Tớ Phải Rời Xa Cậu Rồi!

Chương 28




Một lát sau Mặc Lan nhận được cuộc gọi từ Phương.

Phương chỉ nói một câu gấp gáp:" Đại tỷ, nhà kho địa điểm cũ mau tới..." rồi cũng cúp máy.

Mặc Lan theo giọng Phương nói cực kỳ gấp gáp nên cô choàng một cai áo khoác mỏng tới hiện trường.

Lại là mùi máu tanh, người trong giang hồ thật là đánh đánh chém chém không lúc nào dừng lại. Nhưng mà không đấu đá nhau thì chắc cũng không gọi là giang hồ.

Nhìn kí hiệu trên quần áo của những người này thì lại là bang Chim Ưng và bang Hoàng Gia của cô, nói cũng thật lạ một đám con đàn ông con trai lại lúc nào cũng giao đấu với một đám con gái.

Đang chuẩn bị nhập cuộc thì có một vi lớn tuổi đến che cánh tay trước người Mặc Lan.

" Cháu bé, sao lại đi lạc vào đây rồi! "

Nghe xong Mặc Lan đớ người. Tại vì cô ít xuất hiện quá hay sao đến kẻ địch cũng không nhận ra kẻ địch.

" Ài, bước ra cánh cổng, đi một đoạn rẽ phải, đi qua một con hẻm nhỏ là đường ra phố."

Haha, Mặc Lan nhịn cười. Ông lão này sao lại đáng yêu như vậy? Là giang hồ nhưng lại mang một tấm lòng nhân hậu chỉ bảo tận tình như vậy.

Thấy Mặc Lan chần chừ vị lão này nhắc lại thêm một lần nữa kèm thêm một câu "quát tháo"

" Còn không mau đi, ở đây chờ chết à? "

Lúc này cuối cùng cũng có người phát hiện ra cô. Một tiếng huýt sáo uy lực vang lên; có lẽ đây là khẩu lệnh kì quái của ai đó, tất cả người Bang Chim Ưng đã dừng tay.

Đoàn người đi chuyển vị trí tạo thành một lỗi đi nhỏ tới chỗ cô.

Đối diện ở khoảng cách rất xa với Mặc Lan là một chàng mặc quần bò rách, áo phông đen kèm với một cái áo khoác da auto dài. Tóc hắn nhuộm nâu còn khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ.

Mặc Lan sáng mắt lên. Chính là hắn Kevin, cái tên này bộ mặt xấu lắm hay sao cứ ra vẻ thần bí làm người ta thấy ghét.

Mặc dù vẫn mục đích cũ Mặc Lan rất muốn xé cái mặt nạ đó ra nhưng mà xem tình hình này không được đâu.

" Bây giờ mói tới có phải hơi muộn rồi không?" Hắn nói cứ như thể chờ cô lâu lắm rồi.

Tiếp sau đó một đàn em chạy tới đứng sau lưng cô, đại khái cũng chỉ mấy chục người, trên mình cũng xuất hiện rất nhiều vết thương nhỏ.

Mặc Lan mới ghé sát vào tai Phương thì thầm:" Sao lại bị đánh thảm như vậy?"

Phương nhăn mặt:" Em cùng một nhóm nhỏ đi vận chuyển đồ dùng cho bang rồi bị bọn họ tập kích, đông người quá mới thảm như vậy. Chúng em còn không gọi nổi cứu viện. Tỷ xem có phải hôm nay lành ít dữ nhiều rồi không?"

Cô liếc mắt. Nói là không gọi được cứu viện mà bây giờ cô lại đứng đây được. À, cô biết rồi.

Mặc Lan lại dùng ánh mắt đăm chiêu như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

" Cái đồ khốn nạn các người ỷ đông hiếp yếu sao? Muốn gì đây."

Nghe vậy những tay thuộc hạ bang Chim Ưng nhao nhao nói.

" Dõ ràng là mấy người đấu không lại."

" Mấy người là không để ý để lọ hành tung bị chúng tôi bắt được."

... Còn rất nhiều lời khác hơn nữa còn kèm theo hình như là tiếng xoong nồi đập vào nhau. Không chỉ có đám đàn ông bên kia mấy cô nương bên bang của Mặc Lan cũng sổ một tràng.

Loạn rồi.

Thật là nhức óc. Mãi đến khi Phương nhắc nhở các thành viên thì mới giữ lại được trật tự.

Kevin:" Thế nào? Đã đến rồi có muốn đấu một trận? "

Mặc Lan nghe xong cảm giác có chút mắc cười." Bọn anh đông người như thế tưởng bọn tôi là lũ ngốc à. Đấu không nổi, vì vậy chúng tôi không đấu." Cô khẳng định.

Hắn cười nửa miệng:" Chỉ cần Bang chủ Hoàng gia thắng được tôi tình nguyện thả tất cả đi."

Mặc Lan khoanh tay lại:" Không đấu."

Phương nghe xong trố mắt lên nói khẽ:" Đại tỷ, chúng ta rơi vào tình cảnh như vậy sao có thể không đấu, với lại giang hồ..."

Mặc lan nhíu mày:" Em ngốc sao? Bọn họ đông người gấp đôi gấp rưỡi người với chúng ta với lại cứ cho là chị đấu tay đôi với Kevin trường hợp dễ nhất là hòa nhau sau đó hắn lại nói muốn để đám người bang hắn đấu với chúng ta vậy có phải mệt người."

" Vậy phải làm sao đây chúng ta cũng đâu còn quyền lựa chọn nào ngoài đánh."

" Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách có được không?"

Phương vẫn kiên quyết:" lại càng không được đâu đại tỷ!"

Kevin thấy rườm dà quá mở lời:" Đừng cứng đầu, các người không có lựa chọn khác đâu."

Mặc Lan vểnh mặt:" Tất nhiên là có."

Tay Mặc Lan dơ lên mấy quả lựu đạn làm tất cả mọi người ở hiện trường đều náo loạn.

" Cô điên rồi. "

" Mau bỏ xuống."

" Cô thích về thì về đi."

...

Mặc Lan thấy như này thật thú vị nha không chần chừ cô ném xuống đất một thứ bột trắng bay tứ tung đã che tầm nhìn của đối phương và bọn cô thì chạy thôi.

Thật ra đó không phải lựu đạn chỉ là bột nổ thôi vậy mà đã làm bọn họ tưởng thật. Hôm nay chơi rất vui!