Một sáng mùa thu tràn về, Phương Lan Sinh tỉnh dậy nhu cái mũi, hắt hơi một cái.
Phương lão gia bị bệnh, bệnh tình không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn không thấy khỏe lên được. Đại phu đã khám, thuốc cũng đã uống, nhưng bệnh tình vẫn kéo dài. Người qua đường hỏi Phương Lan Sinh mặc bệnh gì, chẳng ai nói được rõ ràng.
Không giống như nhiễm phong hàn, cũng chẳng phải bệnh lao. Phương Lan Sinh nằm nhà vài ngày, uống không ít thuốc mà sắc mặt vẫn vàng như nến, bệnh tình chẳng thấy khá lên. Cho tới một ngày, một vị đại phu vô danh từ xứ xa hẻo lánh tới Phương gia, vừa nhìn lòng bàn tay Phương Lan Sinh bị hóa đen thì kinh hãi lui về sau một chút, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
“Ôn dịch đã trở về! Trở về giết người!”
Người dân Cầm Xuyên dần dần truyền miệng nhau như vậy.
Mấy ngày trước, trù sư Phương gia có bắt con chó điên chạy loạn vào phủ định làm thịt, nếu đoán không lầm thì ôn dịch cũng từ con chó ấy mà ra. Chẳng ngờ Phương lão gia nhìn nó thì nổi lòng thương, mang cơm canh cho nó ăn, lại trúng phải kiếp nạn.
Không ai biết Âu Dương Thiếu Cung năm đó nuôi những con chó này ở đâu, rồi vì sao còn sống sót tới tận bây giờ, còn chạy được vào Cầm Xuyên. Rất nhiều người sợ hãi cuốn gói chạy trối chết, những người không đi thì cũng tránh xa người nhà Phương gia như tránh tà, luôn giữ khoảng cách cả thước không dám đến gần.
Đại phu cũng không dám cấp thuốc nữa, may mà trong phủ có dự trữ lương thực, sống sót qua ngày. Phương gia tam tỷ lo lắng sốt vó, nhìn đệ đệ nằm trên giường bộ dạng yếu ớt, yêu thương mà không làm gì được, nước mắt chảy dài.
Phương Lan Sinh nhìn nàng, tràn đầy áy áy, mở miệng gọi, “Tam tỷ…”
Cặp mắt mất tinh thần, Phương gia tam tỷ ở ngay trước mặt, cúi đầu nhìn y, “Làm sao vậy? Khó chịu phải không, hay muốn ăn gì nói tỷ tỷ nghe!”
Phương Lan Sinh lắc đầu, “Tam tỷ tỷ ra ngoài đi… Ta không… mới không nhiễm bệnh…”
Phương Lan Sinh vốn là một người thân thể khỏa mạnh, hoạt bát thích cười, ngày nào cũng trưng bộ mặt vui vẻ hoa nở, khi đổ bệnh cũng không cau có mặt mày. Dù y không ngờ tới, bệnh mình mắc phải không phải bệnh thường, mà lại chính là căn bệnh đã cướp đi nhị tỷ.
Ôn dịch, nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ, bệnh truyền nhiễm cũng nhiều, có thể tiếp cận bệnh nhân nhưng không có cách tự bảo vệ mình. Khắp Cầm Xuyên không ai biết cách phòng, thành ra ai cũng sợ tiếp cận Phương Lan Sinh sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm.
Đây là chuyện chết người, trừ Phương gia tam tỷ ra, có ai đủ dũng cảm làm được. Mà Phương Lan Sinh cũng chẳng muốn, chẳng cần ai làm thế.
“Lan Sinh, có thư Bách Lý thiếu hiệp gửi tới, đệ muốn xem không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng tam tỷ, Phương Lan Sinh ở giường trở mình, đỡ đầu giường đứng lên, “Muốn!” Y nỗ lực nói một tiếng.
Tam tỷ đút phong thư qua khe cửa, phong thư thật mỏng được chuyển vào an tĩnh nằm trên mặt đất, Phương Lan Sinh xuống giường, tới nhặt nó lên.
Đầu tóc y hơi loạn, đều xõa trên vai. Đã gần nửa tháng chỉ ở trong phòng này, quần áo mất trật tự quấn quanh người, nhìn qua yếu ớt cực kì.
Phương Lan Sinh xé phong thư ra đọc, chỉ thấy có một câu: Tại sao không hồi âm lại. Phương Lan Sinh nhức đầu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra ngày đó vừa nhận được thư của đầu gỗ, định ngày hôm sau sẽ hồi âm lại, chẳng ngờ ngay buổi sáng hôm sau đã đổ bệnh…
“Nhưng còn bây giờ mà hồi âm, phải hồi âm cái gì…” Phương Lan Sinh ủ dột lẩm bẩm, “Cũng không thể kể là đang bị bệnh…”
Y bên này buồn bực đến nỗi ho khan, bên kia đột nhiên có người từ ngoài đẩy cửa xông vào. Căn phòng tối tăm đã lâu bị ánh dương bên ngoài xộc vào, quét mạnh tới mặt Phương Lan Sinh.
Y há hốc miệng nhìn người đứng ngoài cửa.
“Đầu…”
Chưa đợi từ thứ hai ra khỏi miệng, đối phương đã bước nhanh về trước, cúi đầu vươn tay ôm thắt lưng Phương Lan Sinh ôm y lại giường.
“Ngươi ——” Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn người nọ, “Sao ngươi lại tới đây, không phải đang bế quan sao?”
Chấp Kiếm trưởng lão đang bế quan Bách Lý Đồ Tô không vui nhìn chằm chằm gương mặt Phương Lan Sinh, phát hiện y gầy đi nhiều, ôm lên nhẹ bẫng, tóc dài rơi trước cổ, tóc mái cũng dài hơn che tới mắt, chỉ mặc một cái áo đơn màu trắng xộc xệch, trên da thịt xuất hiện mấy vệt xanh tím không biết từ đâu.
Giọng y khàn khàn, ồm ồm, sắc mặt thì vàng như nến, lòng bàn tay hóa đen. Phương gia tam tỷ đã nói trước với hắn, đây là do ôn dịch Cầm Xuyên gây ra.
“Sao lại không nói với ta.” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng hỏi. Bây giờ đã vào cuối thu, Phương Lan Sinh mặc ít áo, Bách Lý Đồ Tô bèn lấy chăn quấn y lại, thấy Phương Lan Sinh vòng hai tay ôm chặt cổ mình, thế nào cũng không chịu bỏ ra.
Trước khi Bách Lý Đồ Tô vào phòng, Phương gia tam tỷ có lo lắng nói với hắn, sợ Lan Sinh sẽ đuổi hắn đi, ai tới cũng bị Phương Lan Sinh đuổi đi không cho tới gần, không người nào có cách.
Mà lúc này, Phương Lan Sinh lại ôm chặt cổ Bách Lý Đồ Tô, cả người như dán vào hắn.
Bách Lý Đồ Tô chần chờ cũng vươn tay, cách chăn bông ôm thân thể Phương Lan Sinh, “Sao ngươi không đuổi ta đi?” Hắn thấp giọng hỏi.
Phương Lan Sinh vùi đầu vào khôi giáp trên vai Bách Lý Đồ Tô, buồn bực nhỏ giọng hỏi hắn, giọng điệu thương cảm vô cùng, “Ngươi phải đi à?”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, “Chờ ngươi khỏi bệnh rồi ta đi.”
**
Phương Lan Sinh bệnh không nhẹ kéo dài nhiều ngày, có lắm lúc hỗn loạn y còn nghĩ chắc mình sắp chết, vậy thì có ai sẽ vì y chết mà thương tâm. Tam tỷ sẽ thương tâm nhưng may còn có tam tỷ phu, tứ tỷ cũng sẽ buồn nhưng may còn có tứ tỷ phu, rồi cha cũng sẽ buồn nhưng cha còn có mẹ… Còn có rất rất nhiều người, sẽ vì Phương Lan Sinh mà đau lòng, nhưng mà may mắn là cạnh bọn họ đều có một ai đó giúp họ thấy khá hơn.
Nhưng còn đầu gỗ.
Phương Lan Sinh nhớ tới đầu gỗ đờ đẫn ngồi ở Ô Mông Linh Cốc, khi ngủ vẫn nắm chặt tay mình không dám buông.
Hắn nhất định sẽ vì y mà đau lòng, nhưng sẽ có ai an ủi thoải mái hắn. Không có người thân, bạn bè thì ít, chỉ có sư huynh sư muội, cùng hai đồ đệ bên mình.
Trước đây Phương Lan Sinh luôn hi vọng Phương gia có thể khiến Bách Lý Đồ Tô coi như nhà của mình, tiếc rằng đầu gỗ cũng không thể ở lâu, cứ ở một hai ngày liền rời đi, khiến lời hứa hẹn ban đầu của Phương Lan Sinh cũng chỉ hoàn thành được vài phần.
Tới giờ đã không làm được nữa, Phương Lan Sinh nhìn mình một thân bệnh tật, thầm nghĩ thế sự vô thường, nói không chừng y sẽ chết đột ngột, như nhị tỷ năm đó rời bỏ chính mình, vậy y cũng đến lúc phải bỏ lại đầu gỗ.
Phương Lan Sinh là một người rất hiền lành, nhưng có làm người hiền lành cũng có lúc ích kỉ. Ôm thật chặt cổ hắn, Phương Lan Sinh bị bệnh nặng nằm một mình gần nửa tháng trời nghẹn ngào vùi trong cổ hắn, thấp giọng gọi tên hắn, gọi đầu gỗ!
Bách Lý Đồ Tô nghe thấy gọi tên mình, phát hiện tâm mới an ổn một chút. Hắn ôm hông đối phương, từ bọc hành lý tùy thân lôi thuốc ra. Đây là thuốc từ Thiên Dung thành, mặc dù không biết ôn dịch là bệnh thế nào, nhưng chắc sẽ có ích.
Bàn tay ấm áp áp trên lưng đối phương, Bách Lý Đồ Tô dùng chân khí của mình truyền vào cơ thể Phương Lan Sinh, y nhắm mắt lại ngồi trên giường, như người mất ý thức.
“Ngươi không sợ bị ta lây bệnh à, còn ngủ chung…”
Phương Lan Sinh ngày đó chuẩn bị đi ngủ thì nhìn người bên cạnh hỏi. Kì thực y cũng không cần hỏi cái này, chỉ là trong lúc nhất thời không ngủ được, nên mới buột miệng hỏi ra.
Bách Lý Đồ Tô xoay người, khôi giáp trên vai đã bỏ ra, quần áo trên người cũng đổi thành bộ thanh sam ngày đó tam tỷ may cho.
“Sợ.” Bách Lý Đồ Tô đáp.
Phương Lan Sinh nhăn mị lại, định hỏi sợ thì ngươi còn đến làm gì, ai ngờ Bách Lý Đồ Tô hơi rủ mi liền cúi đầu hôn y.
Cái hôn rất nhẹ, lại lâu dài, Bách Lý Đồ Tô khi rời khỏi môi Phương Lan Sinh thấy mũi y có điểm hồng hồng.
“..Ngươi thử lây cho ta một lần xem.” Hắn nhìn Phương Lan Sinh, thấp giọng nói, ánh nến phản xạ trong đáy mắt Phương Lan Sinh, hắt lên gương mặt Bách Lý Đồ Tô một khắc ấy, ôn nhu cực kì, cũng thâm tình cực kì.
Phương Lan Sinh mở to mắt nhìn chằm chằm, cảm giác tim mình loạn nhịp.
“Mà nếu lây thật, thì sau này chỉ chúng ta ở với nhau.” Bách Lý Đồ Tô cười nói nắm bàn tay Phương Lan Sinh. Như chăm sóc một đứa nhỏ không tự lo được cho bản thân, dù bản thân ít nói, Bách Lý Đồ Tô vẫn lên tiếng nhắc y, “Ngủ đi.”
Phương Lan Sinh trải qua gần nửa tháng cô đơn sinh hoạt trên giường bệnh, đổi lại mười ngày tiếp theo có Bách Lý Đồ Tô ngày đêm kề bên. Y cũng không định để Bách Lý Đồ Tô chăm sóc mình như vậy, nhưng Bách Lý Đồ Tô dường như nhất quyết muốn làm vậy. Hắn chăm lo tất cả từ cơm áo ăn mặc hàng ngày, lấy lý do “ôn dịch” đuổi hết những chiếu cố từ người khác. Mỗi ngày Phương Lan Sinh đều dậy sớm, theo Bách Lý Đồ Tô ra ngoài cửa sổ phơi nắng, hai người ngồi ăn uống cơm canh đơn giản, Phương Lan Sinh uống hết một bát thuốc đắng nghét. Tới đêm, Bách Lý Đồ Tô dùng chân khí trừ bỏ chướng khí trong người Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh ngồi đọc sách cho hắn nghe, coi như đáp lại công sức của hắn cả một ngày trời.
Từ ngày quen biết nhau, cả hai người chưa từng trải qua cuộc sống như vậy bao giờ. Không có những người khác, chỉ có hai người, bình lặng ở chung mỗi ngày. Bởi vì đến cả người đưa cơm cũng bị hai người đuổi đi, nên cơm canh qua ngày đều đạm mạc, nhưng được trải qua cuộc sống hoàn toàn không bị ai quấy rầy.
Trước đây, nếu không phải là mệt mỏi lên đường thì cũng là thời gian bên nhau quá ngắn, Phương Lan Sinh cũng không rõ nên coi mình và đầu gỗ lúc đó là quan hệ gì. Cho tới ngày hôm nay, y mới có vài phần cảm giác.
Chỉ là chẳng biết Bách Lý Đồ Tô có cảm giác gì.
Ôn dịch này nếu là rơi vào người thường thì sợ là đã sớm phát tác khổ sở. Phương Lan Sinh nhờ đan dược giữ lại tính mạng, bệnh chướng sinh sôi trong cơ thể đều được Bách Lý Đồ Tô mỗi ngày độ khí đuổi đi. Hai người bên nhau ở một viện nhỏ Phương gia thấm thoắt đã hơn nửa tháng, ngày tháng bình lặng trôi. Có đôi khi tới đêm khuya, hai người đứng ở ngoài lan can, nhìn ánh trăng trên trời, hoặc là nói về những chuyện phát sinh trong quá khứ.
“Khi đó, tại sao lại khóc?” Bách Lý Đồ Tô hỏi. Hắn mặc một thân trường sam xanh nhạt, quần áo vừa người ôm gọn đường cong cơ thể, hắn cầm trong tay một cái chén. Phương Lan Sinh uống thuốc, hắn bồi Phương Lan Sinh uống trà.
Tự dưng bị hắn nhắc lại chuyện cũ, Phương Lan Sinh bĩu môi làm như không để ý tới, “Không phải là khóc… trông có vẻ thành tâm hơn à! Bản thiếu gia vốn không dễ khóc, tốn nửa ngày mới ra nước mắt.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Sợ Khan Du không đồng ý phải không?”
“Ta thèm vào quản hắn có đồng ý hay không, dù gì… khi đó cũng không còn biện pháp nào khác.” Phương Lan Sinh xòe tay ra nói.
Bách Lý Đồ Tô nhìn gương mặt Phương Lan Sinh, bệnh nặng mới khỏi nên sắc da hãy còn tái nhợt, đứng dưới ánh trắng càng trắng bệch không thấy sức sống.
“Nếu như lúc đó ta chết, ngươi sẽ làm gì?” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên hỏi.
Phương Lan Sinh ngẩn ra.
“Hả?”
Y luống cuống gãi đầu, “Ta… ta chưa từng nghĩ tới.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Vậy giờ nghĩ.”
Phương Lan Sinh suy nghĩ một hồi, chỉ có thể thành thật đáp, “Ta không biết…”
Nếu ngày đó đầu gỗ chết thật, sau đó sẽ như thế nào, Phương Lan Sinh chưa bao giờ nghĩ tới.
Y cũng không dám nghĩ tới.
Bách Lý Đồ Tô không hỏi tiếp nữa, hắn cao hơn Phương Lan Sinh nhiều, vươn tay là có thể ôm bờ vai y.
“Làm gì vậy…” Phương Lan Sinh chưa kịp định thần Bách Lý Đồ Tô đã kéo y ôm vào trong lòng.
“Ta không chết.” Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên nói.
Phương Lan Sinh trong bóng đêm yên lặng gật đầu.
“…Ngươi cũng không.” Bách Lý Đồ Tô lại nói tiếp, chôn đầu vào cổ Phương Lan Sinh, hít sâu một hơi.
“Chúng ta đều sẽ không chết… chỉ cần biết, phải sống thật tốt.”
Ngày cuối mùa thu qua đi, bắt đầu vào đông. Phương Lan Sinh lấy lý do chữa bệnh, từ biệt tam tỷ mặc cái áo bông dày sụ ngồi trên xe ngựa. Sản nghiệp Phương gia trước vẫn để tam tỷ phu trông coi, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào hắn. Còn Chấp Kiếm trưởng lão hiện giờ cũng đi theo bước chân người xưa, muốn đi khắp nơi kiếm tìm các danh kiếm, các việc trong môn đều giao cho Huyền Lâm và Huyền Tuệ xử lý.
Bách Lý Đồ Tô lưng đeo Phần Tịch, mang theo A Tường, một mình xuống núi.
Ô Mông Linh Cốc hoang vụ lại nổi lên khói bếp, đứa nhỏ rời thôn năm đó cuối cùng cũng cùng người thương trở lại. Thời gian ở nơi đây, toàn bộ kí ức cùng đối phương, đều khắc sâu trong trí nhớ Bách Lý Đồ Tô, như tủy cốt tâm can.