Phương Lan Sinh một mình chạy lên thượng tầng Thanh Ngọc đàn, dạo hết một vòng, cuối cùng cũng thấy Phương Như Thẩm đang đứng cạnh một tảng đá.
“Nhị tỷ!” Y vui vẻ gọi, chạy tới bên cạnh.
Phương Như Thẩm không đáp lại y.
Phương Lan Sinh còn tưởng nhị tỷ vẫn đang giận mình.
“Nhị tỷ, ta tới muộn, tại ở Cầm Xuyên xảy ra chuyện nên mới muộn, tỷ đừng giận ta…”
Y vừa nói vừa tới trước mặt Phương Như Thẩm, phát hiện Phương Như Thẩm không hề quay đầu nhìn mình.
“Nhỉ tỷ?”
Phương Lan Sinh gọi hỏi một tiếng, ngẩng đầu nhìn phát hiện nhị tỷ tuy mở mắt, nhưng hướng về phía trước, hoàn toàn không đoái hoài đến mình.
Ngực Phương Lan Sinh lộp bộp một tiếng.
“Nhị tỷ…”
Y sốt ruột cầm tay Phương Như Thẩm, “Nhị tỷ?”
Âu Dương Thiếu Cung mang đệ tử rời khỏi mật thất, vừa vặn bắt gặp Phương Lan Sinh đang cầm tay nhị tỷ mình không ngừng gọi tên, Phương Như Thẩm đương nhiên không hề đáp lại.
“Tiểu Lan?” Trong giọng hắn dường như có hơi bất ngờ.
Phương Lan Sinh nghe thấy giọng Âu Dương Thiếu Cung vội quay đầu, “Thiếu, Thiếu Cung!”
Y do dự buông tay Phương Như Thẩm, tới trước mặt Âu Dương Thiếu Cung, “Thiếu Cung không sao chứ!”
“Tất nhiên không sao, Tiểu Lan không cần lo.” Âu Dương Thiếu Cung cười cười, mặt mày cong cong, “Tiểu Lan, hai tỷ đệ gặp lại có thấy vui không?”
Phương Lan Sinh lắc đầu, “Nhị tỷ sao lại thế này, không để ý tới ta, cũng không nói chuyện với ta.”
Thanh âm ngừng lại, như do dự ngập ngừng, “Giống như… giống…”
Âu Dương Thiếu Cung cong mày ra chiều hỏi, “Hả? Như cái gì?”
Phương Lan Sinh giật mình lắp bắp, “Giống… giống đầu gỗ…” /ám chỉ mẹ bạn Tô, nhưng tiếng trung là “tên+ đích + mẹ” nên mới nói đến chỗ Tô Tô thôi/
Y nói chưa hết câu, Âu Dương Thiếu Cung đã khoát tay sai đệ tử bưng trà.
“Ôn dịch Cầm Xuyên quá nặng, bệnh hơi khó trị nhưng cũng không cần lo lắng quá.” Âu Dương Thiếu Cung nhẹ giọng nói, “Tiểu Lan đi đường xa đến đây, cứ uống chén trà nghỉ ngơi một lát, rồi cùng nhị tỷ ôn chuyện.”
Phương Lan Sinh gãi đầu, vẫn còn lo lắng, mất tập trung nhận lấy chèn trà từ môn đệ, trong miệng lẩm bẩm, “Ôn chuyện kiểu gì, nhị tỷ không thèm đoái hoài đến ta…”
Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, giơ tay vỗ đầu Phương Lan Sinh, “Chờ tiểu Lan uống trà xong, là có thể ôn chuyện cùng nàng.”
Phương Lan Sinh nghe không hiểu lời hắn lắm, nghĩ là hắn đang đùa mình, vẫn mất tinh thần mở nắp chén trà, nhìn lá trà xoay tròn bên trong.
“Cản y lại!” Đàng xa đột nhiên có tiếng người, Phương Lan Sinh vẫn không để ý, cúi đầu chạm môi trên miệng chén, vừa muốn uống thì có cánh tay ôm ngang hông y kéo lại, chèn trà bị người nọ hất văng ra.
Chèn trà rơi ngay dưới chân Âu Dương Thiếu Cung vỡ tan tành, nước trà nóng bên trong vẩy đầy đất. Phương Lan Sinh kinh ngạc quay đầu, nhìn đối phương vẻ mặt hung dữ như muốn giết người thì bối rối.
“Đầu gỗ?”
“Đầu, đầu gỗ, ngươi làm gì thế!” Phương Lan Sinh hỏi, cúi đầu phát hiện mình đang bị đầu gỗ ôm thì vội đẩy hắn ra.
“Bách Lý thiếu hiệp.” Âu Dương Thiếu Cung nhìn Bách Lý Đồ Tô, ánh mắt rơi xuống tay hắn đang ôm hông Phương Lan Sinh thì mỉm cười.
Bách Lý Đồ Tô buông Phương Lan Sinh ra, trừng mắt nhìn Âu Dương Thiếu Cung như muốn bốc hỏa. Mà đám người Hồng Ngọc đã chạy tới kịp.
“Hầu tử không sao chứ!” Hồng Ngọc hỏi.
Phương Lan Sinh cau mày, “Mọi người… xảy ra chuyện gì?”
“Trong trà có tiên chi thấu hồn đan.” Phong Tình Tuyết lên trước giải thích, trong tay ôm liêm đao nhìn Âu Dương Thiếu Cung.
“Thiếu Cung, đây là chuyện gì?”
Âu Dương Thiếu Cung cũng không quá hi vọng đám người sẽ mắc mưu uống trà, hắn chỉ muốn làm Bách Lý Đồ Tô tức giận, thưởng thức thái độ của Bách Lý Đồ Tô. Quả nhiên không làm hắn thất vọng, cặp mắt kia như thể có lửa bên trong ngùn ngụt cháy, làm Âu Dương Thiếu Cung càng thêm vui vẻ.
“Chuyện gì xảy ra?” Âu Dương Thiếu Cung phủi tay áo một cái, đạp trên mảnh vỡ chén trà, “Tiểu Lan nhớ nhị tỷ, tại hạ chỉ đang giúp một tay.”
Phong Tình Tuyết nhìn thẳng hắn hỏi, “Thiếu Cung… vì sao phải cho tiên chi thấu hồn đan vào trà?”
“Tiên chi thấu hồn đan…”Phương Lan Sinh nghe thấy, sắc mặt biến đổi, “trà…”
—— “Chờ uống hết chén trà này, tiểu Lan lại có thể ôn chuyện cùng nàng.”
Khóe môi Phương Lan Sinh co quắp run rẩy, nhìn Âu Dương Thiếu Cung.
“Nhị tỷ…”
Âu Dương Thiếu Cung thở dài, “Tiểu Lan thật thông minh.”
“Mọi người chắc cũng biết cũng nhìn thấy. Hiện nay ôn dịch hoành hành ở Cầm Xuyên, lương y như từ mẫu, ta ở Thanh Ngọc đàn không nhẫn tâm đứng nhìn mặc kệ được, bèn mang những người bệnh về đây chăm sóc chữa trị.”
“Chữa trị bảo vệ?” Phương Lan Sinh chớp mắt mấy lần, “Nhị tỷ mọi người… không… không phải bị tiêu minh ăn? Là bị bệnh nên mới thành như vậy?”
Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, “Tiểu Lan vẫn chưa hiểu ư?”
“Hôm nay mọi người trở thành như vậy, sau này sẽ không bao giờ ốm đau khổ sở nữa. dung nhan bất biến, tuổi tác bất diệt, đây không phải phương pháp chữa bệnh tuyệt vời nhất ư?”
Phương Lan Sinh sửng sốt, mặt mũi tái nhợt lui dần về sau, Phong Tình Tuyết đứng một bên lông mày cũng hiếm khi cau lại, “Thiếu Cung… cho mọi người uống tiên chi thấu hồn đan!”
Âu Dương Thiếu Cung cũng cau mày, như biểu hiện chuyện này là đương nhiên còn phải hỏi.
“Muốn cứu người, không còn cách nào tốt hơn. Chữa bệnh cho bọn họ, đồng thời cứu toàn bộ Cầm Xuyên. Nếu cứ tiếp tục để những người bệnh tật sống ở đó, không quá hai tháng Cầm Xuyên sẽ thành một tòa thành chết, không những thế bệnh dịch còn có thể lan sang nơi khác, ta không thể mặc kệ đúng không?”
Hắn nói, lộ ra tươi cười, “Ta nói đúng không, Tình Tuyết?”
Phong Tình Tuyết lắc đầu, dường như vì lời Âu Dương Thiếu Cung nói mà choáng váng, “Ta…”
Hồng Ngọc phía sau đứng lên quát lớn, “Đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ!”
Nàng nói đồng thời quay đầu nhìn, thấy Phương Lan Sinh đứng yên một chỗ, run rẩy không ngừng.
“Vì sao… sao phải cho nhị tỷ và những người khác uống thứ thuốc kia” Phương Lan Sinh mở to con mắt nhìn Âu Dương Thiếu Cung, “Cứ cho, cứ cho là trị không hết bệnh, người chết nhập mộ an táng thỏa đáng, không thì một mồi lửa an táng cũng được! Vì sao lại để thân thể mọi người bị sâu ăn sống!!”
Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, như nhẫn nại giải thích, “Nếu làm như thế, tiểu Lan còn có thể gặp lại nhị tỷ yêu thương của mình sao? Ngày sau chỉ có thể tưởng nhớ qua tranh vẽ, quá mức nhàm chán!”
Phương Lan Sinh không tin vào mắt mình, có cảm giác Âu Dương Thiếu Cung trước mắt hoàn toàn xa lạ, gương mặt y ngày càng trắng như sáp cứ lui dần về sau, Tương Linh đứng ở sau vội túm lấy giữ y lại.
Âu Dương Thiếu Cung vẫn còn nói tiếp.
“Nhưng tiểu Lan cũng đừng đau lòng, Phương gia nhị tỷ lúc ra đi vô cùng an tường, không chút nào đau khổ.”
“Để ta nhớ lại, xem khi đó nàng đang làm gì!”
“Đúng rồi, là thay đệ đệ nàng, làm một bộ cát phục.”
“Đại hôn phải mặc cát phục đỏ, quả nhiên là cực kì thương đệ đệ nhà mình. Biết bệnh nhiễm nặng, nên mang cả y phục mới làm một nửa tới Thanh Ngọc đàn làm cho kịp, quả thực là luôn một lòng nghĩ cho đại hôn của đệ đệ…”
Phương Lan Sinh không ngừng lắc đầu, giơ tay lên muốn bịt chặt lỗ tai mình lại, nhưng tiếng Âu Dương Thiếu Cung vẫn cứ rõ mồn một.
“…Ta nhìn thấy, cực kì cảm động, vậy nên kiên nhẫn chờ một bên, chờ đủ hai canh giờ, đợi nàng làm xong bộ y phục, mới để nàng bình thản ra đi.”
“Âu Dương Thiếu Cung ngươi ——” Giọng Hồng Ngọc mang theo mười phần khiếp sợ.
“Đáng tiếc, y phục đó là người bệnh chạm qua, không thể lưu lại cho tiểu Lan, ta không thể làm gì khác là đốt nó.”
“Bí đao!” Tương Linh kinh hô một tiếng, hơi khom người đỡ Phương Lan Sinh ngã ngồi dưới đất, “Ngươi, ngươi nói…”
“Nhị tỷ không phải bệnh chết… là ngươi… là ngươi…”
Âu Dương Thiếu Cung như đang tự hỏi, “Ta cái gì? Giết nàng?”
“Tiểu Lan, ta sao lại giết Phương nhị tỷ được?”
“Hồi còn bé, nàng là người mang ta đi xem hội đèn lồng, thả hoa đăng. Ta chỉ là muốn cứu nàng, bệnh của nàng trị không hết, mỗi ngày đều đau đớn, nhìn rất thương cảm.”
Hồng Ngọc nhăn mày phản lại, “Dù là trị không hết bệnh, tính mạng bọn họ cũng không phải để ngươi định đoạt!”
Âu Dương Thiếu Cung bỗng nhiên bật cười, “Không phải là trị không hết ——”
Không phải… là… trị không hết?
Phương Lan Sinh mờ mịt nhìn về phía trước, vươn hai tay nỗ lực ôm đầu mình tưởng như không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa, nhưng không có tác dụng.
“Thiếu Cung… giết nhị tỷ… Thiếu Cung giết nhị tỷ…”
“giết… nhị tỷ…”
Phương Lan Sinh như thể phát điên, ngồi bệt dưới đất ngơ ngác lặp lại những câu đơn, những câu này rơi hết vào tai Bách Lý Đồ Tô vẫn im lặng không lên tiếng, như thể kim châm đâm vào lồng ngực hắn bứt rứt.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn thái độ của Bách Lý Đồ Tô, trong lòng đầy mong chờ.
“Nghe đến chuyện của nhị tỷ tiểu Lan, thiếu hiệp dường như có phản ứng.”
“Chẳng hạn như, nhớ về chuyện mẹ của mình?”
“Ngươi…” Bách Lý Đồ Tô siết chặt khớp hàm, đôi mắt phẫn nộ trừng Âu Dương Thiếu Cung.
Âu Dương Thiếu Cung dường như nhìn thấy hắn phẫn nộ thì càng hăng hái, “Ha ha, là tại ta không tốt, từ ban đầu đã muốn chơi một trò đùa nhỏ.”
“Trong lòng thiếu hiệp có phải đang nghi hoặc, kì thực, nàng cũng coi như là một người quen cũ, ngày trước cản trở việc tốt của ta, giờ đây biến thành như vậy…”
“Chỉ là hồi báo lại…”
Bách Lý Đồ Tô cả người lạnh lẽo.
“Ngươi nói rõ ràng… cái gì người quen cũ?!”
Âu Dương Thiếu Cung thở dài lắc đầu.
“Lúc đó thật tiếc không thể tận mắt chứng kiến cảnh ngươi phát hiện ra chân tướng thì đau khổ tuyệt vọng thế nào. Nhưng nhìn biểu hiện của tiểu Lan hôm nay, coi như được đền bù nuối tiếc.”
Hắn càng cố tình nhắc tới Phương Lan Sinh, sắc mặt Bách Lý Đồ Tô càng đen lại, Âu Dương Thiếu Cung đương nhiên biết được điều này nụ cười càng trở nên sâu hơn.
“Trên đời này, rất nhiều thứ cũng như chưng cất một vò rượu, quá thời gian một chút, lại càng ngon khó cưỡng.”
“Hôm nay nhìn không thấy Bách Lý thiếu hiệp tuyệt vọng, đợi đến ngày mai, phần tuyệt vọng này lên men, lại càng làm kẻ khác chờ mong.”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó…” Bách Lý Đồ Tô nghiến răng nghiện lợi nói.
Âu Dương Thiếu Cung khẽ cười một tiếng, ánh mắt rơi ở phía sau Bách Lý Đồ Tô, chính là Phương Lan Sinh đờ đẫn ngồi dưới đất.
“Tiểu Lan, chẳng lẽ vẫn còn chưa nói cho Bách Lý công tử biết bí mật kia.”
Trong giọng hắn còn mang vài phần trào phúng, Phương Lan Sinh si ngốc ngẩng đầu khi nghe tên mình nhưng không nói gì, như thể không hiểu hắn đang nói gì.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn sắc mặt y, trong giọng vẫn có phần thương xót.
“Tiểu lan có biết, đau khổ trên thế gian này là như thế nào?”
Phương Lan Sinh mơ hồ nhìn hắn, Âu Dương Thiếu Cung phát hiện, hắn hình như rất thích đôi mắt đờ đẫn dại ra này của y.
Còn thích hơn Phương Lan Sinh ngày thường vẫn luôn quanh quẩn vui vẻ gọi hắn “Thiếu Cung Thiếu Cung” nhiều lắm.
“Đau khổ là khi… tận mắt nhìn thấy hạnh phúc đời mình nháy mắt mất đi, mất đi rồi lại không có cách nào chống lại số phận, khi bí mật của mình bị người quan trọng nhất phát hiện…”
“Bọn họ… lựa chọn ruồng bỏ ngươi.”
Phương Lan Sinh lắc đầu, “Ta, ta không hiểu.”
Âu Dương Thiếu Cung nở nụ cười.
“Tiểu Lan cả đời không lo chuyện cơm áo, trong nhà có người che chở, ra ngoài kết thân bằng hữu tốt, đương nhiên không hiểu thế nào là đau khổ.”
“Nhưng tin tưởng ta, sớm thôi tiểu Lan sẽ hiểu.”
“Không…” Phương Lan Sinh liều mạng lắc đầu, được Hồng Ngọc đỡ dậy ngẩng đầu nhìn thẳng Âu Dương Thiếu Cung, “Ta không hiểu…”
Hắn muốn nói cái gì…
Phương Lan Sinh trong lòng nghĩ, là bí mật gì… y… và đầu gỗ…
Mà vừa nghĩ tới, tay y run lên, Hồng Ngọc nắm tay y kinh ngạc phát hiện nó lạnh như băng, “Hầu tử…”
“Âu Dương Thiếu Cung!”
Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên quát.
Âu Dương Thiếu Cung tha cho Phương Lan Sinh, quay đầu nhìn hắn, ngoài mong chờ nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Đồ Tô đỏ rực như thể muốn ứa máu.
Tâm nhập ma, sát khí lan tràn.
Âu Dương Thiếu Cung sáng bừng con mắt.
“Ta đã từng… không hề hoài nghi ngươi…” Bách Lý Đồ Tô nghiến răng nói.
Âu Dương Thiếu Cung gật đầu.
“Nghe những lời này, Thiếu Cung vô cùng vinh hạnh ——”
Bách Lý Đồ Tô nghe thế, càng thêm phẫn nộ.
“Ta… giết ngươi!”
“Tô Tô!” Phong Tình Tuyết không tiến lên ngăn hắn mà cầm tay hắn kéo lại.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là khinh miệt, trong giọng mang ý cười, “Thiếu hiệp nên biết rõ.”
“Là có thể giết ta hay không, trước khi thôi động sát khí biến thành điên cuồng.”
“Nếu thực sự hóa điên, quả là phí tâm của tiểu Lan từ trước tới nay.”
Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, hoàn toàn không rõ Âu Dương Thiếu Cung đang nói cái gì.
“Mọi người không cần lo lắng, cũng không cần buồn bực.”
Âu Dương Thiếu Cung cười nói.
“Nhanh thôi, các ngươi cũng sẽ thành tiêu mình, hưởng thụ cuộc sống vĩnh cửu, theo ta đến Bồng Lai tạo nên một vương quốc vĩnh hằng.”
“Cầm Xuyên là hồi ức của ta, người trong đó tự nhiên cũng muốn mang đi, nếu không không phải uổng phí trận ôn dịch này?”
“… Tính đi tính lại chỉ thiếu một Cẩn nương, haha, đã phái người đi mời nàng rồi.”
Phương Lan Sinh sắc mặt trắng bệch hỏi, “Dịch bệnh… cũng là do ngươi giở trò?”
Âu Dương Thiếu Cung không đáp, nhưng trên mặt như biểu hiện rõ là do ta làm. Thượng tầng Thanh Ngọc đàn ánh trăng vĩnh viễn nhu hòa, rơi trên gương mặt hắn nhìn không ra là nét mặt bình tĩnh hay thờ ơ. Phương Lan Sinh lui về sau, phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện này.
Có phải y đang nằm mơ không, nếu là mơ sao có thể chân thực như vậy…
Y nghĩ cần trở lại gặp nhị tỷ, hỏi nhị tỷ một câu, hi vọng nhị tỷ kì thực chưa ăn thứ thuốc kia, nhị tỷ vẫn còn sống. Nhưng chưa kịp đi bước nào, một trận pháp từ trên trời đột nhiên giáng xuống.
Y bỗng nhiên không thể cử động.
Phía sau như có tiếng hỗn loạn, sắc mặt bình tĩnh của Âu Dương Thiếu Cung tan vỡ. Phương Lan Sinh mang máng nhìn bọn họ, dường như nghe có người gọi “Tốn Phương”, nhưng y không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nhị tỷ… để ta gặp nhị tỷ một chút…
Phương Lan Sinh la lên, nhưng không ai nghe thấy.
Phía bên kia chỉ có Duẫn Thiên Thương không bị trận pháp hạn chế thân thể đột nhiên tung đao về phía Âu Dương Thiếu Cung, trận pháp nháy mắt biến mất, Phương Lan Sinh bị người nào đó nắm, kéo chạy lên đài cao.
Phương Lan Sinh hầu như mất năng lực phản kháng, để bản thân bị kéo đi một đường ra ngoài. Không biết A Tường vì cứu Bách Lý Đồ Tô mà bị thương, không biết Duẫn Thiên Thương thì ra đã quen biết Âu Dương Thiếu Cung từ trước, y chỉ mơ mơ màng màng theo chân những người khác, chạy trốn.
Rời khỏi Thanh Ngọc đàn, xuống Hành Sơn.
Cuối cùng vẫn không kịp nhìn nhị tỷ lần cuối.