cậu, thích cậu rất, rất lâu rồi.”
“Nhưng tôi chỉ coi cậu là bạn.” Hoàng Nam cúi đầu ủ rũ nhưng một giây sau đã ngẩng lên với khuôn mặt dữ tợn.
“Tôi không muốn làm bạn cậu!” cậu hét lớn, tiếng hét như muốn nuốt chửng cả cô vào trong.
Cô cũng sợ hãi hét lên: “Không phải tôi muốn nói như vậy!!!...Á, ui da!”
Phía đối diện cũng đồng thời “Á”.
Hoàng Khang bị cô em đang ngủ say bỗng bật dậy đập mạnh vào đầu mình một cái đa điếng, trừng mắt: “Thật tình, mới sáng sớm đã bị cái gì thế hả?”
Minh Châu còn chưa tỉnh ngủ ngơ ngác nói: “Ơ, anh, sao nửa đêm nửa hôm lại vào phòng em?”
Hoàng Khang ngã ngửa, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mặt trời đã lên đến mông rồi...!”
Đến khi ngồi trên bàn ăn, Hoàng Khang mới trưng cái vẻ mặt bà tám: “Anh hỏi này, mơ cái gì mà... đặc mùi gian tình thế hả?”
“Suỵt... mẹ nghe thấy bây giờ.”
“Ba mẹ chẳng dắt nhau đi sắm đồ tết rồi.”
Minh Châu nghe vậy thì yên tâm: “Anh nhớ Hoàng Nam, ngày trước hay chơi với chúng ta chứ?”
“À, cái thằng nhóc trắng nõn đấy à, nhớ, sao?”
Minh Châu kể sơ lược chuyện Hoàng Nam chuyển đến cùng lớp, rồi chuyện tỏ tình tối qua, lại thở dài.
Hoàng Khang trưng vẻ mặt bà tám.
“Rồi sao?”
“Thì từ chối chứ sao. Mặc dù cậu ấy nói sau này vẫn là bạn, nhưng nghĩ đến việc gặp cậu ấy là lại có chút không tự nhiên. Chẳng lẽ giữa con trái với con gái không thể thân như bình thường được hay sao?”
“Cũng khó nói lắm, nếu bình thường thì nó đã chẳng phải con trai. Mà anh thấy nó cũng tốt, sao em không thích?”
Minh Châu mặt không cảm xúc: “Em đi chơi với kun kun.” Kun kun là con gấu bông trên giường Minh Châu...
***
Kì nghỉ tết dành cho sinh viên lúc nào cũng dài hơn, Minh Châu thật chẳng thích cái cảm giác mà bản thân phải đi học trong nghi ông anh mình lại tung tăng đi chơi với gấu một xíu nào. Chỉ có duy nhất một điều được đưa đến trường bằng chiếc exciter 150 khiến cô gỡ gác lại được chút xíu.
Hoàng Khang cầm lấy mũ bảo hiểm, tiện tay xoa đầu em gái: “Nhớ học cho ngoan, buổi chiều anh đến đón.”
Hoàng Khang đều đặn đưa đón cho đến tận ngày trở lại trường mới thôi, thời gian này những người quen biết Minh Châu đều biết cô có một anh chàng đi xe exciter đưa đón mỗi ngày, trước lúc rời đi đều yêu chiều xoa đầu cô một cái. Tuy nhiên không ai biết, sau khi anh chàng đó rời đi thì điểm đến tiếp theo là gặp mặt một cô gái xinh đẹp khác. Và một chàng trai khác lặng lẽ nhìn những cử chỉ thân thiết của hai người nọ mỗi ngày.
Buổi chiều đầu tiên Hoàng Khang về trường. Minh Châu còn đang bận cảm thán vì mất mất một tay xe ôm, lại phải trở về với cái xe đẹp cọc cạch thì Nguyên Khôi lù lù xuất hiện.
“Cậu hôm nay có vẻ buồn nhỉ?”
Minh Châu cảm thấy dùng từ buồn để miêu tả tâm trạng lúc này của cô cũng không sai, thật thà đáp: “Rất buồn.”
“Bởi vì anh ta không đến đón sao?”
Minh Châu đột nhiên cảm thấy Nguyên Khôi lại có thể đạt tới cảnh giới thấu hiểu người khác như vậy, thật sự là chuyện lạ chưa từng thấy, không khỏi ngạc nhiên gật đầu.
Mà Nguyên Khôi thấy cái gật đầu đó, cơn tức lại trào lên một cách không kiểm soát. Có ai mà ngờ được, một người cách đây không lâu còn nói thích cậu, mà bây giờ lại thản nhiên qua lại với người khác như thế, bảo cậu làm sao không tức cho được.
“Cậu... sao cứ phải học đòi yêu đương sớm thế hả?”
Thình lình, Nguyên Khôi lấy từ trong cặp ra một cái hộp, nhét vào tay Minh Châu rồi bỏ đi.
Minh Châu nhìn cái hộp trên tay mình nói vọng theo: “Này, đây là cái gì, sao lại đưa tôi?”
Nguyên Khôi không quay lại trả lời: “Cho cậu!”