Tổ Thần Chí Tôn

Chương 267




- Cái vụ khí này có độc!

Tư Khấu Phong Yên còn có hai Địa Tôn cao thủ lập tức thả người muốn chạy ra bên ngoài.

Cái đuôi cự đại của Tiểu Dực quăng qua.

Thình thịch hai tiếng, chỉ thấy hai Địa Tôn cao thủ kia bay ra ngoài năm sáu trăm mét, y nguyên "rầm rầm rầm" nện đứt vài gốc đại thụ mới ngừng lại được, nghiễm nhiên cũng đã hấp hối.

Tư Khấu Phong Yên bị một màn này làm sợ tới mức co rúm, lăng không mà dậy, điên cuồng chạy thục mạng.

Ba đôi cánh của Tiểu Dực nhanh chóng vũ động, tuy thân thể cự đại, nhưng thời điểm phi hành y nguyên tốc độ cực nhanh.

Trong nội tâm Tư Khấu Phong Yên nảy sinh ác độc, huy động quạt sắt, từng đạo thiết châm sắc bén kích bắn ra, đánh vào trên thân thể của Tiểu Dực, "Đinh đinh đinh", những miếng sắt kia chẳng những không có đối với Tiểu Dực tạo thành bất cứ thương tổn gì, còn trong nháy mắt uốn lượn bẻ gảy.

Tư Khấu Phong Yên kêu khổ không thôi, những miếng sắt này nhìn như bình thường, kì thực là Bắc Minh Hắc Thiết, sau khi chế tác thành ám khí cực kỳ sắc bén, trình độ cứng rắn sắc bén viễn siêu tứ phẩm linh bảo, nhưng mặc dù như vậy, đối với thân hình cường hãn của Tiểu Dực này y nguyên không có hiệu quả!

Một người một xà ở trên không rừng rậm ngươi truy ta trốn.

Thân thể của Tiểu Dực tuy cường hãn, nhưng tốc độ di động, lực lượng các loại,… cùng đỉnh phong kỳ y nguyên kém quá nhiều, tuy ổn chiếm thượng phong, nhưng trong lúc nhất thời cũng không làm gì được Tư Khấu Phong Yên.

Một bên khác, Diệp Thần cùng A Ly ở trong rừng rậm chạy như điên, sau lưng Đông Môn Ưng Dương đã là càng đuổi càng gần.

Đông Môn Ưng Dương chú ý tới động tĩnh sau lưng, phát hiện dực xà cự đại trên bầu trời kia đang truy đuổi Tư Khấu Phong Yên, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng rung mạnh, nguyên lai tiểu hài tử kia, chính là dực xà cự đại này biến thành, trách không được ám khí sắc bén còn có khói mê đều đối với nó không có hiệu quả!

Bây giờ nên làm gì? Tư Khấu Phong Yên giống như tạm thời còn chưa chết, trước đem Diệp Thần này đánh chết nói sau, đánh chết Diệp Thần, liền có thể hướng quốc chủ báo cáo kết quả công tác! Hắn không nghĩ tới phục kích Diệp Thần rõ ràng xuất hiện nhiều biến số như vậy.

Nhìn xem bóng lưng Diệp Thần, Đông Môn Ưng Dương càng hung ác, tốc độ tăng lên vài phần.

Diệp Thần càng không ngừng chạy như điên, nếu bị Đông Môn Ưng Dương truy gần, dùng tu vi Địa Tôn cấp của mình khẳng định không phải là đối thủ của hắn!

Diệp Thần đột nhiên quay đầu lại, thần hồn ra cơ thể, hóa thành kim giáp binh sĩ cao lớn, huy vũ trường đao hướng Đông Môn Ưng Dương phóng đi.

Đông Môn Ưng Dương đang truy ở đằng sau Diệp Thần, đột nhiên cảm giác được một cổ sóng nhiệt tập đến, ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện trong hư không có một kim giáp binh sĩ giống như Thần Ma đánh tới.

- Đây là vật gì?

Đông Môn Ưng Dương kinh nghiệm chiến đấu cũng đã không dưới ngàn trường, nhưng chưa từng thấy qua sự việc như vậy, hắn phát hiện kim giáp binh sĩ có một ít hư ảo, chẳng lẽ kim giáp binh sĩ này là một loại gì đó cùng loại quỷ hồn?

Tử hỏa sáng quắc, trường đao một lát liền đã vung chém tới.

Kim giáp binh sĩ cao năm sáu thước, tăng thêm trong tay cầm trường đao cự đại, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách trầm trọng.

Đông Môn Ưng Dương bị khí thế uy nghiêm của kim giáp binh sĩ hù doạ, không dám cùng kim giáp binh sĩ đối kháng, lăng không bay ngược, hướng bên cạnh né đi ra ngoài.

Ầm ầm!!!

Sơn băng địa liệt, đao khí cự đại của kim giáp binh sĩ chém rớt xuống dưới, trên mặt đất để lại một cái hố to, phàm là thực vật chạm đến đao khí, lập tức bị tử hỏa thôn phệ thành tro tàn.

Đông Môn Ưng Dương trở lại xem xét, mặt đất phía sau đã là một mảnh cháy đen, mặt sắc đột biến, coi như là Thiên Tôn đỉnh phong, cũng vô pháp một đao chém ra uy lực như vậy, tử hỏa kinh khủng kia thôn phệ hết thảy, càng làm cho trong lòng Đông Môn Ưng Dương run sợ.

Đông Môn Ưng Dương cũng không biết thần hồn Diệp Thần biến thành kim giáp binh sĩ chỉ có thực lực Thiên Tôn trung kỳ, hắn thậm chí nghĩ kim giáp binh sĩ ít nhất là Huyền Tôn cấp! Nếu như đụng phải một Huyền Tôn sơ cấp cao thủ, Đông Môn Ưng Dương có lẽ cũng sẽ không khẩn trương như thế, nhưng mà trước mắt kim giáp binh sĩ này, hoàn toàn không phải nhân loại. Khuôn mặt Kim giáp binh sĩ này trang nghiêm túc mục, ở hắn thoạt nhìn, thậm chí có vài phần dữ tợn khủng bố.

Diệp Thần lại không biết kim giáp binh sĩ của mình đối với Đông Môn Ưng Dương tạo thành kinh sợ, thấy Đông Môn Ưng Dương tránh thối, tự nhiên là thừa thắng xông lên.

"Sưu" một tiếng, kim giáp binh sĩ tung tóe mấy chục thước, lại là một đao chém rớt.

Tốc độ thật nhanh!

Đông Môn Ưng Dương phát hiện, thời điểm kim giáp binh sĩ này lướt ngang, giống như hoàn toàn không cần thời gian, trong nháy mắt liền tới đây, coi như là Huyền Tôn cao thủ, cũng chưa chắc có tốc độ như vậy! Coi như là ngoan nhân tuyệt thế như Đông Môn Ưng Dương, ở trước mặt những thứ không biết, cũng có vẻ có chút khiếp sợ, đối mặt trường đao của kim giáp binh sĩ chém rớt, lại là lăng không né tránh.

Kim giáp binh sĩ huy vũ trường đao, một đao lại một đao chém rớt.

Mà Đông Môn Ưng Dương thì càng không ngừng né tránh, thời điểm kim giáp binh sĩ một đao đến đây, thiếu chút nữa chưa kịp tránh né, bị một đao gọt trúng tóc, đầu tóc lập tức bị tử hỏa cháy sạch không còn một mảnh, tử hỏa này va chạm vào làn da, cảm giác phỏng làm Đông Môn Ưng Dương phát ra kêu thảm thiết. thê lương

- Đáng chết!

Đông Môn Ưng Dương chật vật không thôi, diện mục dữ tợn, nhìn lại, hắn phát hiện Diệp Thần vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, lập tức ý thức được, cái kim giáp binh sĩ này nhất định là Diệp Thần thao túng, bản thể Diệp Thần hẳn chính là chỗ nhược điểm.

Cảm giác được kim giáp binh sĩ một đao bổ tới, Đông Môn Ưng Dương xoay người tránh né, cùng kim giáp binh sĩ sai thân mà qua, lăng không hướng Diệp Thần phóng đi.

- Không tốt!

Diệp Thần kinh hãi mất sắc, tranh thủ thời gian thúc dục kim giáp binh sĩ trở lại nghĩ cách cứu viện.

- Xuống Địa ngục a!

Đông Môn Ưng Dương gầm thét, một cái thiết quyền đánh tới Diệp Thần, quyền kình phá không gào thét.

Nếu chịu lên một quyền của Đông Môn Ưng Dương, chỉ sợ sẽ bị một quyền oanh giết, thần hồn của Diệp Thần vừa động, kim giáp binh sĩ đã lướt ngang mấy chục thước, chắn trước người Diệp Thần, hướng phía quyền kình của Đông Môn Ưng Dương một đao vung chém đi xuống.

Ầm ầm!!!

Quyền kình cùng thần hồn đối lay, sinh ra lực trùng kích trong nháy mắt phá hủy chung quanh hơn mười khỏa đại thụ.

Giống như bình địa kinh lôi, tiếng vang khủng bố ở trong sơn cốc Thanh Vân Sơn quanh quẩn thật lâu.

Đông Môn Ưng Dương bay ngược một khoảng cách, lăng không mà đứng, bộ dạng có chút chật vật.

Mà đổi thành bên ngoài, kim giáp binh sĩ rung chuyển một chút, trở nên mỏng manh vài phần, Diệp Thần mặt như giấy trắng, thiếu chút nữa một ngụm máu tươi phun ra.

Thần hồn của Diệp Thần, thực lực tối đa chỉ là Thiên Tôn trung kỳ, cùng Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ đối lay một kích, đã đạt đến cực hạn hắn đủ khả năng thừa nhận.