Tô Lị cố gắng theo kịp chương trình học, sau khi tan tiết các bạn đều về hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại cô và Trần Mỹ Nghệ.
Trần Tửu ngồi bên cạnh Tô Lị, nghịch một khối thạch cao. Trần Mỹ Nghệ mặc váy xanh ngồi bên cửa sổ cách bọn họ không xa, mái tóc xoăn như lông dê, buộc khăn ren, trang phục trên người không hề hợp với căn phòng điêu khắc toàn đất sét, thạch cao.
Tô Lị đang làm một ổ mèo con, cô dùng mũi gỗ khắc ra từng sợi râu trông vô cùng tinh tế.
Thạch cao của cô hơi cứng, vì thế Tô Lị lấy miếng vải, phun ít nước lên mặt thạch cao, sau đó che vải lên, cầm búa gỗ gõ xuống, Trần Tửu ngồi xổm bên cạnh, cầm cây búa gỗ trong tay cô: “Để anh gõ cho.”
“Dạ.”
“Em muốn gõ mềm nó ra hả?”
“Vâng, anh gõ giúp em nhé, em lên tầng lấy thêm thạch cao.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Có cần anh đi cùng em không?”
“Không cần đâu ạ.” Tô Lị vừa nói vừa đi ra ngoài: “Anh đừng quên phun nước đấy.”
“Ừ.”
Cô bê chậu nhựa đi ra ngoài, cả phòng học chỉ còn tiếng Trần Tửu gõ thạch cao.
“Aiz, mệt quá đi.” Mỹ Nghệ lẩm bẩm, duyên dáng vươn vai, bỗng nhiên nói với Trần Tửu: “Tôi muốn bê cái giá một chút, nó hơi nặng, anh có thể giúp tôi không?”
“Anh có thể giúp tôi bê đi không?” Cô ta thấy Trần Tửu không phản ứng, hỏi lại một lần nữa.
Trần Tửu ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Giúp tôi bê cái giá đi, được không?”
“Cô không bê đi được à?”
“Quá nặng.”
Tô Lị có thể bê đi, anh nghĩ.
“Tôi luôn phải nhờ đàn ông con trai hỗ trợ, làm phiền anh một lúc nhé.”
Nể tình là bạn học của Tô Lị, Trần Tửu đành tới giúp đỡ: “Tôi để đây được chứ?” Mỹ Nghệ hơi cận, phải ghé sát mới thấy rõ mặt anh, cô ta mỉm cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Được, anh để đó đi.”
“Ok.”
“Cảm ơn anh nha.”
Trần Tửu ngồi về chỗ, tiếp tục gõ thạch cao, Trần Mỹ Nghệ quan sát anh, hỏi: “Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?”
“Một tuần.”
“Thảo nào, tôi chưa từng nghe thấy Tô Lị nhắc tới anh.”
“Anh tên gì vậy?”
“Trần Tửu.”
“Trần Tửu.” Cô ta nhắc lại: “Tên anh đặc biệt thật, chúng ta cùng họ với nhau đấy, tôi là Trần Mỹ Nghệ. Có phải nghe tên tôi rất giống những năm 80 không.”
“Ừm.”
“Nhà anh ở đâu?”
“Ở đây.”
“Tôi cũng thế, trùng hợp thật, sau này mọi người có thể đi chơi với nhau rồi.” Mỹ Nghệ bốc một nắm thạch cao, ngồi xuống cái ghế gần anh: “Anh làm nghề gì?”
“Bartender.”
“Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đến tìm anh uống rượu.”
Anh không nói gì.
“Anh làm cho quán bar nào?”
“Bar âm nhạc và ẩm thực Tây Ali Fay.”
“Được rồi, đến lúc đó anh nhớ giảm giá cho tôi đấy.” Trần Mỹ Nghệ nhìn đầu anh: “Hình như anh lớn hơn Tô Lị mấy tuổi nhỉ.”
“Ừm.”
“Cô ấy là sinh viên nhỏ tuổi nhất khoa chúng tôi, nhưng mọi người đều gọi cô ấy là chị Lị. Dù tuổi nhỏ song sức lại khỏe, trước đây khoa chúng tôi mua thạch cao về, cô ấy trực tiếp khiêng một bao tải lên tầng, mạnh mẽ chẳng khác gì đàn ông cả.” Tiếng cười của Trần Mỹ Nghệ thánh thót như tiếng chuông bạc: “Con trai trong lớp tôi chơi thân với cô ấy lắm, có lẽ tính cách của cô ấy rất được con trai yêu thích.”
Trần Tửu cúi đầu, nghiêm túc đập cây búa trong tay, tập trung làm việc, không muốn đáp lại cô ta.
“Cô ấy chính là nữ thần của học viện chúng tôi đấy, được rất nhiều người theo đuổi.” Mỹ Nghệ thấy anh không quan tâm đến mình, tiếp tục tìm đề tài: “Mấy hôm trước tôi còn nghe nói có ông chủ nhỏ mập mờ với cô ấy, trông cũng khá đẹp trai, anh phải nắm chặt đấy nha, đừng để Tô Lị chạy thoát.”
Trần Tửu chẳng thèm đáp.
“Tô Lị sắp đi du học rồi, hai người sắp phải yêu xa nhỉ.”
“Ừm.”
“Anh không ngại ư?”
“Không.”
“Sau này xung quanh cô ấy toàn là trai Tây, nghĩ mà thấy hâm mộ. Tô Lị vô cùng thích cái đẹp, anh đẹp trai thế này chắc theo đuổi cô ấy cũng không tốn sức đâu nhỉ.”
“Ừm.”
“Aiz, hội bạn trai của cô ấy ai cũng đẹp thật. Nhưng điều kiện tốt, nhà lại có tiền, đào hoa cũng là chuyện bình thường.” Mỹ Nghệ xoay người tiếp tục ngồi duyên dáng: “Tôi nghe nói”
Trần Tửu cắt ngang lời nói của cô ta: “Nhân cách bạn gái tôi thế nào tôi tự khắc biết, không cần cô phải nói ra nói vào.”
“……” Trần Mỹ Nghệ ngẩn người.
“Tô Lị ưu tú như vậy đương nhiên không thể thiếu người theo đuổi, tôi không biết cô nói những lời này với mục đích gì, nhưng tôi muốn khuyên cô một câu, thay vì rảnh rỗi ngồi đây ghen ghét người khác không bằng đi tìm cách nâng cao bản thân mình đi.”
“Ghen ghét cái gì? Tôi có gì mà phải ghen ghét?” Trần Mỹ Nghệ đỏ cổ, lập tức thay thái độ: “Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở anh, tôi nói thật hay giả anh cứ ra ngoài hỏi thăm sẽ biết. Chẳng hiểu tấm lòng của người tốt gì cả.”
“Người tốt?” Anh ngẩng đầu liếc cô ta một cái, bất đắc dĩ cười khẩy, lại cúi đầu, gõ thịch thịch thịch vào thạch cao: “Cô có biết thế nào gọi là bitch trà xanh (1) không?”
“Anh nói thế có ý gì?” Mỹ Nghệ khẽ cười một tiếng, thấy không dụ dỗ được anh, vì vậy thay đổi chiến thuật để giữ lại mặt mũi: “Haiz, tôi trông anh bị người ta đùa bỡn, muốn khuyên anh vài câu thôi mà. Người như cô ấy sao có thể phát triển lâu dài với anh được, cùng lắm chỉ chơi mấy bữa mà thôi, hơn nữa người ta cũng sắp đi du học rồi, qua mười ngày nửa tháng chắc gì đã nhớ anh là ài.”
“Bạn học nhỏ này.” Anh ngẩng đầu, chẳng tức giận mà bình tĩnh nói với cô ta: “Đừng giở mấy trò mèo này với tôi, tôi không dính được đâu, người như cô tôi va vấp ngoài xã hội bao năm đã gặp nhiều rồi.”
“Anh —— a, kẻ muốn cho người muốn nhận, thôi, coi như tôi chưa nói gì đi.” Cô ta nhấc giày cao gót đi tới bồn rửa tay, lẩm bẩm: “Xem anh có thể đắc ý được bao lâu.”
Trần Tửu không thèm đáp.
Không lâu sau, Tô Lị bê chậu nhỏ quay lại, cô ngồi bên cạnh Trần Tửu: “Được rồi đấy anh ạ.”
Tô Lị kéo tấm vải xuống bóp thạch cao.
“Thế nào rồi em?”
“Được rồi ạ, chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi thôi.”
“Ừ.”
Cô cất tấm vải đi, lại cầm bình nước phun vào bức tượng, bóc túi thật kín rồi chạy đi rửa tay.
Bên kia, Mỹ Nghệ cầm túi xách rời khỏi phòng học, ra vẻ như không có việc gì chào hỏi Tô Lị, cười tủm tỉm: “Tô Lị, tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
…
Ăn xong bữa tối, Trần Tửu đưa Tô Lị về trường, hai người ngồi trên ghế dài bên bờ sông, Tô Lị nhặt một đống hòn đá nhỏ ném xuống, đương lúc chơi vui vẻ, Trần Tửu gọi cô một tiếng: “Tô Lị.”
“Dạ?” Cô xoay người nhìn anh.
“Em lại đây.”
Cô ném đá, phủi phủi tay, ngồi xuống bên cạnh anh: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chúng mình tâm sự một lát đi.”
“Anh muốn tâm sự chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được.”
“Được thôi.”
“Em cảm thấy chúng mình có xứng đôi không?”
“Xứng đôi ạ.” Cô trả lời ngay lập tức: “Trời sinh một đôi luôn á.”
“Khoảng cách giữa chúng mình quá lớn.”
Tô Lị thoáng im lặng vài giây, bật cười: “Gì vậy, tự dưng anh nói thế làm gì.”
“Thật đấy.”
“Em không muốn nghe không muốn nghe.” Cô vừa định đứng lên, lại bị anh kéo lại.
“Em nghe anh nói đã.”
“Rồi rồi rồi, anh nói đi.”
“Bây giờ em còn nhỏ, có lẽ không nghĩ đến những vấn đề xảy ra trong tương lại, chỉ muốn ngọt ngào, nhẹ nhàng yêu đương, anh nói những lời này không phải muốn tạo áp lực cho em mà chỉ muốn em biết được suy nghĩ của anh thôi.”
“Anh làm gì mà nghiêm túc thế?”
“Đừng ngắt lời anh như vậy.”
“Dạ.”
“Quá khứ không thể thay đổi, em cũng biết hoàn cảnh của anh rồi đấy, bất kể đứng ở góc độ nào, đứng ở góc độ của ai để xem xét, anh quả thực không xứng với em.” Anh cười cười: “Chưa nhắc đến gia đình em khá giả thế nào, cũng không đặt mục tiêu to lớn ra sao, anh chỉ nghĩ có thể đuổi theo bước chân của em, xứng đôi với em về thế giới tinh thần, không dính líu đến em, không làm em chịu tủi, không cho người khác nói xấu em. Sau này kể cả có một ngày em không đi làm không kiếm tiền, chỉ ở nhà ươm hoa, nuôi thú, điêu khắc, vẽ tranh, làm một người vợ bình thường thì em vẫn còn có anh ở phía sau làm chỗ dựa.
Anh không hiểu thế giới nghệ thuật của em, chúng mình không có tiếng nói chung, nhưng anh sẽ học, anh sẽ mua một ít sách, anh biết Bernini, cũng biết Phidias, còn biết Miron, Rodin, Caravaggio, Velascoch, còn có Rivera và Frida.”
Nhất thời trầm lặng.
“Có nữa không?”
“Có, anh còn biết Baroque và Rococo, chủ nghĩa cổ điển và chủ nghĩa lãng mạn, phái hoang dã và phái ấn tượng, còn khắc gỗ Châu Phi, còn, còn”
“Được rồi được rồi, anh định đọc lại lịch sử mỹ thuật thời trung đại đấy hả?”
“Chỉ mới đọc lướt qua thôi. Anh bỏ học sớm, không đọc nhiều sách, cũng không biết nói thế nào, chỉ có đọc như vậy, may mà anh đã suy nghĩ trước khi nói ra.”
Tô Lị đột nhiên nở nụ cười: “Anh đang đọc tuyên ngôn cầu hôn đó ư?”
“……”
“Sao anh có thể đáng yêu như vậy nhỉ? Lại còn Velascoch, là Velazquez.”
“…… Anh nhớ nhầm.”
Tô Lị tiến lên ôm lấy anh: “Anh không phải tự tạo áp lực lớn như thế, cũng không cần hứa hẹn với em điều gì cả, càng không cần vì em mà học cái này đọc cái kia, anh chỉ cần làm chính bản thân mình là được rồi.”
“Hai người không có tiếng nói chung sẽ càng đi càng xa.”
Tô Lị đột nhiên buông anh ra: “Đợi đã, anh đang sợ sau khi đi du học em sẽ không cần anh nữa ư?”
“……”
“Em nào lỡ chứ.” Cô vuốt ve mặt anh: “Cua được anh đẹp trai thế này có nằm mỡ cũng cười đến tỉnh.”
“Đúng rồi.” Trần Tửu bắt lấy đôi tay nghịch ngợm của cô: “Bạn nữ cùng lớp hôm nay của em đấy, sau này em nên hạn chế tiếp xúc với cô ta.”
“Trần Mỹ Nghệ á?”
“Ừ.”
“Em không thân với cô ta, cũng chẳng nói được mấy câu.” Tô Lị thấy giọng điệu anh là lạ, lại hỏi: “Sao thế ạ? Cô ta nói gì với anh à?”
“Không có gì, anh chỉ muốn em đề phòng người bên cạnh, rất nhiều người không tốt như bề ngoài đâu.”
“Cô ta… Quyến rũ anh ư?”
“…… Không.”
“Chắc chắn cô ta đã nói gì đó với anh rồi.”
“Thật sự không có gì mà, anh chỉ cảm thấy người này không tốt.”
Tô Lị híp mắt nhìn anh: “Được rồi, anh giấu gì chứ, có phải cô ta định nẫng mất bạn trai của em không?”
“Không.”
“Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm thế, bạn trai cũ của cô ta chính là bạn trai cũ cũ cũ rất cũ của em, em vừa mới đá anh ta đi thì hai người họ đã lên giường với nhau, chính xác là sáng sớm hôm sau, làm em cười chết mất.”
“Cười? Em không tức ư?”
“Em tức giận làm gì, em cũng đâu có cảm tình với người kia, anh ta thích làm thế nào thì cứ làm như thế thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Em không nhớ lắm.”
“Nếu cô ta nẫng mất anh đi thì sao?”
“Nếu anh mà bị nẫng đi mất thì chỉ có thể chứng minh chúng ta không có duyên phận thôi.”
“……”
“Làm sao vậy?” Cô nghiêng mặt nhìn anh: “Sao anh không nói lời nào.”
“Không có việc gì.”
“Úi giời, cô ta mà nẫng anh đi mất, em sẽ là thịt cô ta, biết không?”
Trần Tửu khẽ nhếch môi: “Em yên tâm, không ai mang đi được đâu.”
“Em biết.” Tô Lị bỗng vỗ đùi: “Ấy.”
“Em sao thế?”
“Có muỗi ạ.”
“Chúng ta đi thôi.”
“Anh cõng em đi.”
“Được.”
…
Tô Lị đứng trước cửa phòng Cát La: “Cậu có biết Trần Mỹ Nghệ ở phòng ký túc xá nào không?”
“Hình như là 302, sao thế?”
“Tớ muốn hỏi thăm cô ta chút xíu.”
“Gì?”
Cô đi thẳng lên tầng ba, gõ cửa phòng 302, người mở cửa là bạn cùng phòng Trần Mỹ Nghệ, vừa nhìn thấy Tô Lị chợt ngẩn ra: “Chị Lị, sao chị lại tới đây?”
“Bạn cùng phòng của cậu đâu?”
“Trong phòng đấy.”
Trần Mỹ Nghệ đang tắm rửa, Tô Lị mở cửa phòng vệ sinh, túm tóc cô ta lôi ra ngoài, Trần Mỹ Nghệ “Á” một tiếng, giữ lấy tóc của mình, chân còn tụt mất một bên dép, trần trụi trước mặt mọi người.
“Chị Lị.” Cát La vừa mới vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng này, kinh ngạc lùi ra sau: “Đờ phắc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Lị buông cô ta ra, Trần Mỹ Nghệ lảo đảo ngồi bệt xuống mặt đất, bạn cùng phòng bọc khăn tắm vào người cho cô ta: “Tô Lị, có gì từ từ rồi nói, đừng manh động như vậy.”
Cát La dựa vào cửa, kiềm chế nội tâm đang hưng phấn, yên lặng xem trò vui, lần trước Tô Lị nổi nóng với một bạn nam, trực tiếp cầm đồ khắc ném thẳng vào người khiến anh ta phải vào bệnh viện, lúc này lại càng xuất sắc, dứt khoát lột sạch.
“Cát La, đóng cửa.”
“Yes sir.”
Trần Mỹ Nghệ run rẩy, được bạn cùng phòng đỡ lên, tức run tay: “Cô làm gì vậy! Cô bị điên à?”
“Cô không đoán được tôi đang làm gì ư?” Tô Lị kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bắt chéo chân, khoanh tay nhìn cô ta: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn nghe xem cô đã nói gì với bạn trai tôi thôi.”
“Tôi nói gì?”
“Cô hỏi tôi? Tôi biết thế nào được, nếu không cô nhớ lại xem.”
Bạn cùng phòng khuyên nhủ: “Chị Lị, chị xem cô ấy còn đang tắm, để cô ấy mặc quần áo, chị cũng bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp được không.”
“Không phải chuyện của cậu, đứng sang một bên đi.”
Bạn cùng phòng ngậm miệng.
Trần Mỹ Nghệ dựa vào cửa phòng vệ sinh: “Tôi thật sự không nói gì với anh ấy cả, chỉ nhờ anh ấy bê giá giúp thôi.”
“Vậy ư?” Tô Lị đặt chân, đi đến trước mặt cô ta.
“Cô muốn làm gì?” Trần Mỹ Nghệ bất giác lùi ra phía sau một bước.
“Nhìn xem cô sợ thế nào.” Tô Lị kéo kéo chiếc khăn tắm bọc trước ngực cô ta: “Đừng nghĩ mình đẹp mà có thể làm bậy, cẩn thận chọc phải lửa đấy.”
Tay Tô Lị dính nước, cô chùi vào khăn tắm của cô ta: “Nếu cô còn dám làm chuyện xấu thì đừng trách tôi ném cô từ ban công xuống.”
Không khí nặng nề, không một ai dám mở miệng.
“Chẳng phải cô cảm thấy chính mình khá xinh đẹp sao, vậy thì để mọi người cùng xem.” Tô Lị đứng trên cao nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của cô ta: “Đừng sợ, bây giờ tôi chưa ném đâu.”
Trần Mỹ Nghệ bật khóc, Tô Lị không muốn nhìn bộ dáng khóc lóc của cô ta: “Được rồi, đi tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh, ngày mai đi học chúng ta còn gặp lại.”
Tô Lị bình tĩnh ra khỏi phòng ký túc xá: “Đi thôi Cát La.”
Cát La theo sau, kéo tay áo cô: “Quá sung sướng, quá sung sướng, rốt cuộc cũng trị được bông sen trắng (2) này rồi, tớ đã ngứa mắt cô ta từ lâu.”
“Gọi một tiếng anh Lị xem nào.”
Hai người vào thang máy, Tô Lị im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Bình thường trông ngực cô ta to như vậy, hóa ra đều là đồ giả.”
Cát La: “……”
Hết chương 16
(1): Bitch trà xanh (Trà xanh biểu/ lục trà biểu/ green tea bitch): Ý chỉ những người vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh nhưng thật ra bên trong rất xấu xa, đê tiện.
(2): Bông sen trắng (Bạch liên hoa): Ý chỉ những người cố tỏ vẻ ngây thơ, trong sáng nhưng nội tâm thì trái ngược.