Tô Mộ

Chương 2




2.

Từ trước đến nay Chu Liễu Liễu không bao giờ lên lớp tự học buổi tối, Tô Mộ cũng vậy.

Chu Liễu Liễu không lên lớp tự học buổi tối là vì cô không học, Tô Mộ không lên lớp tự học buổi tối là vì mẹ anh không cho anh về muộn.

Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân trời tối rất nhanh, năm giờ ba mươi tan học mà bên ngoài trời đã nhá nhem, ngày hôm ấy, Tô Mộ đang đứng ở điểm dừng xe bus đợi xe, đối diện bên kia đường là vài quán cà phê và quán rượu, giữa dòng xe cộ qua lại, anh nhìn thấy Chu Liễu Liễu ở cửa quán bida, mấy cô gái đứng với nhau, cô là người nổi bật nhất, cạnh tấm bảng hiệu ánh đèn rực rỡ, vài người cười đùa nói chuyện gì đó, trên tay mỗi người đều cầm một điếu thuốc.

Trước khi lên xe, Tô Mộ nhìn thấy vài nam sinh từ trong quán bida bước ra, một trong số đó còn lôi lôi kéo kéo Chu Liễu Liễu, cứ muốn kéo cô vào trong quán bida. Trên cửa sổ xe bus có một lớp băng, anh không nhìn thấy được phía bên kia đường, xe bus khởi động rời đi, Tô Mộ nắm lấy tay vịn, trong đầu đều là dáng vẻ Chu Liễu Liễu bị kéo vào quán bida lúc cuối cùng. 

Chưa tới hai phút sau, xe bus đã đến điểm dừng tiếp theo, trước khi cửa sau đóng lại, Tô Mộ xuống xe.

Anh đẩy cửa bước vào quán bida, hơi nóng quyện với mùi khói thuốc phả vào mặt, trong quán bida rất nhiều người, Chu Liễu Liễu ngồi trên chiếc ghế sát tường, trông có vẻ không vui, vài cô gái vây quanh cô dỗ dành.

“Chu Liễu Liễu em qua đây, anh dạy em chơi bida.” Nam sinh kéo cô vào kia đang cầm cây gậy bida gọi cô.

Chu Liễu Liễu hơi nhướng mắt: “Lâm Xán, anh có thể tránh xa tôi ra một chút không.”

Đang nói thì cô nhìn thấy Tô Mộ, Tô Mộ không quen mặc đồ quá dày, đi từ điểm dừng xe bus tới đây đã đủ lạnh cóng rồi, quán bida lại quá nóng khiến cho má anh hơi ửng hồng, Chu Liễu Liễu nhìn thấy liền sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười: “Tô Mộ, dáng vẻ cậu đánh má hồng trông thật đáng yêu.”

Tô Mộ quay đầu rời đi, tự cười giễu sự ngây thơ của bản thân, anh thế mà lại lo lắng cho cô nhóc lưu manh này.

***

Con số đếm ngược ngày thi đại học trên bảng giảm dần, mùa đông của Cáp Nhĩ Tân cũng ngày một lạnh hơn, gần như hôm nào cũng rơi tuyết lớn, lớp mười, lớp mười một vì chuyện dọn tuyết mà oán thán khắp nơi, cuối cùng nhà trường cũng trỗi dậy lương tâm, để học sinh lớp mười hai ra ngoài quét tuyết một lần.

Chiều hôm ấy, học sinh lớp mười hai đứng khắp sân thể dục cầm xẻng xúc tuyết ra sức làm việc, Tô Mộ đang nghiên cứu cách sử dụng chiếc xẻng xúc tuyết thì nhận được điện thoại của cha, bảo anh ra cổng sau của trường gặp mặt.

Đôi giày đi tuyết dì nhỏ mua cho Tô Mộ trước sau đều không đeo, anh luôn cảm thấy kiểu giày này vừa ngốc nghếch vừa có chút cảm giác không nói ra được, ở cổng sau chẳng có mấy người, từ rất xa anh đã nhìn thấy Chu Liễu Liễu, cô mang đôi giày đi tuyết màu hồng, còn đeo đôi tai thỏ dài, cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra cảm giác không nói ra được kia rồi…

Dễ thương.

Chu Liễu Liễu đang ngẩng đầu nhìn bức tường bao quanh trường, không biết nghĩ gì, nghe thấy tiếng dẫm lên tuyết lạo xạo, cô quay đầu lại, thấy là anh, cô chỉ vào bức tường, chẳng có chút sợ người lạ nào mà nói: “Tô Mộ, cậu nâng tôi lên chút đi.”

Tô Mộ đi tới, cúi đầu xuống nhìn cô, tiếp đó anh cúi người nhẹ nhàng bế cô lên, Chu Liễu Liễu bám vào tường rồi trèo, sau khi ngồi vững trên tường, cô lại gặp khó khăn, không dám nhảy xuống.

Sau khi cha của Tô Mộ nói với bác bảo vệ một tiếng, anh trực tiếp đi ra từ cổng sau, trong lúc cha nói, anh ngoảnh đầu lại nhìn Chu Liễu Liễu đang ngồi trên tường, Chu Liễu Liễu cũng đang trợn tròn mắt nhìn anh, trông vô cùng tức giận…

Tô Mộ đột nhiên nở nụ cười.