Mới sáng sớm Minh Châu đã có linh cảm hôm nay sẽ gặp phải chuyện gì đó không tốt. Quả nhiên là, thầy Văn vừa bước vào lớp, câu đầu tiên chính là:
“Các em lấy giấy làm bài kiểm tra 15 phút.”
Thầy Văn là thầy dạy môn toám, có thể nói trong các thầy cô giáo ở trường thì Minh Châu sợ nhất chính là vị này. Chẳng thích gì chỉ thích là bất ngờ, bất ngờ kiểm tra bài tập, bất ngờ kiểm tra bài cũ, và bất ngờ kiểm tra 15 phút.
Trong lòng Minh Châu lập tức gào to, không xong rồi!
Minh Châu nhìn đề bài mới viết được một nửa trên bảng, thiếu chút nữa là ôm đầu đập bàn.
“Bà biết làm không?” Minh Châu hỏi Ngọc Yến.
“Biết một chút.”
Ngọc Yến nói biết một chút tức là biết là biết làm, Minh Châu yên tâm. Thế nhưng....
“Các bạn làm nghiêm túc cho tôi, không cho phép gian lận. Ngọc Yến, Tố Vân, hai bạn lên bàn đầu ngồi.”
Lần này Minh Châu đập đầu thật. Thầy muốn em sống sao?
Minh Châu ngồi ‘ngắm’ thầy, hễ thầy nhìn đến, cô liền cúi đầu viết bậy vào nháp một đống loằng ngoằng rồi thì ra chiều suy nghĩ ghê lắm. Kết quả là hết nửa thời gian, bài vẫn trắng tinh.
Đề bài đúng là có khá khó, tuy nhiên đối với Nguyên Khôi thì đơn giản như bài cơ bản, nhoáng cái đã xong. Hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Minh Châu còn đang vẽ vòng tròn, bài thì trắng mà giấy nháp thì sắp không còn nhận ra màu giấy nữa rồi.
Nguyên Khôi mặt không biểu cảm ném cho Minh Châu một mảnh giấy.
***
“Hôm nay phải cám ơn cậu rồi.” Minh Châu cười hì hì đưa chai nước cho Nguyên Khôi. “Ai cũng nói bài đó rất khó, cậu làm sao lại làm nhanh như vậy nha?”
Nguyên Khôi nhận lấy chai nước, uống một ngụm: “Thật ra cũng không khó lắm.”
Minh Châu gật đầu, trong lòng âm thầm bổ sung: đương nhiên chỉ đối với cậu thôi.
Hiện tại hai người đang ngồi ở sân vận động, cũng vì Minh Châu lấy cơ ‘báo ơn’ nhất định kéo Nguyên Khôi ra đây cho bằng được.
“Cuối tuần này, cậu có bận gì không, nếu không cùng đi công viên đi, mình nghe nói gần quảng trường mới mở một cái rất khá.”
“Không trả lời tức là không bận đúng không? Vậy hẹn 7 giờ trước trước quảng trường nhé, đồng ý rồi đấy!”
Minh Châu tự mình nói một hồi cũng không quan tâm Nguyên Khôi có đồng ý hay không liền tự mình quyết định.
Chủ nhật rất nhanh liền tới.
Minh Châu lục tung cả tủ đồ nhỏ xíu của mình cả nửa ngày rốt cục cũng tìm được một bộ đồ cũng coi như là có chút nữ tính.
6 giờ, Minh Châu đã đứng trước cổng quảng trường, trong lòng vừa vui vẻ vừa hồi hộp. Thế là cô rút điện thoại ra đăng lên face một status.
Lần đầu hẹn hò hồi hộp quá các bác ơi!
Nghĩ nghĩ một chút lại qua google tìm ‘lần đầu hẹn hò nên làm như thế nào’, kết quả tìm đều là: cười phải duyên, nói chuyện nhỏ nhẹ phải dịu dàng, nhẹ nhàng, da mặt phải mỏng một chút.
Mặc dù Minh Châu cảm thấy mấy cụm từ kiểu như nữ tính, nhẹ nhàng,... chẳng có tí liên hệ với nào với cô nhưng vẫn lấy ra một cái gương, cố gắng hết sức làm ra dáng vẻ ‘dịu dàng’.
Đúng lúc có một cặp nam nữ đi ngang qua nhìn Minh Châu bằng ánh mắt ‘bệnh nhân trốn trại’ khiến ai đó ngượng đỏ mặt.
Nơi này người qua lại không ít, Minh Châu sợ cô sẽ bị mấy chú công an đẹp zai tống lên phi thuyền ném về sao thổ nên không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc chờ đợi.
Chờ rồi chờ, giờ hẹn cũng đã qua được chục phút, thế nhưng người còn chưa thấy. sự mong chờ trên khuôn mặt chậm rãi chuyển thành buồn bã. Nguyên Khôi trước giờ luôn luôn đúng giờ, muộn giờ thì chỉ có một khả năng, cậu không muốn đến.
Chỉ có một mình cô mong chờ, một mình cô vui vẻ, cũng chỉ có một mình cô thất vọng.
Tus đăng được hơn 1 giờ có đến mười mấy lượt bình luận, cũng không ít người bày tỏ cảm xúc haha. Minh Châu thấy càng thêm nhức mắt, thế là dứt khoát xóa luôn. Off face, tắt nguồn. Đáng ra nên về nhà, nhưng cô lại không muốn cứ thế trở về, thế là một mình đi vào công viên trò chơi.
Cũng không phải chỉ hai người mới có thể chơi, một người cũng có thể chơi thật vui nha.
Thế nhưng dường như ông trời cũng muốn chứng minh cô sai, nên hết lần này đến lần khác, Minh Châu đều gặp một đôi tình nhân cười nói vui vẻ. Lúc đi tàu siêu tốc, ngồi trước cô là một cô gái, thời điểm tàu chạy nhanh, cô gái sợ hãi nép vào lòng bạn trai ngồi bên cạnh. Đi nhà ma cũng chỉ có cô là đi một mình, xung quanh đều là tiếng hét sợ hãi của cô gái và tiếng dỗ dành của bạn trai.
Để ý một chút liền thấy bọn họ đều là tóc dài mềm mại, áo váy thướt tha, vừa nhìn liền có cảm giác dịu dàng, yếu đuối.
Trong khi chính mình thì....
Minh Châu cũng không tiếp tục làm khó mình mà đến chỗ hồ phun nước tạm coi là vắng vẻ ngồi xuống.
Thì ra tất cả con trai đều thích kiểu con gái như vậy. Nguyên Khôi cũng không phải ngoại lệ.