"Chuyện thứ nhất, về sau trước mặt người ngoài không được gọi ta là tổ sư gia.
Như vậy sẽ khiến ta già đi rất nhiều.
Cứ thống nhất gọi chú xưng cháu là được."
Đám đồ tử đồ tôn hiện diện trong phòng bệnh lúc này thật ra đều là thanh niên và vị thành niên, ở trên núi tuân thủ tộc quy và lễ nghĩa vô cùng, nhưng khi xuống núi quen xưng anh chị em gọn nhẹ với nhau, cho nên lúc này bị yêu cầu như vậy, không ai có vấn đề gì, nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Huống chi Phương Trạch Vi tuy đã 299 tuổi, nhưng thực tế có tới 275 năm đều ngủ đông, nên tính ra chỉ mới 24 tuổi.
Nhìn khuôn mặt căng tràn collagen này, thật sự là khó mà gọi ra cái xưng hô "tổ sư gia" dễ bị liên tưởng đến các cụ râu tóc bạc phơ cho được.
"Chuyện thứ hai, mau chóng tìm hiểu, thu thập thông tin về Hà Trường Thanh.
Y chính là phu quân tương lai của chú, tức là tổ sư công của mấy đứa.
Nếu có đủ thông tin sở thích, thói quen v.v… của y càng tốt, như vậy giúp ích cho chú dễ dàng tiếp cận cưa đổ người hơn.
Chờ khi chú kết hôn, sẽ mời mấy đứa uống rượu ngon mà chú chuẩn bị từ mấy trăm năm trước."
Phương Thiên Khải nghe Phương Trạch Vi nhập vai xưng chú, trong lòng đã khiếp sợ kinh ngạc cảm thán đến chết lặng.
Song vừa nghe tới chuyện tiệc cưới sẽ khui rượu của Phương Trạch Vi, lòng gã không khỏi rung lên, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Tổ sư gia trước đây đúng là có chuẩn bị rất nhiều rượu ngon chôn dưới đất trong sân của trúc lâu nơi mình ở, trong đó có một số lượng lớn vò rượu nghe nói là chuẩn bị cho lúc thành thân làm yến tiệc.
Khỏi phải nói, đồ vật xuất từ tay của tổ sư gia, nhất định là đối cơ thể và tu vi có lợi vô cùng.
Tộc của bọn họ bắt nguồn từ rất lâu về trước, trong tộc còn giữ lại truyền thừa khá nguyên vẹn, tộc huy là một con Kỳ Lân đứng uy nghi trên đỉnh núi.
Trong người bọn họ từng chảy xuôi dòng máu của thụy thú Kỳ Lân, tuy đã qua rất lâu, huyết mạch đã phai nhạt nhiều, nhưng tộc nhân sinh ra dù là người thường không muốn cực khổ tu luyện, chỉ cần không phạm phải tội ác và biết tu thân dưỡng tính, cũng có thể sống ngót nghét hai trăm năm.
Thế giới này linh khí loãng dần, nhưng yêu tộc và nhân tộc vẫn có người tài ba xuất hiện, số lượng người tu hành tuy không nhiều, tài nguyên cạnh tranh lại vô cùng kịch liệt.
Các gia tộc lánh đời tuy có lãnh địa, bí cảnh riêng, nhưng sản xuất ra thiên tài địa bảo luôn là cung không đủ cầu, hơn nữa thịt từ trên cao rơi xuống, chưa chạm đất đã bị chia cắt sạch.
Tình hình chung, đám anh chị em họ hàng của Phương Thiên Khải đang có mặt trong bệnh viện, đa số đều giành giật không được tài nguyên trong tộc.
Bởi vậy, lúc này nghe Phương Trạch Vi nói vậy, ai nấy cũng sáng rực mắt hằm hè chuẩn bị điều tra Hà Trường Thanh một phen từ A đến Z, muốn giúp tổ sư gia thành thân nhanh nhanh để còn làm tiệc.
Phương Thiên Khải: "..."
Nhìn bọn họ sốt sắng ra mặt, không hiểu sao, Phương Thiên Khải có dự cảm không tốt lắm.
Nếu để Hà Trường Thanh biết được Phương Trạch Vi huy động cả dòng cả họ đào bới tin tức của mình, chỉ sợ sẽ cho hắn vào sổ đen cự tuyệt lui tới suốt đời, chứ ở đó mà đổ mà chịu cưới hỏi gì.
Mí mắt giật giật, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt của Phương Thiên Khải hơi nẻ ra, sau đó khôi phục lại nhanh chóng.
Gã quyết định, không tham gia vào nhóm điều tra, để phòng khi bị bác sĩ Hà cạch mặt, Phương Trạch Vi sẽ giận chó đánh mèo nhóm người này.
Trên thực tế, gia tộc Kỳ Lân có lãnh địa ở vùng núi khá hẻo lánh, trong đó ngọn núi chính nằm trung tâm tên là Nhàn Vân Sơn, có Nhàn Nhân Quán tọa lạc trên đỉnh núi, là nơi tu luyện của đệ tử nội môn.
Bởi vì đa số tộc nhân đều họ Phương, cho nên đôi lúc người khác không rõ nội tình, hễ nhắc tới tập thể của họ, đều gọi gộp chung là gia tộc họ Phương.
Từ lưng chừng núi Nhàn Vân đi lên trên quanh năm suốt tháng có mây mù che phủ, có kết giới bao bọc.
Lưng chừng núi có một đạo quán trùng tên ngọn núi, gọi là Nhàn Vân Quán, mỗi năm khách hành hương tới viếng tấp nập, bất chấp vị trí khá heo hút của ngọn núi.
Trong tộc nhiều năm qua ngoại trừ việc tu hành và quản lý đạo quán, còn có một tập đoàn kinh doanh các lĩnh vực khác, bao hàm dược liệu dược thực, hương nến hương liệu, công nghiệp ô tô, thậm chí là vệ sĩ, bảo tiêu, huấn luyện viên cứu hộ...!Bởi lẽ ở thế giới này ngành công nghiệp giải trí rất phát triển, số lượng nhà mạo hiểm đi dã ngoại cầu sinh phát sóng trực tiếp cũng nhiều, cần có người theo bảo đảm an toàn.
Nhìn chung, trong số những lĩnh vực mà gia tộc kinh doanh, mấy năm gần đây kiếm tiền nhiều nhất là công nghiệp ô tô.
Ví dụ như, chiếc xe điện buổi sáng Hà Trường Thanh lái, là do hãng Cloudy thuộc tập đoàn Vân Vụ của bọn họ nghiên cứu sản xuất, bán chạy vô cùng.
Lĩnh vực dược liệu hương nến… thu hoạch cũng không kém.
Thông thường đối với khách hàng lớn, công ty còn tặng kèm liệu pháp tinh thần, thi thoảng nhận luôn dịch vụ làm lễ trừ tà giúp người tiêu tai giải nạn.
Tóm lại các việc kinh doanh của gia tộc không chỉ vì muốn kiếm tiền còn là vì tạo công ăn việc làm, vị trí xã hội cho người trong tộc.
Đệ tử nội môn tuy thường ở trên đỉnh núi, tới thời điểm thích hợp cũng sẽ đi xuống trần rèn luyện, thường sẽ tiến đến các công ti này làm việc để ngụy trang tránh tai mắt.
Ngoài giờ làm, bọn họ sẽ đi bắt quỷ bắt yêu, điều tra oan khuất v.v…
Nói chung nhờ vào lực lượng tư bản hùng hậu này, muốn lặng lẽ điều tra chút thông tin của Hà Trường Thanh, thật sự không khó chút nào.
Phương Thiên Khải thở dài, kể ra gã cũng muốn khuyên Phương Trạch Vi đừng huy động nhiều người điều tra như vậy vì chắc chắc sẽ khiến người chú ý tới, dễ lộ tẩy.
Nhưng gã biết chắc tổ sư gia sẽ không nghe, bởi vậy quyết đoán im miệng không nói.
..