Tổ Thần Chí Tôn

Chương 1009




Về phần nhị thúc Diệp Chiến Thiên cùng Tứ thúc Diệp Chiến Ưng, thần hồn của Diệp Thần tìm tòi khắp sơn cốc Diệp gia và các thành thị của Tinh Điện cũng không tìm thấy thân ảnh của hai người, không thấy cả thi thể.

Rốt cuộc là ai, là người nào tàn nhẫn tiêu diệt người Diệp gia cùng người Tinh Điện, Diệp Thần lập tức nghĩ đến Thần Hoàng, chuyện này rất lớn là Thần Hoàng làm, trừ Thần Hoàng thì ai có thể vụng trộm đi ra khỏi Thiên Nguyên Đại Lục?

Rầm rầm rầm!

Diệp Thần thống khổ đánh ra từng quyền vào ngọn núi, các ngọn núi bị san bằng thành bình địa.

- Thù này không báo, Diệp Thần ta thề không làm người!

Diệp Thần trong mắt phủ kín tơ máu.

Sơn cốc Diệp gia và mười tòa thành thị của Tinh Điện thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.

Diệp Thần nhìn qua sơn cốc Diệp gia và thành thị Tinh Điện đổ nát, một cảm giác thống khổ sinh ra trong lòng, hai mắt huyết hồng.

Nếu như không phải cửa ra vào của Thiên Nguyên Đại Lục bị đóng lại, Diệp gia bên này xảy ra chuyện gì thì Diệp Thần lập tức có thể biết, làm gì phát sinh chuyện này.

Nếu như không phải Thần Hoàng hạ lệnh đóng cửa Thiên Nguyên Đại Lục, căn bản sẽ không có chuyện như vậy.

Chuyện này bất kể có phải Thần Hoàng làm hay không, Thần Hoàng đều không thoát khỏi liên quan, trừ Thần Hoàng ra thì những người tham gia giết chóc tộc nhân Diệp gia tộc và đệ tử Tinh Điện, tên nào Diệp Thần cũng không bỏ qua.

Diệp Thần dùng thần hồn tìm kiếm trong sơn cốc Diệp gia và thành trì của Tinh Điện, hy vọng có thể từ đó tìm được mấy người may mắn còn sống sót, nhưng mà thần hồn sưu tâm mấy lượt vẫn không tìm ra chút khí tức sinh mệnh nào, Diệp Thần lửa giận trong lòng hừng hực, hắn nhìn thấy trong thi thể có một mẫu thân đang dùng thân thể của mình bảo hộ hài tử bên dưới, nhưng thực lực đối phương quá mạnh mẽ, trực tiếp đánh nát linh hồn của hài tử.

Căn cứ một ít dấu vết để lại, Diệp Thần có thể suy đoán ra. Động thủ có hơn mười cường giả Đạo Huyền!

Diệp Thần nắm chặt nắm đấm, trong lòng tràn ngập tức giận, một đám cường giả Đạo Huyền ra tay với người không có lực hoàn thủ, thậm chí còn không có một chút tu vị!

Thi thể khắp nơi trên đất, khắp nơi tràn ngập khí tức tử vong, liếc nhìn qua trong lòng tràn ngập thê lương.

Có một ít hồn thú ngửi được khí tức bên này, từ bốn phương tám hướng lao qua đi, chuẩn bị thôn phệ những thi thể này. Diệp Thần tay phải lăng không đánh ra một quyền. Quyền kình đánh đám hồn thú kia thành thịt vụn.

"Vèo" một tiếng, một thân ảnh từ xa bay tới, là Lăng Vũ.

Lăng Vũ sau khi bay tới nhìn qu cảnh bên dưới thì sững sờ.

- Đây là...

Lăng Vũ tâm tình ngưng trọng lại, thi thể khắp nơi, xảy ra chuyện gì? Hắn lo lắng nhìn qua Diệp Thần, chỉ thấy Diệp Thần lẳng lặng đứng trên không trung, Biểu hiện trên mặt có nét tỉnh táo nói khôn nên lời, nhưng trên người đầy khí tức khắc nghiệt.

- Diệp Thần đại ca, có cái gì cần ta làm, cứ mở miệng.

Lăng Vũ nhìn qua Diệp Thần nói. Giờ phút này Diệp Thần khẳng định rất muốn báo thù.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Thần mới trầm thấp nói:

- Tạm thời Diệp gia ta sẽ không động tới kẻ nào, nhưng không bao lâu chúng sẽ trả giá đắt vì chuyện này!

Hôm nay Diệp gia còn quá yếu ớt.

Diệp Thần quát một tiếng, tóc đen bay lên, đôi mắt lăng lệ nhìn qua chung quanh, đột nhiên một ngọn núi cao bay lên không, sau đó lăng không bay tới trên sơn cốc Diệp gia, đem tòa núi này buông xuống, Diệp Thần lại nhổ vài ngọn núi chôn thành thị của Tinh Điện bên dưới, hắn không đành lòng nhìn thi thể tộc nhân Diệp gia và đệ tử Tinh Điện bị hồn thú ăn thịt.

Từng ngọn núi cao biến thành những ngôi mộ thê lương.

Diệp Thần lại đi tới Bắc Hải, Đạm Thai Lăn Hải yêu nhất tộc cũng tổn thất thảm trọng, nhưng may mắn có mấy ngàn tộc nhân trốn vào trong tổ địa nên may mắn sống sót. Tổ địa Hải yêu không biết do ai bố trí thành, có thể ngăn cản được cường giả Đạo Huyền công kích. Bọn họ vẫn ở trong tổ địa, thẳng đến khi Diệp Thần tới mới đi ra bên ngoài.

Những người may mắn sống sót nhìn thấy gia viên và tộc nhân bị sát hại, con mắt đỏ lên, tràn ngạp phẫn hận.

Diệp Thần hỏi thăm bộ dáng của hung thủ, nhưng mà đáp án của bọn họ khiến Diệp Thần thất vọng, người may mắn còn sống sót không biết bô dáng của kẻ thù, kẻ giết này đối với hải yêu chưa tới Thần Hải quá cường đại rồi.

- Chúng ta căn bản không nhìn thấy bọn chúng, chỉ thấy huyền khí tạo nên vòng xoáy dưới đáy biển giết vô số tộc nhân của chúng ta.

Một hải yêu yết ớt đáp, hồi tưởng lại kẻ thù cường đại thì hắn khiếp sợ.

Đám tu vĩ Đạo Huyền chỉ tiện tay giết chóc Hải yêu nhất tộc, không có để ý cỡ nào, cho nên mới cho nhiều hải yêu may mắn chạy vào tổ địa, bằng không thì võ giả Đạo Huyền nghiêm túc thì không ai chạy thoát được.

Diệp Thần âm thầm nắm chặt nắm đấm, không cần phải nhiều lời nữa, hắn dời những người may mắn sống sót này tới Thiên Nguyên Đại Lục.

Thời điểm mọi người di chuyển hoàn tất, nhìn qua cửa ra vào Thiên Nguyên Đại Lục, Diệp Thần quay đầu nhìn qua Đông đại lục.

Lăng Vũ phi hành bên cạnh Diệp Thần.

- Diệp Thần đại ca, ta cảm thấy chuyện này căn bản không phải do Thần Hoàng làm, dùng địa vị tôn quý của Thần Hoàng căn bản không làm chuyện này.

Lăng Vũ chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra, hắn nhìn thấy ánh mắt đầy cừu hận của Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn qua Đông đại lục, ánh mắt tĩnh mịch, âm thanh cực lạnh, nói:

- Cho dù không phải Thần Hoàng, chuyện này hắn phải chịu trách nhiệm! Hiện tại còn không biết chuyện này là ai làm, ta không thể tìm được Nhị thúc và Tứ thúc, dùng không bao lâu, bọn chúng nhất định sẽ tìm tới cửa thôi, đến lúc đó ta sẽ khiến bọn chúng trả giá thật nhiều.

Liên Vân Sơn là nơi hắn sống nhiều năm như thế, nhưng mà hôm nay nó đã hóa thành phế tích, tất cả mọi thứ trong trí nhớ đã bị hủy diệt, nhiều người chết như thế, trừ thủ phạm ra, Thần Hoàng khó thoát tội trạng.

Nếu như không phải Thần Hoàng xuất phát từ tư tâm muốn khống chế Diệp gia, đóng cửa Thiên Nguyên Đại Lục, làm sao xuất hiện thảm kịch như vậy?

Tuy hiện tại Diệp Thần còn chưa có tư cách đi gây phiền toái cho Thần Hoàng!

- Thần Hoàng đúng là phải chịu trách nhiệm trong chuyện này!

Lăng Vũ gật đầu nói:

- Nếu như không phải Diệp Thần đại ca phân thân xâm nhập nhân thần cấm địa đệ cửu trọng thiên, chỉ sợ hôm nay Diệp gia đã bị Đạo Đình khống chế rồi.

Ngưng hồi lâu, trong mắt Diệp Thần trong có hàn quang lóe lên, quay người kiên quyết đi tới Thiên Nguyên Đại Lục.

Lăng Vũ có thể cảm nhận được trong nội tâm Diệp Thần thống khổ cùng áy náy, nội tâm của Diệp Thần chắc chắn cảm thấy nhiều người Diệp gia chết như vậy, đệ tử Tinh Điện và Hải yêu nhất tộc bởi vì hắn mà chết. Kỳ thật Diệp Thần không cần phải mang nhiều áp lực như thế, dù sao nếu như không có Diệp Thần, những người này chắc chắn phải chết ở Đông đại lục, Diệp Thần đã cứu đủ nhiều rồi.

Trừ Quỳnh Lâu dưới đất. dường như không có lý do gì đi về Đông đại lục, Diệp Thần tạm thời không cần phải phiền lòng vì những người này nữa.