Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 104: Tỏ Tình




Thật ra không phải Miêu Miêu không tin Chu Viên mà là Miêu Miêu đã từng nghe Chu Viên hát nên biết rõ trình độ của anh.

Vậy nên lúc Chu Viên mở miệng Miêu Miêu cảm thấy rất kinh ngạc, giọng nói anh trầm thấp, hát bài <Mười năm> của Trần Dịch.

Bài hát này rất buồn bã.

Miêu Miêu nhìn người trên sân khấu, vốn dĩ cô đang suy nghĩ nếu như anh muốn hát thì bài hát <Theo đuổi giấc mơ niên thiếu> lần trước có lẽ sẽ phù hợp với anh hơn.

Cho nên thấy anh chọn bài hát như vậy cô rất bất ngờ.

Đúng lúc đó, Miêu Miêu bị Tinh Tinh kéo lại.

“Làm sao vậy?” Miêu Miêu nhỏ giọng nói.

Tinh Tinh có hơi sợ, “Làm sao bây giờ, mình mới vừa biết một chuyện….”

Miêu Miêu thấy trạng thái cô không tốt lắm lại có hơi tiếc nuối nhìn sân khấu, cô nghĩ nói ở chỗ này không tốt lắm, chương trình này cũng được ghi hình lại phát sau, đến lúc đó nghe lại là được.

Vì vậy cô kéo Tinh Tinh ra ngoài, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cậu từ từ nói, đừng gấp gáp.”

Tinh Tinh nói, “Mình mới vừa nghe được, nghe được…. Đặng Phong muốn hát cho mình nghe trên sân khấu để tỏ tình….”

Miêu Miêu: “….” Xem ra cậu biết rồi.

Bởi vì Đặng Phong không cho cô nói với Tinh Tinh chuyện cậu ấy thích cô, mà Đặng Phong cũng vì chuyện này mà tâm trạng không tốt cho nên dẫn đến bầu không khí giữa ba người rất khó xử trong thời gian dài.

“Biết rồi cũng là chuyện tốt, bây giờ cậu có hai lựa chọn, nếu như cậu cũng thích cậu ấy thì có thể nói với cậu ấy, nếu như cậu không thích cậu ấy thì cũng nên nói. Đương nhiên đừng nói vào hôm nay.” Miêu Miêu nói.

Tinh Tinh có hơi khó xử, “Nhưng mà mấu chốt là mình cũng không biết mình có thích cậu ấy hay không, hơn nữa mình vẫn luôn xem cậu ấy là em trai….”

“Vậy như này đi, nếu như một ngày nào đó cậu ấy thích cô gái khác rồi tỏ tình với cô gái đó thì cậu có hối hận vì ngày hôm nay cậu ấy tỏ tình với cậu nhưng không đồng ý hay không?”

“Mình không biết….” Tinh Tinh đè huyệt Thái Dương, “Miêu Miêu, cậu thử đổi vị trí suy nghĩ xem, nếu như Chu Viên tỏ tình với cậu thì cậu có đồng ý không?”

“Đương nhiên….” Miêu Miêu chợt nhận ra mình đã nói lời trong lòng, nhưng mà nghĩ đến Chu Viên có người mình thích, Tinh Tinh lại là người hay gây chuyện, nếu như cậu ấy biết được không chừng sẽ đi chia rẽ người ta, “Đương nhiên là không.”

“Nhìn đi, cậu có thể hiểu được cảm giác này của mình rồi.”

Miêu Miêu: “….” Vẫn không thể hiểu được.

Tinh Tinh nóng nảy vòng vo hai vòng, sau đó nói, “Quên đi, cứ đi từng bước rồi tính tiếp, mình đi về trước đây.”

Vừa nói cô vừa đi sang một hướng khác.

Miêu Miêu giữ cô lại, “Tinh Tinh, cậu không tò mò cậu ấy hát bài gì sao?”

Tinh Tinh khó hiểu nói, “Cũng không có gì đáng tò mò.”

Miêu Miêu thấy thái độ này của cô, nghĩ Đặng Phong vẫn còn cơ hội nên kéo người quay lại.

Lúc đi vào thì thấy tất cả mọi người đều rất hưng phấn, có điều ca sĩ trên sân khấu đã đổi thành người khác.

Miêu Miêu nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy Chu Viên.

Tiếp theo chính là Đặng Phong.

Sau khi Đặng Phong lên sân khấu giới thiệu bản thân thì nói có hơi lắp, nhưng mà khi bắt đầu hát lại làm người khác rất bất bất ngờ. Cậu tự mình viết lời và sáng tác nhạc.

Rất nhanh cô gái ngồi bên cạnh Miêu Miêu dường như ngửi được mùi gì đó, “Không phải chứ, vất vả lắm mới có một người đẹp trai mà lại đến tỏ tình sao?”

Miêu Miêu thắc mắc, “Trước đó cũng có người tỏ tình sao?”

“Đúng vậy, là một người rất đẹp trai.” Cô gái bên cạnh nghiêng người qua, nhỏ giọng nói, “Lúc cậu ấy hát rất thâm tình, thậm chí còn thay đổi rất nhiều ca từ trong bài <Mười năm>, mấy câu cuối cùng cậu ấy hát rất ngọt ngào, mãi đến khi gặp em anh mới nhận ra rằng nếu nước mắt của anh không rơi vì em, cũng sẽ không rơi vì người khác.”

Cô gái đó vẫn đang nhớ lại lời tỏ tình của chàng trai.

Miêu Miêu thấy có hơi khó chịu.

Sau đó lại nghe cô gái lầm bầm một câu, “Có điều, hình như cô gái tên Hoa Miêu Miêu kia không chấp nhận cậu ấy.”

Miêu Miêu run tay, “Cậu ấy tỏ tình với ai.”

“Hoa Miêu Miêu.” Cô gái cảm thán, “Cô gái đó đúng là ác độc.”

Cô gái không ác độc đó bây giờ nhịp tim lại đập nhanh đến mức cô không thể ngồi yên được nữa.

Miêu Miêu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Viên, [Cậu ở đâu?]

Nhưng mà không nhận được hồi âm.

Mà lúc này Đặng Phong đã hát đến câu cuối, Miêu Miêu thấy Tinh Tinh đang không ngừng lau nước mắt….

Miêu Miêu: “….”

Cuối cùng Tinh Tinh còn lên sân khấu ôm Đặng Phong.

Miêu Miêu: “….”

Miêu Miêu gọi điện thoại cho Chu Viên lần nữa, sau một hồi lâu mới có người nhận.

Giữa tiếng hoan hô Miêu Miêu hỏi Chu Viên, “Cậu ở đâu? Tớ muốn gặp cậu, tớ có lời muốn nói với cậu.”

Bên kia Chu Viên đợi một lúc lâu mới lên tiếng, “Mình ở bên ngoài cầu thang.”

Miêu Miêu mặc kệ hai người kia, cô không kìm được nụ cười trên môi chạy nhanh ra ngoài.

Lập tức thấy Chu Viên ngồi trên cầu thang, cười nhìn cô.

Tâm trạng Miêu Miêu kích động, cô dừng chạy bước từng bước, ngượng ngùng nói, “À thì, lúc nãy cậu….”

“Ừm, đó chỉ là một phần của bản thảo thôi sau này sẽ cải tiến hơn, cậu đừng để trong lòng.” Chu Viên bình tĩnh nói, anh vừa mới biết Đặng Phong đã tỏ tình thành công, anh không muốn nghe cô an ủi.

Miêu Miêu mơ hồ, cảm giác như trực tiếp bị dội một gáo nước lạnh, “Hả?”

Chuyện này thay đổi quá nhanh làm cô có hơi không chấp nhận được, nhưng mà trong lòng vẫn muốn thử tranh đấu, cô buồn bã nói, “Hôm nay tớ định sẽ bầu phiếu của tớ cho cậu tuy rằng cậu không phải thật sự tỏ tình với tớ, nhưng mà Đặng Phong cũng đã tỏ tình thành công với Tinh Tinh nên không cần tớ bỏ phiếu cho cậu ấy, hơn nữa do Tinh Tinh kéo tớ ra ngoài tâm sự chuyện tình cảm của bọn họ làm hại tớ bỏ lỡ…. Không đúng, phải nói cũng may có cậu ấy kéo tớ ra ngoài nếu không bọn mình sẽ ngượng ngùng lắm.”

Sau khi Miêu Miêu nói xong thì xoay người rời đi, để lại Chu Viên vẫn đang mơ hồ, rốt cuộc Đặng Phong tỏ tình với ai vậy?

Chu Viên đứng dậy đuổi theo, “Vừa rồi cậu…. Có ý gì? Không phải Đặng Phong tỏ tình với cậu sao? Cậu định tiếp nhận lời tỏ tình của mình?”

Miêu Miêu hoảng hốt, “Tại sao Đặng Phong phải tỏ tình với tớ? Từ đầu tới cuối cậu ấy vẫn luôn thích Tinh Tinh!”