[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 54




Lúc Phương Lan Sinh tỉnh lại cô nương kia đã đi khỏi từ lâu. Trong yên tĩnh, y cố sức ngồi dậy. Trên mặt ngứa ngáy như có thứ gì đè lên, Phương Lan Sinh cau mày thân thủ xé nó ra, xé ngay miếng băng đang buộc chặt trước mắt.

Trong phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào, Phương Lan Sinh nháy mắt mấy cái, dường như do bị buộc vải quá lâu, khóe mắt trơn bóng ẩm ướt, lóe ra chút phản quang.

“Giờ là giờ gì?” Phương Lan Sinh cau mày thầm nghĩ, từ giường đứng dậy tới cạnh cửa sổ, mạnh đẩy cửa sổ đang đóng chặt ——

Ánh nắng sau giờ ngọ nháy mắt ập vào, Phương Lan Sinh bị ánh sáng mạnh kích thích vội nhắm mắt lại. Y nghe thấy tiếng ồn ã từ chợ Thanh Long trấn, những thương nhân qua đường cao giọng rao hàng, còn có những kẻ buôn từ phương xa…

Phương Lan Sinh nhắm mắt bắt được âm thanh, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt không còn là một mảnh đen nữa, dưới ánh nắng chói chang, y trợn tròn hai mắt nhìn dòng người xe cộ, như trước kia đã từng nhìn thấy. Phương Lan Sinh bủn rủn trượt tay xuống, hai song cửa sổ theo đó khép lại.

Trong phòng lần thứ hai trở nên tối tăm, Phương Lan Sinh cúi đầu, kinh ngạc nhìn hai tay mình.

Đây…

Y xoa mạnh con mắt, lần nữa mở ra, mơ hồ nhìn cảnh vật trong phòng, hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện này.

Mình…

Dì Đồng?!

Phương Lan Sinh chạy xuống lầu, tìm lão bản khách điểm hỏi han, ông ta lại nói không có lão bà bà nào cả, chỉ có một cô nương xinh tựa thiên tiên, nhưng đã sớm rời đi.

Lão miêu tả sinh động gương mặt xinh như tiên của cô nương kia, Phương Lan Sinh nghe không hiểu, cũng không buồn hỏi thêm gì nữa. Y chạy khỏi khách điếm ra bên ngoài, theo bờ sông ra bến tàu. Y có thể thấy, mắt y nhìn được rồi…!

Phải nhanh báo cho đầu gỗ! Y muốn cùng mọi người đến Bồng Lai tìm Âu Dương Thiếu Cung! Phương Lan Sinh đầu đầy mồ hôi thầm nghĩ, chạy một mạch tới xưởng đóng tàu Hướng gia. Y vừa xuất hiện trước cửa đã làm cả đoàn người trong xưởng hoảng sợ giật mình.

“Phương tiểu ca, cậu đã đi đâu vậy?” Hướng lão bản trợn mắt nhìn Phương Lan Sinh, hồi lâu sửng sốt,”Mắt, mắt cậu có thể thấy rồi?”

Phương Lan Sinh cố sức gật đầu, không biết giải thích từ đâu, “Hướng lão bản, đầu gỗ đâu? Ta tìm hắn trước đã.”

Hướng lão bản ngẩn người cau mày, đầu gỗ? Là ai vậy.

Nhưng hắn cũng là người nhanh nhạy, suy nghĩ một chút thì rút tẩu thuốc hỏi, “Cậu đang hỏi đến Bách Lý tiểu ca?”

Phương Lan Sinh đang định tự mình chạy đi tìm, Hướng lão bản đã nhả ra một ngụm khói nói, “Đã đi từ lâu rồi, tìm cậu một hồi, sau đó đã đi làm chuyện chính sự rồi.”

Phương Lan Sinh há miệng nhìn hắn.

“Đi rồi?”

“Đi, đi đâu chứ?”

Hướng lão bản gãi đầu, “Lão tử không nhớ lắm, hình như là… Bồng Lai?”

Phương Lan Sinh nhất thời hoa mắt, “Đi được bao lâu rồi?”

“Hai ba canh giờ rồi.” Hướng lão bản gõ cái tẩu thuốc, quay đầu nhìn tên làm thuê đang chạy đến thì phất tay, “Phương tiểu ca nếu đã quay lại, vậy chúng ta mau dùng xe ngựa đưa cậu về nhà thôi.”

Hắn nói rồi cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh nói, “Bách Lý tiểu ca có ơn cứu đệ đệ lão tử, Phương tiểu ca yên tâm, đám người của ta tuy tay chân vụng về, nhưng đánh một cái xe ngựa tuyệt không có vấn đề gì…”

Phương Lan Sinh vội xua tay cau mày, “Ta, ta không về Cầm Xuyên!”

“Hả?” Hướng lão bản cau mày hỏi lại.

Phương Lan Sinh lại cắm đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quay đầu hô, “Ta phải tới Bồng Lai, giờ ta phải đi ngay! Mọi người không cần lo cho ta, trước vẫn quấy rầy, Lan Sinh ta cảm tạ rất nhiều! Sau này nếu có cơ hội nhất định báo đáp ——!!”

Còn chưa hết câu, đã bị Hướng lão bản túm cổ áo lôi lại.

Hướng lão bản xem như cũng là một người tận tâm. Bách Lý Đồ Tô là người ít nói, không thích nhờ ai. Khi hắn khẩn thiết mong hắn có thể đưa Phương Lan Sinh an toàn về Cầm Xuyên, Hướng lão bản tự biết Bách Lý Đồ Tô thật lòng tin tưởng hắn như bằng hữu.

Phương Lan Sinh ngồi trên giường trong phòng của mình, lăng lăng nhìn cái vòng trong tay. Hướng lão bản đứng trước mặt y, hút thuốc không nói lời nào. Diên Mai đứng một bên kiên nhẫn khuyên, đám người Bách Lý công tử rất lo lắng cho Phương công tử. Phương công tử có thể an toàn về nhà mới là điều mọi người mong muốn.

Phương Lan Sinh không tự chủ được tay run lên, ngón tay vuốt phẳng từng chiếc lông chim trên vòng cổ, như một tín đồ siết lấy phật châu.

Đầu gỗ đi tìm y… hắn tưởng y muốn chạy?

Đã cởi phong ấn, có lẽ đi chuyến này rồi hắn cũng không còn quay lại nữa… hắn để thứ này lại rồi cứ thế đi…

Hắn muốn làm gì… có ý gì?

Phương Lan Sinh cuối cùng đem lông chim siết trong lòng bàn tay. Y phải đi, nhất định phải tới Bồng Lai!

Hướng lão bản nhăn mi. Phương công tử thật là cứng đầu, ai nói cũng không nghe.

Diên Mai cũng khổ não, “Phương công tử, cậu…”

“Ta phải tìm mọi người, không thể để bọn họ cứ thế chịu chết!” Phương Lan Sinh kích động nói, tay xuôi bên người còn cầm vòng cổ thật chặt.

Diên Mai và Hướng lão bản quay đầu nhìn nhau, không biết nói gì.

Phương Lan Sinh sốt ruột dậm chân.

“…Các ngươi đừng nhìn ta! Ta rất lợi hại. Đầu gỗ hỗn đản kia trước giờ vẫn lao đầu chém giết không màng bản thân! Nếu… nếu ta không ở cạnh chữa trị, hắn chết không biết bao nhiêu lần rồi… Lại còn đối đầu Âu Dương Thiếu Cung, chẳng biết trong đầu hắn nghĩ gì tính gì, đầu gỗ kia ngu ngốc, trúng kế thì phải làm sao…”

Y nói một lèo, Diên Mai nhìn về phía đại ca mình, hai người cảm thấy phát phiền, đặc biệt là Hướng Thiên Tiếu. Dường như hắn chưa từng gặp ai mà nói nhiều như Phương Lan Sinh.

“Phương công tử, cậu…” Diên Mai định nói cái gì, đã thấy Phương Lan Sinh nhoáng cái lách qua hai người, theo cửa sổ chui ra ngoài.

Hướng lão bản cũng không kịp trở tay, đâu hề nghĩ Phương thiếu gia lại linh hoạt như vậy. Hắn giật mình chạy ra ngoài nhìn, thấy Phương Lan Sinh bò từ dưới đất dậy, cái mông chạm đất đau điếng cũng không có thời gian kịp vỗ về, chạy vội ra khỏi bến tàu.

Đằng tường thuật, chớp mắt đi cả ngàn dặm. Lúc hai huynh đệ Hướng gia chạy ra bến tàu, Phương Lan Sinh đã đi mất dạng từ lâu.

“Ca, ta nghĩ Phương công tử cũng là cao nhân như Bách Lý công tử.” nhức đầu nói tiếp, “Ca xem tiên thuật cao minh như vậy, người bình thường khả năng không học được đâu.”

Hướng lão bản miễn cưỡng đồng tình. Hắn phiền a, nghĩ tương lai mấy người này trở về, biết ăn nói thế nào với Bách Lý tiểu ca đây. Trước đã lớn tiếng đáp ứng, cuối cùng lại để người ta chạy mất. Nếu chuyện này truyền ra, hắn lại không bị cười cho thối mũi.

Đến khi đó nhất định phải cùng Bách Lý tiểu ca giải thích rõ ràng một phen, Hướng Thiên Tiếu bên này thầm nghĩ. Mà bên kia, ở cửa khẩu Bồng Lai, Phương Lan Sinh đi trên con đường vắng vẻ không một bóng người, trên mặt đường rải rác đầy thi thể quái vật các loại.

Y cố chạy thật nhanh, đường Bồng Lai ảo cảnh dài miên man, đi loanh loang một hồi lại rẽ trái rẽ phải, cũng may ngã rẽ không nhiều. Phương Lan Sinh nhìn thi thể rải rác bên chân, có thể nhận ra vết chém đều là kiệt tác của Bách Lý Đồ Tô.

Chết tiệt, rốt cuộc bọn họ đã đi xa tận đâu rồi!

Lại còn đi nhanh như vậy, không biết chờ Phương Lan Sinh a!

***

Âu Dương Thiếu Cung nói, tham vọng con người vô hạn, tích tụ thành đống, thế gian không ai là ngoại lệ. Ngay cả  Tử Dận chân nhân sư tôn Bách Lý Đồ Tô, người đã cởi phong ấn cho hắn cũng nhất định từng trải qua tư vị của dục vọng.

Giọng hắn khó nén nổi châm chọc, khi nói những lời này, Bách Lý Đồ Tô đang bị một chưởng trúng bụng, ngã mạnh ra đằng sau.

Giọt máu tụ trên đầu ngón tay Âu Dương Thiếu Cung, khẽ gảy huyền cầm, giọt máu như bị tiếng đàn chia cắt, đột nhiên tán ra thành mấy mảnh trong không khí.

Bách Lý Đồ Tô lần thứ hai chịu tấn công, bị lực lượng mạnh mẽ đẩy lui về sau, trên mặt đất xuất hiện vết máu dài từ hắn.

Hắn cắn răng ngẩng đầu, kiếm trong tay chống xuống đất, giữ vững thân thể đang lung lay đứng lên.

Chuyện này đối với Bách Lý Đồ Tô cũng không có gì nghiêm trọng. Hắn từng vì muốn sức mạnh, phải đả thương chính mình rồi mới đả thương người. Hôm nay chẳng qua là Âu Dương Thiếu Cung thay hắn làm chuyện thứ nhất trước, chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ không chết.

Khiến Bách Lý Đồ Tô chết rất khó, dù cho đối thủ có là Âu Dương Thiếu Cung. Duẫn Thiên Thương giơ ngang đao chặn lại tiếng đàn tiếp theo xé không tới, Bách Lý Đồ Tô dẫn theo một hơi thở, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy sát ý, đầu óc lại hoàn toàn thanh tỉnh.

“Bách Lý thiếu hiệp sau khi giải phong ấn, quả nhiên không đơn giản.” Âu Dương Thiếu Cung cười hơi lui về phía sau, né được một đòn tấn công của Hồng Ngọc.

Bách Lý Đồ Tô nhấc kiếm, một trận pháp dần dần hiển lộ xoay vòng dưới chân hắn.

“…Ngươi nói không sai.” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng đáp trả, từng đạo kiếm quang từ dưới chân dần hiện lên, góc áo màu đen thổi phần phật như tự có gió.

Thương thế càng nặng, kiếm trận của hắn càng mạnh, sát khí đỏ rực tận trời. Bách Lý Đồ Tô giơ kiếm, như một mũi tên bắn nhanh vào làn khói giữa Bồng Lai.

“Tham vọng vô tận. Thất tình lục dục không thể thiếu, tâm niệm phàm trần không thể tránh.”

Cặp mắt đỏ phẫn nộ, đối diện với Âu Dương Thiếu Cung nhàn nhã châm chọc, không hề có ý định lùi bước.

“Chuyện cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, trên trời có đức hiếu sinh, sao có thể để dục vọng của một kẻ nào đó tổn hại sinh linh!”

Bách Lý Đồ Tô đâm một đòn phủ đầu, phía sau vô số huyến kiếm lăng không bay lên, trận trận đánh úp tới vòng sáng kiên cố bao quanh thân Âu Dương Thiếu Cung. Kim quang bắn văng khắp nơi, Âu Dương Thiếu Cung cũng bị đánh bay ra thật xa.

Hắn nhíu chặt mày, vung tay áo, một đôi quỷ kì dị xuất hiện, sau lưng da thịt bị xé rách xuất hiện đôi cánh, máu chảy không ngừng, hình dạng kì quái đáng sợ, không khác gì ngày đó Lôi Nghiêm dị biến thành quái vật ở Thủy Hoàng lăng.

Âu Dương Thiếu Cung vung tay áo ôm ngang cầm, đứng trên không trung, tiếng đàn sinh ra, từng cuộn sóng vàng nổi lên bao quanh toàn bộ cung điện trên Cung Điện sơn, đám Tương Linh bị gió thổi từng bước lui về sau, chỉ có Bách Lý Đồ Tô liều mạng gắng sức đón gió đi tới, đàn khí xoẹt qua tới đâu, trên người Bách Lý Đồ Tô lại thêm một vết rách, máu chảy tung tóe. Hắn gắt gao cắn môi, cả người bị kiếm khí đỏ lòm bao bọc lấy, dù khắp người bị thương trong mắt không có lấy một tia sợ hãi.

Hắn như một sĩ tử, cả người bị máu nhuộm đỏ vẫn muốn liều mạng tiến lên. Quanh thân bao một tầng sương đỏ thật mỏng, máu từ vết thương chảy ra hòa với sát khí màu đen, hòa hợp lạ lùng như tạo thành một màng chắn cho hắn. Huyết khí bốc lên như liệt hỏa rừng rực, khiến mọi người có mặt ai nấy giật mình.

Nụ cười trên gương mặt dần tắt, Âu Dương Thiếu Cung cau mày. Ngón tay hắn gảy huyền cầm, tiếng đàn như rồng ngâm biển gầm lượn khắp bốn phía. Lúc này Bách Lý Đồ Tô đỏ mắt đột nhiên trứng lớn, kiếm khí bốn phía chấn động, đánh về phía sóng âm tạo thành một vệt sáng lớn. Hắn giơ ngang đao tránh công kích của Âu Dương Thiếu Cung, bước chân vững vàng trên mặt đất, Âu Dương Thiếu Cung khẽ gảy một tiếng đàn, sóng âm vàng sáng từ đàn xuất hiện, bắn thẳng tới Bách Lý Đồ Tô.

Mà Bách Lý Đồ Tô thuận thế nghiêng người né tránh một đòn, tránh không kích giương kiếm đâm thẳng tới bàn tay đặt trên huyền cầm. Kiếm phong lướt qua huyền cầm, kim loại lách cách kéo trên dây đàn, trận pháp bị phá vỡ gây ra tiếng nổ chói tai. Âu Dương Thiếu Cung cả kinh lui về sau tránh kiếm, Bách Lý Đồ Tô đâm rách tay của hắn, đang tiến tới đâm kiếm hướng lồng ngực hắn.

Âu Dương Thiếu Cung nhìn thẳng Bách Lý Đồ Tô, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Bách Lý Đồ Tô chỉ muốn giết hắn, trong lúc vô tình lại để lộ sơ hở mà không hay.

Huyền cầm trong tay Âu Dương Thiếu Cung biến mất, khoảng cách đôi bên gần trong gang tấc, Âu Dương Thiếu Cung lách mình né tránh kiếm phong, nhanh tay giương một chưởng đánh tới ngực trái Bách Lý Đồ Tô.

Trong nháy mắt, có thanh âm như cơ quan nội tạng bị xé rách, Bách Lý Đồ Tô trợn to mắt nhìn Âu Dương Thiếu Cung trước mặt, tiếu ý ôn nhuận trở nên dữ tợn.

Có tiếng động ầm ĩ từ phương xa truyền đến, chỉ tiếc Bách Lý Đồ Tô lúc này không nghe được. Môi hắn khô ráp xuất hiện từng dòng máu đỏ tươi, thân thể lảo đảo chịu thêm một chưởng thứ hai từ Âu Dương Thiếu Cung, trực tiếp ngã về sau, đụng phải…

Bách Lý Đồ Tô mở to con ngươi, hy vọng xa vời bản thân có thể duy trì một hơi thở, tiếp tục chiến đấu.

Cho tới khi hắn ngã vào thứ gì đó mềm mại, vật kia dường như không quá chắc chắn, bị hắn ngã vào cũng ngã xuống đất, làm nệm lót đất cho Bách Lý Đồ Tô.

“Công tử!” Hồng Ngọc kinh hãi hô, vội vã chạy tới chỗ Bách Lý Đồ Tô, phát hiện bóng người lam nhạt đang gắng sức chui ra khỏi người Bách Lý Đồ Tô.

Còn Bách Lý Đồ Tô cả người đầy máu, nằm yên bất động trên mặt đất.

Dường như vô thức, quang mang xanh nhạt từ trong lòng bàn tay kẻ ngồi dưới đất, đột nhiên tán mạnh ra bốn phía chung quanh.

Tương Linh cho rằng Bách Lý Đồ Tô đã chết, liều mạng hô muốn giết Âu Dương Thiếu Cung, liều mạng xông ra. Phong Tình Tuyết che chở nàng, Duẫn Thiên Thương lại nỗ lực cản đằng trước Phong Tình Tuyết.

Hồng Ngọc nhìn hai người phía xa, nhìn thấy tay hầu tử run lên, nhìn thấy quang mang lam nhạt bao trọn bầu trời, như giọt mưa rải rác rơi.

Âu Dương Thiếu Cung dường như cũng lâm vào nạn chiến, Bách Lý Đồ Tô “chết” dấy lên phẫn nộ cao trào, làm tăng chiến ý của tất cả mọi người, mà cách đó không xa rải rác trận “mưa” quang làm Âu Dương Thiếu Cung ngây ngẩn cả người.

Hắn biết đó là Phương Lan Sinh, từ khi Phương Lan Sinh bước chân vào Cung Điện sơn, phật quang trong người làm nhiễu loạn vô số hồn phách Bồng Lai. Bích Lân trùng là do Âu Dương Thiếu Cung tự tay chế thành, trên đời này trừ hắn ra không có người thứ hai có thể giải được.

Vậy mà Phương Lan Sinh không chỉ giải được độc, còn đứng ở trong cung điện, thực hiện Cam Lâm thuật trị thương ở trình độ mà y trước nay không thể nào đạt được. Phật quang ở bốn phía trên núi như ẩn như hiển, như thể đang muốn cùng Âu Dương Thiếu Cung phô trương thanh thế.

Đây là bí tịch mà Phương thái hòa thượng tâm đắc nhất, Phương gia con một mấy đời, còn tưởng đến đời Phương Lan Sinh sẽ thất truyền.

Phương Lan Sinh ngưng thần niệm chú, ánh mắt không có run rẩy sợ hãi, hai tay chắp trước ngực, tay áo nhờ thế gió bay phần phật. Niệm một hồi Cam Lâm vũ, chiếu ra vô số kim quang cửa phật từ bí thuật Phương gia chiếu sáng bốn phía Bồng Lai tàn tích, kéo dài không tiêu tan.

Hồng Ngọc cúi đầu, nhìn thấy vết thương ở chân mình khép lại, trong không khí có mùi ẩm ướt, như trận mưa qua tẩy rửa đi toàn bộ uế khí, từng giọt nước như ngọc đều chứa trong mình phật pháp, khiến tâm người thanh tịnh, pháp lực tăng lên.

Dường như khí mạch lại lưu động, vết thương nhanh chóng khép lại, Bách Lý Đồ Tô mê man mở mắt.

Trong hoảng hốt, Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy dấu vết lông chim trắng tinh khiết chạm trên mắt mình, bị ngọn gió thổi bay qua lại.

Hắn yếu ớt chớp mắt mấy lần, nhìn lên phát hiện màu áo xanh như ngọc của người nọ.

Việc này làm Bách Lý Đồ Tô nháy mắt cứng đờ, cứ thế cùng Phương Lan Sinh bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt y sáng đến độ hắn có thể từ nó nhìn thấy ánh mắt nâu nhạt mệt mỏi của mình.

“Đầu gỗ.” Phương Lan Sinh lẩm bẩm gọi, trong giọng run rẩy như hoảng sợ, đè nén như cố trấn tĩnh.

Bách Lý Đồ Tô giương môi run rẩy, như muốn nói với Phương Lan Sinh điều gì. Nhưng qua hồi lâu, vẫn không có âm thanh nào phát ra.

Phương Lan Sinh nhìn hắn chống tay bò dậy, cố sức ngồi. Phần Tịch rơi xuống đất ở bên cạnh, dù trải qua trận ác chiến với Âu Dương Thiếu Cung, nó vẫn không một chút sứt mẻ.

Bách Lý Đồ Tô tay cầm kiếm, từ dưới đất đứng lên.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt Bách Lý Đồ Tô, hắn cũng cúi đầu nhìn y, nhìn thấy trên cổ y chiếc vòng mình để lại.

Có đúng không Phương Lan Sinh nhìn thấy nó, sẽ ngồi một bên vừa lẩm bẩm “Đầu gỗ sao lại ném loạn đồ vật của mình” một bên đeo nó vào cổ? Bách Lý Đồ Tô hầu kết giật giật, như là do dự nuốt lời vào trong.

Xoay người, hít sâu một hơi không hề nói một lời, hắn lại dẫn theo kiếm chạy về phía Âu Dương Thiếu Cung. Chân vững vàng đạp trên phế tích về phía trước, Bách Lý Đồ Tô không biết sau lưng mình một thân hắc y nhuốm đầy máu, kinh khủng dọa người khác nhìn thấy mà giật mình.

Phương Lan Sinh nhìn bóng lưng hắn in sâu trong tròng mắt, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Đầu gỗ… lần này dường như phải đi thật…

*

Phải đi… bọn họ… tất cả đều bỏ đi…

Phương Lan Sinh trong lòng suy nghĩ, siết phật châu trong tay, bước nhanh theo hướng Bách Lý Đồ Tô, được vài bước đã chuyển thành chạy. Bách Lý Đồ Tô như nghe thấy tiếng bước chân, chần chờ dừng bước, cảm thấy Phương Lan Sinh như gió lướt qua cạnh người hắn chạy thẳng tới phương hướng Âu Dương Thiếu Cung.

“Chỉ dựa vào đám kiến hôi cũng muốn thắng ta?”

“Người vô tri hóa tiêu minh, vô bi vô hỉ, sống đến vĩnh hằng, có cái gì không tốt?”

Âu Dương Thiếu Cung cuồng vọng cười, Phong Tình Tuyết chịu hoặc thuật từ tiếng đàn của hắn, quỳ trên mặt đất.

Phương Lan Sinh xông thẳng lên trước, hừ lạnh một tiếng.

“Âu Dương Thiếu Cung, ngươi điên rồi!” Y hô lớn, “Nếu thực sự tốt thế, sao ngươi không tự biến mình thành tiêu minh đi!”

Âu Dương Thiếu Cung nheo mắt lại, câu khóe môi nhìn y cười.

“Tiểu Lan, ta với các ngươi, đương nhiên không giống.”

Hắn nói, ống tay áo khẽ động, một trận kim quang xuất hiện quanh thân, lượn lờ như chờ lệnh. Phương Lan Sinh cũng lẩm bẩm thôi động phật hiệu, trong nháy mắt, tượng sư ấn phát ra phật quang xuất hiện đằng sau lưng y như lửa cháy.

“Ngươi đương nhiên khác, ngươi lòng lang dạ sói, căn bản không xứng được làm người!”

Phương Lan Sinh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng mắt, dường như phía sau có sư vương trợ thân không hề sợ hãi, “Âu Dương Thiếu Cung, ta Phương Lan Sinh hôm nay nhất định phải giết mạng chó nhà ngươi, trên trời có linh thiêng đem về tế vô số người dân Cầm Xuyên.”

Trong lòng đã không sợ hãi, cho dù cả người bị thương cũng không bị lung lay. Phật ấn to lớn đè xuống khí thế kim sắc phía sau Âu Dương Thiếu Cung, khí thế như sư vương vồ mồi không chút do dự. Âu Dương Thiếu Cung nghe Phương Lan Sinh ác ngôn, lông mày khẽ nhíu gảy đàn trong tay, cầm khí bắn ra lại không chút nào thương tổn được Phương Lan Sinh.

Quang mang khắp cung điện dần tản mất, mà thay vào đó là sát khí ngút trời. Bách Lý Đồ Tô bất ngờ ở đằng sau Âu Dương Thiếu Cung đánh tới, mà ở đằng trước, còn có Phương Lan Sinh trừng trừng đối đầu với hắn.

“Là Cầm Xuyên nuôi ngươi lớn, Âu Dương Thiếu Cung, bọn họ đều đang ở trên trời nhìn người! Chờ tận tay lấy mạng ngươi! Ngươi lẽ nào không sợ?”

Âu Dương Thiếu Cung cười ngoan một tiếng.

“Những kẻ phàm tục, cũng vọng tưởng trách cứ ta!”

“Hồn phách có thể được hút vào ngọc hoàng để chế thuốc, thi thể hóa thành tiêu minh vĩnh hằng, là phúc của người Cầm Xuyên, Tiểu Lan sao lại không chịu hiểu?”

“Huống hồ, lòng ta chỉ có Bồng Lai, Cầm Xuyên chỉ là đất phàm nhân gian, sao có thể ràng buộc thái tử Trường Cầm ta.”

Trùng tạo Bồng Lai, trở thành thái tử Trường Cầm, vĩnh viễn ở bên Tốn Phương.

Đây là chấp niệm lớn nhất của Âu Dương Thiếu Cung, vì thế hắn cướp đoạt quyền luân hồi của bao người, giết hại vô số mạng người, cho dù có thành thần tiên, cho dù có lên trời xuống biển, cũng không cứu chuộc lại được.

Phương Như Thấm, Cầm Xuyên, Bách Lý Đồ Tô…

Đối với người khác, có thể chỉ là tên của những người không quen biết. Nhưng với Phương Lan Sinh, là toàn bộ tính mạng mình.

Kết cục sau cùng, Âu Dương Thiếu Cung thất thủ ngã vào biển lửa cùng tàn tích Bồng Lai. Hắn thua, thua hoàn toàn! Chấp niệm mấy đời rốt cuộc không thắng lại ý chí sinh tồn của con người, huống hồ, những người này cũng chẳng có ai là phàm nhân.

Kẻ mượn lực Phần Tịch là môn đồ kiếm tiên, người là linh nữ địa giới, hay cửu vĩ thiên hồ Thanh Khâu, kiếm linh ngàn năm cầm trong tay cổ kiếm… Cũng chỉ có mình Phương Lan Sinh là người bình thường, nhưng cũng vì sự xuất hiện của y, mà thế cờ lật ngược.

Phương Lan Sinh rốt cuộc có thể vì Cầm Xuyên báo thù. Tốn Phương công chúa khom người ngồi bên Âu Dương Thiếu Cung, an tĩnh nhắm mắt lại. Cung điện trên núi chìm trong biển lửa, Duẫn Thiên Thương trầm mặc quyết định tự mình đưa tiễn Âu Dương Thiếu Cung một đoạn đường, Phong Tình Tuyết cũng không thể cản nổi ý hắn.

Trong hỗn loạn, Tương Linh đỡ Phương Lan Sinh chạy theo Phong Tình Tuyết, chạy về phía vách núi.

“Tương Linh ta không sao, muội đi xem Tình Tuyết đi.” Phương Lan Sinh cau mày, ngửi được mùi khói lửa có bao nhiêu khó chịu.

Tương Linh gật đầu, nhìn Phương Lan Sinh một cái rồi chạy về phía Phong Tình Tuyết.

Bách Lý Đồ Tô đứng ở đầu đoàn người, đứng ngay sát mép vách núi. Mọi người đều thương thế nặng, không đủ sức thi hành đằng tường thuật, chỉ có Bách Lý Đồ Tô giải phong ấn còn dư sức lực.

“…Ta đưa mọi người ra ngoài, không cần lo lắng.”

Bách Lý Đồ Tô nói, thôi động pháp lực, một trận hồng quang từ lòng bàn tay tràn ra, trong nháy mắt, bốn người đứng trên vách núi nhờ lực lượng hồng quang đứng giữa không trung.

Phong Tình Tuyết lắc đầu, “Tô Tô!”

“Bách Lý công tử…” Hồng Ngọc chậm nói, như muốn mở lời lại không biết nên nói gì.

Bách Lý Đồ Tô cúi mi, thân hình thoáng lảo đảo nhưng cố ổn định lại, “Không cần nhiều lời, nếu không đi ngay sẽ không kịp…”

Hắn nói, Phong Tình Tuyết trong nháy mắt đã biến mắt, rồi đến Hồng Ngọc, tới phiên Tương Linh nàng bỗng kinh ngạc thốt lên.

“Bí đao… bí đao đâu!” /á đù, cuối cùng là cứu hết còn quên vợ =)))))/

Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng nàng, giờ mới kinh ngạc ngẩng đầu.

Cung Điện sơn lung lay sắp đổ gần như muốn sụp, đưa nốt Tương Linh ra ngoài, Bách Lý Đồ Tô đứng một mình trong khói lửa ở cung điện.

Mờ mịt nhìn quanh bốn phía, ánh lửa loang loáng thiêu đốt mọi thứ, người chết cũng không thấy xác chứ đừng nói tới người sống.

Tay chống đỡ thân thể, Bách Lý Đồ Tô lảo đảo lui về sau đạp phải đá vụn dưới chân, nỗ lực kéo dài hơi tàn cuối cùng.

“Phương Lan Sinh!”

Hắn hô lớn, rồi kịch liệt ho khan vì khói lửa tràn vào khoang họng.

Bách Lý Đồ Tô cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác này so với chờ chết còn khó chịu hơn. Hắn mở trừng mắt nhìn hỏa quang chói mắt, nhưng chẳng thấy bóng dáng Phương Lan Sinh đâu.

“Phương Lan Sinh…”

Hắn lẩm bẩm gọi.

Tựa hồ trong nháy mắt, từ đằng sau có người nhào mạnh về phía Bách Lý Đồ Tô, hai tay ôm chặt hông hắn, trán dí sát sau gáy.

Người nọ thở mạnh, tựa người vào lưng hắn, buồn buồn gọi “Đầu gỗ.”