Bốn người chúng tôi và hướng dẫn viên đứng trước nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Bên ngoài nhà máy có cái biển ghi chữ Mazzle treo nghiêng nghiêng ngả ngả.
Anh hướng dẫn viên bảo chúng tôi bịt mắt vào rồi lùa bọn tôi như lùa
vịt vào trong. Bọn tôi đi rất lâu rất lâu. Chân tôi mỏi rã rời nhưng vẫn không dám lên tiếng. Không chết nhục à?
– Đến rồi. Các em bỏ bịt mắt ra đi. Từ bây giờ cuộc đua chính thức
bắt đầu. À quên, mỗi đứa lấy một khẩu súng đi. Đây là súng nước, phun
nhau cho vui nhá. Hô hô hô – Anh hướng dẫn viên vừa cười vừa mặc cái áo
kì quặc vào?
– Thế anh thì sao? – Tôi tò mò hỏi.
– À, thì bay thôi – Nói rồi cả cơ thể anh bỗng bay lên.
Tôi sốc toàn tập.
Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra là hóa ra anh ta được trực thăng kéo lên bằng cái áo kì quặc vừa nãy.
– Bắt đầu thôi – Minh Hoàng nhìn tôi nói rồi chạy đi luôn.
Uhm…mình cũng đi thôi.
Tôi chạy về một hướng ngược lại với Minh Hoàng.
Công nhận cái trò này khó thật. Theo ước tính của tôi thì cái mê cung này cũng phải khoảng 2 ha, lại còn ngoằn ngoèo, nhiều phòng. Điện thoại thì bị thu hết sạch, trên người chỉ có mỗi một cái balo đựng đồ ăn. Quả thật tìm không biết bao giờ mới thấy đường ra. May mà tôi nói dối mẹ là ngủ nhà Tú rôi nên không sao. Max may.
Tôi đi hết lòng vòng cả tầng một mà chả thấy ai để bắn cả. Chán =(((
Ô…có một cái cầu thang, chắc là lên tầng hai rồi ra ngoài bằng cửa
thoát hiểm sẽ dễ hơn. Nghĩ vậy tôi leo lên luôn mà không ngần ngại.
Chả có gì. Chả có gì. Chả có gì…
Tôi đi khắp các phòng mà chả thấy cái cửa thoát hiểm của nợ nào. Quái thật. Không hiểu trước đây công nhân của cái nhà máy chết tiệt gì có
thể làm ở đây cơ chứ. Thật ra cái Mazzle này khó gấp mấy lần mê cung
bình thường ý.
Có tiếng bước chân!
Tôi nhón chân thật nhẹ để người đó không phát hiện ra mình rồi núp vào một cái phòng.
Tôi nhòm ra.
Hóa ra là Hoàng Nam.
Hehe, cho hắn ướt một phen chơi. Tôi mai phục sẵn ở cửa chỉ chờ hắn đi qua.
1…2…3…
Tôi nhảy ra trước mặt Hoàng Nam rôi siết cò…
– Phụp… – Ơ đấy không phải tiếng súng đâu nhé. Mà sao tối thế nhỉ?
– Ê, cái súng đấy bị thủng rồi – Hoàng Nam nói.
– WT? Thảo nào cứ thấy ướt ướt tay nãy giờ – Tôi ấm ức.
– Đồ ngốc – Dù tối thui tôi vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhếch mép nhìn tôi với vẻ khinh thường.
– Ê, sao tự nhiên tối thế nhỉ? – Tôi đánh trống lảng.
– Chắc tổng công ty bị quá tải điện và ngắt điện ở một số chỗ rồi.
Cũng phải thôi. Mazzle có mấy chục mê cung to uỵch thì không quá tải mới là lạ đấy – Cậu ta nói vẻ thản nhiên trong khi tôi lo sốt vó.
– Thế này sao mà ra được ngoài. Tối thui ý – Tôi lo lắng.
– Chắc tí người ta khác sửa lại thôi? Có đồ ăn không?
– Có, thì sao? – Tôi vạch cho cậu ta xem cái balo đầy bim bim, ô mai, chip chip các thứ của tôi.
– Haha, thế là Hạnh Nhi khỏi lo chết đói – Tôi nhìn thấy cậu ta cười nhạt.Chắc là do đã quen với bóng tối rồi.
Cậu ấy thường gọi tôi là Heo Nhi cơ mà? Có lẽ đã hết thật rồi. Bây giờ đối với cậu ấy tôi chỉ là một người bạn thân.
Không hơn không kém, chỉ là một người bạn thân mà thôi.
Tôi lấy một gói bim bim ra ăn, tiện tay ném cho cậu ta một gói. Cậu ta chụp lấy mà không nói gì.
Hai chúng tôi cứ thế ngồi trong im lặng và ăn.
– Ui giồi ôi đã hết rồi – Tôi mặt mũi méo xệch nhìn cái balo trống không.
– Hết rồi??? – Hoàng Nam giật mình quay ra nhìn tôi. Phải nói là nhìn rất châm biếm – Đúng là đậm chất He…Hạnh Nhi
Vừa nãy cậu ta định gọi tôi là Heo Nhi hả? Tôi cũng ước có một ngày
tôi có thể giẫm nát bét cái lòng tự trọng vớ vẩn mà gào to “Tôi là Heo
Nhi”
Nhưng chả bao giờ có chuyện đấy đâu.
Rất lâu, rất rất lâu sau. Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã 11h30 rồi mà vẫn mất điện. Làm thế nào bây giờ?
– Không thể chờ được nữa, phải đi ra ngoài thôi – Hoàng Nam đứng dậy và đi luôn.
– Nguy hiểm lắm, ta có thấy cái gì đâu cơ chứ – Tôi chạy theo sau Hoàng Nam.
– Cậu không đi thì cứ ở lại đi – Hoàng Nam lạnh lùng.
Tôi không nói gì mà lẽo đẽo đi theo cậu ta.
– Cẩn thận – Bỗng Hoàng Nam hét lớn.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn, theo quán tính bước tiếp.
Cả người tôi hẫng giữa không trung, may mắn có hắn giữ vạt áo tôi
lại. Hóa ra tôi suýt nữa không cẩn thận mà ngã xuống tầng dưới. Tại cái
hành lang chết tiệt này cơ, đang yên đang lành lại phá lối đi.
Hoàng Nam kéo tôi lên rồi thả ra. Thở phào một cái nhẹ nhõm.
Tôi bất giác không kìm được mà phá lên cười khoái chí.
Hắn quay ra nhìn tôi khó hiểu.
– Cậu lo cho tôi thế cơ à? – Da mặt tôi dày hơn tôi tưởng thật.
– Không. Lo mất bữa thịt lợn thôi – Hắn lạnh te. Lúc sau mới phát
hiện ra mình lỡ miệng hắn đỏ cả mặt, quay ra chỗ khác, không dám nhìn
tôi nữa.
Tôi lại nén cười. Tất cả là chỉ vì lời thề độc của tôi vào hôm ấy “Tớ mà thích Hoàng Nam thì tớ sẽ là con heo”
Tôi đúng là con heo thật. Con heo ngu ngốc là đằng khác.
– Thế bây giờ đi làm sao – Tôi hỏi.
Hắn ta không nói gì mà chỉ về phía trước. Ồ, có một sợi dây thừng. Chắc là để đu qua ý mà.
Tôi quay sang nhìn Hoàng Nam thì thấy cậu ta xắn tay áo, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
– Khoan khoan cậu qua đó làm sao được, nhà máy tối thui như thế này,
khả năng rơi xuống sẽ là rất cao. Nghe tớ đi, đừng qua – Tôi kéo tay
Hoàng Nam lại nhưng không xuể. Một con heo cũng không cản được thanh
niên trai tráng. Nhục mặt a~
– Ở yên đây, tí tớ chỉ cách đu qua – Dứt lời hắn đu sang luôn, mặc kệ tôi nói gì thì nói.
– Pựt… – Mọi người biết đây là tiếng gì chưa? Tiếng dây thừng đứt đó. Hạnh Nhi nói có sai bao giờ đâu.
Cả người Hoàng Nam rơi xuống, thế mà cậu ta vẫn im lặng không nói gì.
– Hoàng Nammmmmmmmmmmmmmm – Tôi hét thất thanh, không biết làm gì hơn là nhảy xuống.
Yub =))) Tôi nhảy xuống thật.
– Ùmmmm
Hai người bọn tôi rơi tùm xuống bể nước lạnh. Lạnh thật!
Tôi quay sang nhìn hắn, không kìm hãm mà cười phá lên.
– Haahaaaahaaaaaaaa
– Hahaaaahaaaaa – Hắn cũng quay ra nhìn tôi cười khanh khách.
Hai con chuột lột chết rét cười như bọn điên trong bể nước.
* * *
– Lạnh quá – Tôi co ro hơ lòng bàn tay mình trước cái bật lửa – Chả ấm lên tí cóc khô nào.
– Ừ, thế này mai ra được ngoài ốm cả lũ – Hắn sụt sịt mũi, co ro không kém.
Hic, lạnh ơi là lạnh ý chứ. Giữa mùa đông thế này hai đứa bị lạc
trong mê cung tối thui lại còn rơi tùm xuống hồ nước lạnh. Truyện Số đỏ
thì có Sơn tóc đỏ. Mình đen như thế này chắc là do tóc đen, mai đi nhuộm tóc đê.
– Ngủ đi cho đỡ lạnh.
– Ừm – Tôi gật đầu – Hi vọng mai sẽ có người đến cứu chúng ta.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
– Cốc cốc… – Tôi hồi hộp đứng trước nhà chờ cô Vân ra mở cửa.
– Ơ, Hạnh Nhi hả cháu? Có chuyện gì không? Vào chơi với Bin nhé? – Cô Vân cười dịu dàng nhìn tôi. Ước gì mẹ tôi cũng được như thế này.
– Hạnh Nhiiiiiiii – Bin lao ngay ra cửa, đã mặc sẵn áo mưa và đi ủng cao su như lời tôi dặn.
Chả là hôm qua xem dự báo thời tiết tôi thấy báo hôm nay mưa nên đã hẹn sẵn Bin mai đi tắm mưa.
– Mẹ ơi con đi chơi nhé – Bin năn nỉ mẹ, đôi mắt long lanh to tròn cụp xuống coi bộ rất tội nghiệp.
– Nhưng đang mưa mà – Cô Vân nhìn lên trời – Với cả…
– Hihihiiii – Tôi với Bin nắm tay nhau chạy trên phố. Tôi đã lường
trước điều này rồi. Mẹ gì mà cho con đi tắm mưa bao giờ. Nhưng chắc chắn cô ấy không đi tìm đâu, lười girl mà =))))
Hai chúng tôi đi ra công viên. Cùng nhau té nước vui vẻ… Tiếng cười tinh nghịch của chúng tôi như hòa vào tiếng mưa tí tách.
Tôi choàng tỉnh bởi ánh nắng chói chang chiếu từ cửa sổ. Woww, trời sáng rồi.
Tôi quay sang định lay hắn dậy thì…
Ánh nắng rọi vào hắn làm tôi ngỡ như hắn đang tỏa ra vầng hào quang
rực rỡ như thiên sứ. Làn da trắng mịn như em bé. Hic gato quá! Đôi môi
của hắn hơi đỏ đỏ, be bé như cánh hoa anh đào…
Trời ơi, tôi đang nghĩ cái gì vậy nè, sao tự dưng tôi…
Tôi…
Tôi…
muốn mi hắn 1 phát quá vậy?
Tôi cố kìm cái đầu ngu si của mình lại, trong khi nó cứ một mực tiến vào gần hắn ta. A, không được làm thế.
Thế quái nào mà tôi vẫn không ngăn được mình…cứ dí sát mặt vào môi hắn…
Khi môi tôi còn cách môi hắn khoảng 1 mm nữa thì…
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra…
Khỏi phải nói rồi, hắn nhìn tôi như biến thái.
Công nhận tôi cũng biến thái thật.
Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì, hắn đã ngóc đầu lên…làm khoảng cách giữa môi tôi vào môi hắn ngày một gần hơn.
0,7… 0,5… 0,2…0,1…0,01…
– Hạnh Nhi – Đây là tiếng Minh Hoàng mà. Tôi quay ra nhìn thấy Minh
Hoàng đã đứng đó từ bao giờ cùng Mai Linh, mặt mày sa sầm lại.
Tạch rồi.