Tớ Thích Cậu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Quyển 1 - Chương 10: Rửa bát




– Mẹ ơi, tối con đi ăn với bạn, mẹ không cần nấu cơm cho con đâu nhé – Tôi tuyệt nhiên giấu chuyện tôi làm cháy cả căn bếp nhà người ta. Đừng hỏi mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào nhé. Kinh khủng lắm.

– Bạn trai hay bạn gái vậy? – Mẹ tôi cười cười.

– Ơ, tất nhiên là con gái rồi – Nói ra là tên Hoàng Nam thì kiểu gì mẹ tôi cũng nghĩ linh tinh cho xem.

* * *

Đồ ăn ở Hometown thì rẻ thôi nhưng tiền gửi xe lại rất đắt. Trời ạ, 30K một xe. Lạy chúa, con theo đạo Phật. Vì tôi phải bao trọn nên tôi phải cất công cuốc bộ đến nhà Hoàng Nam để đi chung xe cho đỡ tốn tiền. Hộc hộc…mệt quá! Ối giời ơi.

– Đi thôi – Cái quái gì vậy? Cậu ta cũng mặc áo phông trắng giống tôi à? Ách, nhìn như áo đôi ý. Ơ tên này makeup à? Trưa nay thì như ZOMBIE thế mà bây giờ lại ẤY hơn hẳn. Tôi quệt tay lên mặt hắn xem hắn có dùng phấn không.

– Cậu yêu tớ đến thế á?

– Khùng hả? Ảo vừa thôi chứ.

– Đồ biến thái! Bố mẹ dạy cậu là cứ thấy trai là phải sờ má người ta à? – Hắn dở giọng như kiểu mình là người bị hại.

Tôi im lặng mà trèo lên xe. Bởi vì tôi biết đôi co với tên này chẳng có lợi. Chúng tôi đi đến nhà hàng.

* * *

Bước vào quán, hắn đi với bộ dạng nghêng ngang, còn tôi líu ríu theo sau như osin.

– Ui, anh kia đẹp trai quá! Anh ơi facebook anh là gì vậy?

– Kiếp, sao anh ấy đẹp trai vậy mà đi cùng nhỏ kia nhỉ? Xấu dữ tợn.

– Sao mắt thẩm mỹ của mấy anh đẹp trai cứ có vấn đề ý nhỉ?

– Này bà ơi, cái em kia học trường THPT Ánh Dương đấy. Đẹp trai lại còn cao nữa.

– …

Tôi cắn môi hứng gạch trước dư luận. Hic ông trời đúng là bất công trước những người xấu xí như tôi. Grừ nhìn cái mặt tưng tửng của tên này ghét ghê.

Tôi với hắn đi lên tầng ba rồi ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ. Ui chỗ này có view đẹp ghê. Ở đây có thể nhìn thấy rõ thành phố lung linh đầy màu sắc. Trong lúc tôi đang say sưa ngắm cảnh thì…

– Heo Nhi mau gọi món đi, tớ đói sắp chết rồi – Tên kia thì thầm.

– Ờ xem nào…cậu ăn gì?

– Chị ơi cho em 3 pizza, 4 đùi gà, 10 phô mai que, 2 hamburgar, 4 đĩa bánh gạo cay, 4 coca… – Tên này là quái vật à mà ăn như hùm vậy. Cả tôi và chị phục vụ trợn mắt lên trong khi hắn vẫn gọi món rất hồn nhiên.

Lát sau, một đống đồ ăn ngồn ngộn được bày lên bài. Lạy chúa tôi, cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn như thế này. Thật đấy!

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.

– Trời đất nhỏ kia là lợn thành tinh à mà ăn lắm thế.

– Nhìn anh kia ăn uống thanh đạm thế mà con nhỏ này thì…Tặc tặc.

– Con gái con đứa kiểu gì vậy.

– Anh đẹp trai này đúng là có mắt như mù.

– …

Một lần nữa, tôi lại cắn môi trước búa rìu dư luận. Chứ ai nào ngờ cái tên ngồi cạnh tôi mới là tac giả cơ chứ.

Nào ăn thôi! Đằng nào cũng gọi đồ ăn rồi, lại còn tiền của mình nữa chứ. Trong lúc tôi đang ăn rất nhiệt tình, tôi nhìn xem Hoàng Nam ăn uống thế nào thì hắn đang…ngồi hút coca và.gảy mấy cọng rau.

– Ê sao không ăn đi?

– No rồi – Cậu ta nhếch mép cười đểu.

Thật hết chịu nổi. Cái tên chết bầm này quả là mưu sâu kế hiểm. Làm thế này thì tôi sẽ vừa mang tiếng là ăn lắm lại còn phải trả nhiều tiền. Grừ…bà hận ngươi. Ta ăn, ta ăn cho bõ tức. Có ngày bà sẽ di ngươi như di con kiến dưới chân cho mà xem. Trong lúc tôi vừa ăn vừa đắm chìm trong cái viễn cảnh do mình tự tạo ra thì đồ ăn đã hết từ lúc nào. Chính xác là tôi đã ăn hết chỗ thức ăn này?!! Tôi lườm Hoàng Nam rồi đứng dậy đi ra quầy tính tiền.

– Chị ơi bàn 5 là bao nhiêu ạ? – Tôi chỉ vào bàn bọn tôi ngồi. Hắn vẫn đang thảnh thơi ngồi xỉa răng.

– Của em là 547K em trả bằng thẻ hay bằng tiền mặt.

– Dạ tiền mặt ạ – Tôi thò tay vào túi móc ví ra. Hihi cái ví Dior này hôm trước tôi mới mua. Ể, đâu rồi ta? Tôi móc hết túi áo này đến túi quần kia – Ahaha chị chờ em chút.

Chị nhân viên có vẻ rất mất bình tĩnh. Tôi vẫy tay gọi Hoàng Nam lại. Cậu ta cứ đi rất thủng thẳng mặc dù tôi sợ sắp tè ra quần luôn.

– Gì vậy.

– Tớ quên ví rồi, trả giúp đi – Tôi thì thầm.

Cậu ta tròn mắt nhìn tôi. Nhìn cái quái gì?

– Tớ cũng quên rồi.

Cả người tôi như bị điện giật. Quả này xác định rồi.

– Ahaha, chị ơi bọn em quên ví rồi – Tôi cười trừ. Ngượng quá!

– Thế thì đơn giản thôi – Chị nhân viên cười rất

nham hiểm.

...

– Xoảng…choang…

– Á…

– Đồ hậu đậu.

...

Tôi xoay vai xoay cổ không biết bao nhiêu lần. Ui 5 năm rồi tôi không rửa bát bâu giờ đau hết cả vai cả cổ. 5 năm trước ngày nào tôi cũng phải rửa bát như thế này, công nhận mình phục mình ghê.

– Ê thực ra tớ mang ví đấy – Hắn nói một cách rất bình thản.

Tôi suýt ngã lăn quay ra đường. Troll nhau hả? Tôi cứng họng đến nỗi không nói được lời nào.