Tôi và hai người bọn họ đi xuống nhà hàng để ăn sáng vào lúc 7h30.
Phải nói là Lạng Sơn tuy chỉ là một tỉnh lẻ miền núi nhưng cái khách sạn cũng được phết chứ nhỉ. Song chúng tôi đi ra đại sảnh thì thấy MC Tú
Anh và các nhóm khác đã ở đấy. MC bảo mỗi người lên rút thăm để chọn một công việc.
Ba người bọn tôi mỗi người rút một tờ giấy. LỄ TÂN, NHÂN VIÊN CỨU HỘ
BỂ BƠI, BỒI BÀN. Nghe có vẻ hợp lí nhỉ. Tôi là lễ tân, Minh Hoàng là
nhân viên cứu hộ bể bơi còn Hoàng Nam là bồi bàn. Chí ít Hoàng Nam còn
biết về đồ ăn nhiều hơn bọn tôi.
Nhưng KHÔNG. Nằm mơ đi nhé. TÔI LÀ NHÂN VIÊN CỨU HỘ BỂ BƠI, MINH
HOÀNG LÀ BỒI BÀN, HOÀNG NAM LÀ LỄ TÂN. Minh Hoàng thì chả biết cái món
cóc khô gì trong khi Hoàng Nam ăn nói cục cằn thô lỗ thế mà làm lễ tân?
Mà quan trọng nhất là…sao tôi lại làm nhân viên cứu hộ bể bơi??? Tôi
từng có tiền sử 5 lần chết đuối ở bể bơi rồi cơ. Mày troll tao hả hộp
bốc thăm?
Tôi thay đồ bơi rồi đi ra bể bơi. Ở đấy có sẵn một cái ghế cho tôi.
– Ồ cô đến rồi, cố làm cho tốt nhé. Tôi đi đây – Nam nhân viên cứu hộ bể bơi nhìn thấy tôi liền tót đi luôn.
– Ơ khoan…khoan đã. Tô…tôi không biết làm gì cả – Tôi nói với theo.
– A lô, anh đây. Hôm nay anh không phải làm việc ở khách sạn nữa.
Mình đi chơi đi… – Anh ta lôi điện thoại ra gọi cho người yêu mà chả
thèm để ý đến lời tôi nói rồi đi thẳng.
Tôi ủ rũ lại ghế ngồi. Đang lướt Facebook thì…
– Ọc…ọc…ọc…cứ…cứ…u…cứu…tô…i.
What the hợi? Ai chết đuối hả? Tôi nhìn xuống bể bơi thì thấy một
thanh niên nhiều tuổi hơn tôi đang giẫy giụa dưới bể. Tôi xin nhấn mạnh
từ thanh niên nhé. Ai đời đàn ông con trai bụng sáu múi mà lại không
biết bơi, đến nỗi phải để một con cá mắm như tôi cứu.
Không nghĩ gì nhiều, tôi cứ thế mà nhảy xuống.
* * *
Tôi đi dọc bể bơi, tay cầm 10 tờ đánh giá của khách hàng, cười như
dâm tặc. Muahhahaahaaaa…cuối cùng sau một ngày làm việc như trâu tôi
cũng có được 10 phiếu đánh giá tốt của khách hàng. Tôi nhớ là
trước tôi có về quê giỗ cụ và đi ra ruộng cày thử một buổi cùng bác hàng xóm. Tôi không biết diễn tả sao cho xuể cảm giác lúc đấy. MAX MỆT! Rồi tôi ốm liệt giường 2 TIẾNG lận. Thế nhưng mà làm nhân viên cứu hộ bể
bơi thì mệt gấp 1000000000000000000000000000000000000000000000 lần. Hôm
nay tôi đã nhảy xuống bể cứu người gần 30 lần. Mà 30 người thì đến 20
người là đàn ông, mà lại còn là thanh niên trai tráng cơ. Tôi thề có đôi dép tông của tôi đấy. Bảo sao anh nhân viên cứu hộ bể bơi kia có cơ
bụng 6 múi.
– Á…chủm…
* * *
– Chúng em sẽ không tham gia trò chơi này nữa. Đằng nào cũng chỉ là
một trò chơi thôi. Nhưng trò chơi này quá sức với cậu ấy. Không phải quá đáng khi bắt một đứa con gái chân yếu tay mềm đi làm nhân viên cứu hộ
bể bơi ư? Hôm nay em và Minh Hoàng chó, à nhầm…Minh Hoàng mà không đến
thì cậu ấy đã chết đuối ở bể bơi rồi.
Tôi mở mắt ra thì thấy cái trần nhà trắng toát và đâu đó phảng phất
hương…thuốc sát trùng. Đây chắc là bệnh viện rồi. Tôi còn nghe thấy
tiếng Hoàng Nam, hình như hắn đang than phiền với thầy hiệu trưởng về
cuộc đua kì thú. Còn nhân vật “cậu ấy” hình như là tôi.
– Nhưng điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến hạnh kiểm của các em đấy.
Đây là một chương trình do nhà trường tổ chức với kinh phí không nhỏ để
nâng cao tên tuổi. Vậy mà những học sinh xuất sắc như các em được mời mà lại không chịu tham gia thì đây sẽ là chuyện lớn đấy – Đây đích thị là
giọng thầy hiệu trưởng.
– Ôi thầy ơi đừng. Hoàng Nam là đồ ăn nói linh tinh. Em rất khỏe. Hôm nay em chỉ trượt chân ngã xuống bể thôi. Em vẫn tiếp tục tham gia thầy ạ – Tôi bật dậy ra năn nỉ thầy. Hic thầy hiệu trưởng đập troai ơi.
– Là tớ bảo Hoàng Nam ngừng tham gia chứ không liên quan gì đến cậu
đâu Hạnh Nhi ạ – Cửa phòng bệnh viện mở tung. Và cái giọng the thé của
Mai Linh hành hạ tai tôi.
Nhỏ ta trơ trẽn khoác vai Hoàng Nam. Thế mà cậu ta không làm gì. Đúng là không thể hiểu nổi cái cặp đôi trơ trẽn này.
– Đúng vậy. Vì một thành viên của đội không tham gia nên đội của em
không được tham gia nữa – Thầy nói – Thôi tôi đi về trước đây.
– Chúng em chào thầy ạ – Bọn tôi đồng thanh.
Lúc này chỉ còn lại 4 người bọn tôi trong phòng.
– Sao phải ngạc nhiên thế hả Hạnh Nhi? Tớ là bạn gái Hoàng Nam nên dĩ nhiên tớ có quyền quyết định rồi – Nhỏ ta đi ra khoác vai tôi – Hay là
cậu thích Hoàng Nam hả?
Sao Mai Linh lại là bạn gái của Hoàng Nam nhỉ? Với tư cách là bạn
thân từ bé của cậu ta thì tôi thề có cái đôi Converse Chuck Taylor này
là Hoàng Nam còn lâu mới thích loại con gái kiểu này.
– Sao vậy? Nói đi rồi tớ sẽ cho cậu cơ hội cạnh tranh công bằng. Sao
hả, cậu có thích Hoàng Nam không? Hay nói cách khác cậu có phải là Heo
Nhi không? – Nhỏ ta lại giở điệu cười ngọt ngào như búp bê Barbie phản
diện.
Cả Hoàng Nam và Minh Hoàng đều đang nhìn tôi. Đáy mắt Hoàng Nam mang một chút…kỳ vọng?
– Tất nhiên là không rồi, nghĩ gì.
* * *
Mọi người đã đi về hết còn lại một mình tôi vật vờ trên đường Thái
Hà. Ý tôi là Hoàng Nam và Mai LInh cùng về còn Minh Hoàng về một mình.
– Ting ting… – Điện thoại tôi báo có tin nhắn.
” Bố mẹ không ăn cơm nhà, con tự đi ăn ở ngoài nhé.
p/s: Về mẹ cho thêm tiền.”
” OK mum.
Lớp diuuu. Chụt” – Tôi nhắn lại cho mẹ.
Aigoo, hôm nay xõa đê.
Mặc dù được đi xõa đấy nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy tim mình nhói nhói ( giống như kiểu đọc truyện ngược ý. Fan cuồng ngôn tình chắc chắn trải qua cảm giác này rồi.)
Tôi vào một nhà hàng thiết kế kiểu vintage. Đúng kiểu tôi thích luôn á. Tôi mở S6 edge mới tậu của tôi ra ( khoe của tí)
Lên google search “kênh 14″… ấn vào phần “Musik”…
– Phụt – Tôi phun thẳng cốc trà sữa chocolate vào bàn.
– Quý khách có sao không? – Chị nhân viên phục vụ rối rít hỏi còn tôi cả người cứ lắc lắc như đang phê thuốc.
Quay cuồng…quay cuồng…
– A lô, cho một xe cấp cứu đến số XX đường Thái Hà. Dạ có một bệnh nhân đang…lắc điên cuồng ạ…
[20 phút sau]
– Pasta và Pizza của quý khách đây ạ – Chị phục vụ vừa nãy nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.
– Ahihi, em cảm ơn chị – Tôi cười ngượng.
– Chúc quý khách ngon miệng – Rồi chị ấy bỏ đi như kiểu sợ tôi ăn rồi phụt vào mặt chị ấy.
Nhồm nhoàm…nhồm nhoàm… Tôi ăn cật lực, tu nước ừng ực.
Quả thật đến bây giờ tôi vẫn không dám nhìn vào màn hình điện thoại. Mình có bị quáng gà không ta?
Tôi mở điện thoại ra lần nữa… OMG! Ai đó cho tôi một liều thuốc trợ tim với…
Tôi tát vào mặt mình năm cái, mặc cho những vị khách kia nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
“Fan khắp nơi phát cuồng vì sự trở lại quá bất ngờ của 2NE1 tại MAMA 2015”
Ối giời ơi bố Yang ơi, bố có biết làm như thế này những fan cuồng yếu tim như con có thể đau tim mà chết không hả?
OMG! 2NE1 COME BACK!!!!!!!!
BÀ MẶC KỆ BỌN ANTIFAN NHÉ. 2NE1 CỦA TA TRỞ LẠI RỒI!! BOM FIGHTING!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Ting ting – Âm báo tin nhắn lại một nữa vang lên.
“Hạnh Nhi, vì hôm nay chính cậu đã nói không thích Hoàng Nam nên…cậu làm bạn gái tớ nhé” – Ồ, tin nhắn của Minh Hoàng.
“Ok bae” – Tôi nhắn trả lại mà không chút do dự.
Mặc dù lúc đó tôi còn không biết mình đang làm gì…
P/s: Hi everyone. Hôm nay do đang hứng chí nên mình quyết định từ
bây giờ sẽ tặng chương truyện tiếp theo cho người bình chọn đầu tiên của chương này.
P/s2: Các bạn nhớ đọc truyện, bình chọn và chia sẻ truyện ngắn của
mình “Anh sẽ lấy em chứ?” nhé. Sắp tới mình sẽ viết nhiều truyện ngắn
đấy. Nhớ đọc và bình chọn nhé. Cảm ơn cám bạn nhiều nhắm.
P/s3: Mọi người đọc và vote cho truyện “Anh sẽ lấy em chứ” và “Giữ tay tôi đi, đồ ngốc!” nhé. Cảm ưn lần nứa:))))))))