Tôi đi dọc sân trường quen thuộc.
Trường hôm nay đông đúc hơn hẳn thường ngày.
Hôm nay là khai giảng mà.
Tôi nhớ ngày này năm ngoái cô ấy vẫn đi cạnh tôi mà. Mùi anh đào tưởng như vẫn lởn vởn quanh tôi.
Tưởng như hôm qua cô ấy vẫn đây.
À phải rồi ngày này năm ngoái cậu ấy mới chuyển đến đây.
Bây giờ cậu ta đã hoàn toàn thắng tôi rồi.
Tôi thấy mình quả là vô cùng hèn nhát.
Lẽ ra khi cô ấy một mực bỏ đi Mỹ tôi phải đuổi theo chứ.
Hàng ngày tôi dằn vặt bản thân mình thật nhiều.
Đi hay không đi???
Tôi có nên đuổi theo cô ấy không???
Và đến một lúc tôi nhận ra rằng tôi đã muộn rồi. Cậu ta sẵn sàng đuổi theo tận sang Mỹ để dành được người con gái cậu ta yêu.
Tôi lại chỉ có thể đứng ngoài cười nhạt.
Haha tôi mất cô ấy rồi.
Tôi thật là vô cùng hèn nhát.
Tình đầu của tôi…
Rốt cuộc lại không thành…
Phải mà.
Từ bây giờ tôi sẽ học cách quên cô ấy.
Nhưng vẫn luôn giữ lại những hình ảnh ấy ở một góc nhỏ trong tim.
Khoảnh khắc khi ta nắm tay nhau chạy trên đồng hoa oải hương năm lớp 9.
Anh cảm thấy trái tim hai ta đã chung một nhịp đập.
Dần dần hai tiếng “Yêu em” đã khắc sau trong tâm khảm anh.
Dù có muốn quên cũng không thể…
Tình đầu của tôi…
Anh không bao giờ quên em…