- Ngươi nói cái gì!
Lão vu bà kia hai mắt trợn lên, lộ ra hung quang.
- Công tử, lời này không thể nói, tranh thủ thời gian hướng Tộc trưởng đại nhân xin lỗi.
A Ly tổ cô cô thần sắc lo lắng nói, nàng cảm giác được Tộc trưởng thật sự tức giận.
"Khanh khách", một tiếng cười bén nhọn cổ quái đột ngột vang lên.
- Tiểu oa nhi này lại là có vài phần đảm lượng, rõ ràng dám ở chỗ này nói lời như vậy.
Bên trái lão bà bà mặc đại hồng bào kia cũng đi xuống, giọng the thé nói, thân thể uốn éo uốn éo, phối hợp một nét mặt già nua, làm người chán ghét nói không nên lời.
Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc này quái thai thật đúng là nhiều, Diệp Thần không khỏi nghĩ, hừ lạnh một tiếng.
- Ly Miêu nhất tộc chúng ta làm việc, còn không cần người khác lắm miệng!
Lão vu bà tức giận nói.
Diệp Thần cảm giác được, trong những người này, A Ly tổ cô cô coi như biết lí lẽ một ít, không để ý tới lão vu bà kia, quay đầu hướng A Ly tổ cô cô nói:
- Tổ cô cô, sau một trận đó, Liên Vân Sơn nhất mạch còn có tộc nhân may mắn còn tồn tại hay không?
Trong ánh mắt A Ly bỗng nhiên toả ra một tia thần thái, nhìn chằm chằm vào tổ cô cô.
Thần sắc A Ly tổ cô cô ảm đạm lắc đầu nói:
- Cho tới bây giờ, chỉ phát hiện Ngưng nhi còn sống, nguyên bản ta nghĩ Ngưng nhi cũng…
A Ly nguyên bản còn tồn lấy một tia hi vọng, hy vọng có thể ở nơi này tìm được tộc nhân may mắn còn tồn tại, nghe xong tổ cô cô nói, ánh mắt lập tức phai nhạt, nước mắt lăn xuống.
Chứng kiến bộ dáng A Ly bi thương, Diệp Thần tâm cũng đi theo đau đớn, nếu Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc xuất thủ tương trợ, Liên Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc liền chưa chắc sẽ bị diệt tộc, lửa giận trong lòng Diệp Thần không chỗ phát tiết, nếu thật cho hắn thực lực Yêu Vương, hắn nhất định sẽ đem lão vu bà bên cạnh này một quyền oanh thành cặn bã.
Tiểu Dực cũng phẫn nộ nắm chặt tay, hắn cảm thấy, là lão vu bà này hại chết thân nhân củaA Ly tỷ tỷ!
- Đa tạ tổ cô cô cáo tri, chúng ta tới nơi đây chính là vì tìm kiếm A Ly tộc nhân, đã như vậy, chúng ta liền cáo từ, A Ly, Tiểu Dực, chúng ta đi!
Thanh âm Diệp Thần lạnh lùng, xoay người hướng bên ngoài từ đường đi đến.
- Đứng lại cho ta!
Lão vu bà trầm rống một tiếng, rẽ ngang trượng trụ trên mặt đất, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, một khối đá xanh trên mặt đất bể tan tành. Sau khi Diệp Thần đi tới từ đường, thái độ cực kỳ vô lễ, rõ ràng một mực không đếm xỉa sự hiện hữu của nàng, nàng há có thể khoan dung, mặt âm trầm nói.
- Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc ta, há có thể cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Diệp Thần đang muốn một cước bước ra từ đường, nghe được lão vu bà nói trở lại, lạnh lùng mà nhìn về phía lão vu bà kia, trầm giọng nói:
- Này theo như ý tứ của Tộc trưởng, nên xử trí chúng ta như thế nào? Ta lại muốn nhìn, Tộc trưởng đại nhân có bao nhiêu dâm uy!
Lão vu bà nghe được Diệp Thần y nguyên dám can đảm chống đối mình, chậm rãi đi về hướng Diệp Thần, mắt lộ ra hung quang nói:
- Cho tới bây giờ, còn không có nhân loại dám can đảm xâm nhập địa phương của Ly Miêu nhất tộc chúng ta, niệm tình ngươi cứu tộc nhân Ly Miêu nhất tộc ta, phạt năm trăm trượng, sau đó thả ngươi rời đi, về phần Ngưng nhi, phải lưu lại, sẽ có tộc quy xử phạt!
- Tiên hình năm trăm, khanh khách, thật là thú vị.
Lão yêu bà mặc đại hồng bào ở một bên cười ra tiếng.
- Ngưng nhi mặc dù là Liên Vân sơn mạch Ly Miêu nhất tộc, nhưng huyết mạch thuần khiết, trước khi biến hóa liền có lục vĩ, thiên phú trác tuyệt, huyết mạch như vậy, há có thể lưu lạc bên ngoài, cùng tiểu tử nhà ta đúng là xứng đôi, tương lai sinh hài tử, cũng tất nhiên vĩ đại trác tuyệt.
Lão yêu bà đó cười tủm tỉm đánh giá A Ly trên bờ vai Diệp Thần.
A Ly vươn lợi trảo giận dữ, hung dữ nhìn chằm chằm vào lão yêu bà kia.
- Ô ô u, tiểu oa nhi tính tình không nhỏ, thật sự là thiếu điều giáo, yên tâm, chờ ngươi gả cho tiểu tử nhà ta, ta sẽ trông nom dạy ngươi.
Lão yêu bà đó khanh khách cười lớn.
- Kính xin Tộc trưởng buông tha vị công tử này.
A Ly tổ cô cô thấy thế, lo lắng lên tiếng, nàng cảm giác được bầu không khí đã không đúng, nàng nhìn không ra thực lực của Diệp Thần cùng Tiểu Dực, nhưng nhân loại bình thường, mười bảy mười tám tuổi tu vi cũng không phải rất mạnh, về phần Tiểu Dực, Tiểu Dực hẳn là một con yêu thú xà loại, nhưng tuổi quá nhỏ, tuy nhìn không ra tu vi gì, nhưng hẳn là cũng không phải rất mạnh. Người tuổi trẻ thật sự là quá lỗ mãng rồi, Tộc trưởng cùng Hồng Cô, đều là Huyền sư cấp cường giả!
- Ở từ đường Thanh Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc ta làm càn như vậy, nếu không giáo huấn một chút, kia là sao được!
Lão vu bà cả giận hừ một tiếng, quát khẽ nói.
- Người tới, bắt lấy bọn họ, tộc hình hầu hạ!
Có thể nhẫn, nhưng không có thể nhục! Diệp Thần nắm chặt nắm tay, cốt cách toàn thân băng băng vang lên, A Ly cũng là trợn mắt nhìn.
- Tiểu Dực, đập bể từ đường của bọn hắn! Ta liền ở trên địa bàn của các ngươi làm càn, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Diệp Thần tức giận nói, nguyên bản hắn còn nghĩ bọn họ tạm thời còn không đối phó được Huyền sư cấp, có thể tránh thì lánh, nhưng mà lão vu bà này hùng hổ dọa người, Diệp Thần thật sự kìm nén không được lửa giận trong lòng.
Trong mắt của Diệp Thần, bỗng nhiên bốc cháy lên một đoàn ngọn lửa màu tím, hào quang sắc bén quét về phía hai lão bà đáng giận bên cạnh này, trong ánh mắt của Diệp Thần, mang lên một tia khí tức thần hồn.
Hai lão nữ nhân kia đăng đăng đăng liền lui lại mấy bước, hoảng sợ bất định mà nhìn xem Diệp Thần, các nàng ở trên người Diệp Thần cảm nhận được một tia khí tức đáng sợ, có một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn, làm Huyền sư cấp bậc huyền thú, chỉ có Yêu Vương mới có thể để cho các nàng cảm giác được sợ hãi. Một bên A Ly tổ cô cô thấy thế, cũng là quá sợ hãi.
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, bước ra từ đường.
Nghe được Diệp Thần nói, Tiểu Dực gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh tới trụ từ đường, "Oanh" một tiếng, cột trụ này dùng chất liệu đặc thù chế tạo, ngàn năm không hủ, kiên cố vô cùng bị Tiểu Dực một quyền oanh đoạn.
- Không nên!
Hai lão nữ nhân còn có A Ly tổ cô cô gấp giọng kinh hô đã không kịp.
Tiểu Dực một quyền đảo tới một cây trụ khác, oanh một tiếng, cây trụ này cũng bị một quyền oanh đoạn.
Ầm ầm!!!
Từ đường này rốt cục chịu không nổi, ầm ầm sụp đổ, sụp xuống thành phế tích, ba thân ảnh kích xạ ra, nhảy ra vài trăm mét.
Tiểu Dực từng quyền đem từ đường nện đến nát bấy, ở trong phế khư nửa ngày, lúc này mới như không có việc gì đi ra.
A Ly tổ cô cô, lão vu bà còn có lão yêu bà mặc đại hồng bào kia, đứng ở trên đất trống bên ngoài vài trăm mét, nhìn xem từ đường sụp xuống khóc không ra nước mắt.