[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 4




“Hình như hầu tử bị bắt đến đây, Thiếu Cung, chúng ta chia nhau tìm xem…”

Phương Lan Sinh nhất thời mặt cắt không còn giọt máu, hiện tại thân thể trần truồng, hai chân y vắt ngang hông Bách Lý Đồ Tô, mà nam căn hắn vẫn còn liên tục trừu sáp trong người —— ngay lúc này, tà khí trong người Bách Lý Đồ Tô dường như lại xuất hiện, hắn hoàn toàn chỉ còn bản năng như thú vật, bàn tay bóp mạnh thắt lưng Phương Lan Sinh như muốn bóp nát con mồi, lần thứ hai rút nam căn ra khỏi miệng huyệt rồi mạnh mẽ cứng rắn đi vào.

Thời khắc tiến vào, Phương Lan Sinh suýt hét lên thành tiếng. Y căng thẳng còng cứng thân thể, gương mặt nhợt nhạt giãy dụa trên mặt đất.

Tiếng bước chân bên tai ngày càng gần.

“Tiểu Lan, tiểu Lan?”

Tiếng thở dốc của đầu gỗ cũng ngày càng rõ ràng.

—— Không được, không thể được, không thể để Thiếu Cung phát hiện…!

Đầu gỗ rướn người thúc mạnh, Phương Lan Sinh vội khom người run rẩy như vừa bị ai đánh, miệng huyệt phía sau cũng co rút thắt chặt. Y khổ sở giãy dụa, hai tay bị trói lâu cơ hồ hoàn toàn mất cảm giác, chỉ đành nhờ sức mặt đất vươn người dậy, hoảng hốt ngẩng đầu nghĩ cách chặn lại tiếng thở dốc của Bách Lý Đồ Tô.

Có bóng người xuất hiện ở cửa động cách đó không xa, người nọ mặc áo choàng dài sắc vàng nhạt, ống tay áo màu nâu xuôi bên người, không phải Thiếu Cung thì là ai?

Đừng cử động… nghìn vạn lần đừng lên tiếng… ta cầu xin ngươi…

Phương Lan Sinh ở trong lòng gào khóc, thậm chí bản thân muốn khóc thành tiếng. Bị đầu gỗ lăn qua lăn lại là một chuyện, bị người khác phát hiện lại là chuyện khác! Nhất là Thiếu Cung, người huynh đệ tốt lớn lên từ nhỏ cùng mình.

Rõ ràng là huynh đệ tốt, tại sao lại không thể để Thiếu Cung biết.

Tại sao lại như vậy… Cứ nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là một hiểu lầm, nhưng cho tới giờ…

Rốt cuộc nên coi nó là chuyện gì… Dù có là gì cũng không phải chuyện hay ho…!

Y liều mạng nín thở, dùng môi mình run rẩy chặn miệng đầu gỗ —— hai người gần nhau gang tấc, thân thể tương giao, hơi thở hòa quyện, nhiệt khí nóng hầm hập từ người Bách Lý Đồ Tô truyền đến làm Phương Lan Sinh tưởng như phát sốt. Đôi mắt ướt nhẹp thủy quang mở to cố nhìn chòng chọc cái bóng ngoài cửa động, không hề để ý tới biến hóa của Bách Lý Đồ Tô.

Mắt hắn như đôi mắt mèo, con ngươi dưới tác động ánh sáng thu hẹp lại thành một đường như sợi chỉ.

Bách Lý Đồ Tô cứng ngắc nhìn Phương Lan Sinh, ngay cả tà khí cũng nhất thời không thấy làm loạn, cũng xem như chịu thỏa mãn ý nguyện nhỏ nhoi đáng thương của Phương Lan Sinh lúc này. Thiếu Cung lắc đầu rời cửa động, Phương Lan Sinh cũng mất sức ngã lại trên mặt đất, hai tay vẫn bị trói chỉ biết há miệng thở hồng hộc.

Hốc mắt lấp lánh ánh lệ, Phương Lan Sinh đúng là bị dọa cho sợ chết khiếp. Bách Lý Đồ Tô ôm y từ dưới đất lên, đặt trên đám rương bám đầy bụi bẩn, Phương Lan Sinh như nhận mệnh nhắm mắt chờ chuyện gì đến thì đến, không nghĩ tới đầu gỗ hắn chỉ cúi người hôn xuống.

Nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu, Phương Lan Sinh ngây ngốc mở bừng mắt, liền nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đang nhìn chính mình.

Tại sao lại thế này. Rõ ràng là cùng một người, ban ngày thì kiêu ngạo đến liếc mắt nhìn y một cái cũng sợ phiền, đến ban đêm lại cứ chạy tới bắt nạt y.

Phương Lan Sinh ngồi trên rương gỗ, hai chân mở rộng vẫn bị Bách Lý Đồ Tô kiềm chặt, thiếu khí bắt đầu há miệng thở dốc, Bách Lý Đồ Tô thì như tìm được thứ đồ chơi mới lạ, nếm được hương vị ngon ngọt thì chơi không chán, không ngừng hôn tiếp.

Thiếu Cung và Hồng Ngọc không quay lại nữa chắc là đã trở về, hoặc là đi nơi khác tìm hai người. Phương Lan Sinh lúc này đúng là không có thời gian rảnh mà đi lo chuyện đó.

Nơi miệng huyệt không ngừng co rút, động tác liền mạch dường như làm thân thể quen dần không còn đau đớn, mà cảm giác kì dị chầm chậm xâm nhập khắp người Phương Lan Sinh, trong thân thể đều là tinh dịch của hắn, chất lỏng dinh dính chảy xuôi theo hai chân.

Chân trái chảy máu cũng bị Bách Lý Đồ Tô nắm đặt trên vai mình, Phương Lan Sinh nghe thấy có tiếng vải bị xé rách nhưng không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ biết tranh thủ thời gian Bách Lý Đồ Tô tự dưng ngừng lại mà hớp vài ngụm khí.

Không được bao lâu, Bách Lý Đồ Tô xong việc lại nắm thắt lưng Phương Lan Sinh lật người y lại, đây là dấu hiệu muốn tiếp tục.

Phương Lan Sinh nghĩ không ra, nếu có ngày y tỉnh lại sau đầu gỗ, hắn sau khi nhìn thấy bản thân đặt mình dưới thân cùng một đống y phục hỗn loạn thế này liệu có suy nghĩ gì nữa.

***

Không có chỗ để tẩy rửa thân thể, lại sợ Bách Lý Đồ Tô có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, Phương Lan Sinh nhặt miếng vải từng chặn miệng mình, ra sức lau chùi vệt bẩn giữa hai chân, lau phía sau của chính mình —— đã sưng đỏ đến kì cục. Phương Lan Sinh vô tình nhìn thoáng qua lập tức nhắm chặt mắt, y không có cách nào nghĩ thấu được chuyện này, đặc biệt người gây ra lại là tên mặt gỗ…

Không đúng! Là ai cũng đều không được!

Y đường đường một đấng nam nhi, chuyện này coi sao được!

Nói chung Phương Lan Sinh vừa đau khổ vừa mâu thuẫn tạm lau xong người, định mặc lại quần thì phát hiện bắp chân có mảnh vải bố quấn lại băng bó.

Màu đỏ đen lẫn lộn, bên ngoài có vết sứt chỉ như bị xé, trong chốc lát tim Phương Lan Sinh thoáng đập nhanh hơn một nhịp giật mình quay đầu nhìn đầu gỗ đang nghỉ dựa trên vách động —— quả nhiên, một góc vạt áo hắn bị rách.

Phương Lan Sinh nhớ tới đêm hôm qua, trong lúc mê mang có nhớ đầu gỗ tóm cái chân bị thương của mình lên xem.

Lúc đó, hình như cũng nghe thấy có tiếng vải bị xé rách.

…Vậy là hắn.

Phương Lan Sinh mặc quần áo tử tế đi ra ngoài huyệt động, dùng cánh tay bị trói gần như bại của mình lấy nước ở dưới thác tắm rửa.

Y còn tưởng Bách Lý Đồ Tô chỉ biết đánh quái lừa gạt người, hóa ra cũng biết quan tâm tới vết thương người khác.

Không… Không phải Bách Lý Đồ Tô… Nói đúng ra, là Bách Lý Đồ Tô lúc ban đêm hai mắt đỏ lòm cả người dày đặc sát khí.

Phương Lan Sinh vén ống quần, vốc nước rưới xuống vết thương ở bắp chân, nước lạnh nhưng dùng dưới ánh mặt trời chói chang cũng rất dễ chịu. Rửa sạch sẽ xong, Phương Lan Sinh định dựa vách đá đứng dậy về động, ngẩng đầu lên thì đã thấy Bách Lý Đồ Tô từ trong đi tới.

Hai người ánh mắt chạm nhau, Phương Lan Sinh ngây ngốc nhìn hắn, Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra một lát vội quay đầu.

“Đêm qua ta bị bọn chúng bắt lại ư?” Hắn thấp giọng hỏi.

Phương Lan Sinh ngẩn ngơ lắc đầu, “Không…”

“Vậy sao bây giờ vẫn còn ở đây?” Bách Lý Đồ Tô tiếp tục hỏi.

Phương Lan Sinh cứng họng, không biết phải trả lời thế nào.

Mà bộ dạng này của y làm Bách Lý Đồ Tô càng thêm buồn phiền.

Hắn cúi đầu nhìn bắp chân trắng nộn tinh tế lộ ra dưới gấu quần Phương Lan Sinh, một phần còn có miếng vải màu sắc kì quái quấn lại.

Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra trong chốc lát mới kịp phản ứng, bấy giờ mới để ý một góc áo của mình bị xé.

“Đây là, ngươi…” Bách Lý Đồ Tô theo bản năng mở miệng.

Phương Lan Sinh nhìn thẳng hắn tựa như muốn chứng minh mình đang nói thật. Lắc đầu nói, “Không phải ta.”

Bách Lý Đồ Tô nhíu mi vội dời đường nhìn, làm như bản thân không quan tâm.

“Đi thôi, dừng ở đây một đêm chắc mọi người đều lo lắng.”

Phương Lan Sinh không trả lời, chống vách đá đứng lên, vừa buông tay khỏi vách thì trượt chân ngã một cái.

“Hừ.” Phương Lan Sinh nhăn mi, ba ngày liên tiếp bị hành hạ, thân thể đã đến cực hạn rồi, nhưng không muốn mất mặt trước đầu gỗ, Phương Lan Sinh lại chống đất lảo đảo đứng lên, lướt qua người Bách Lý Đồ Tô chậm chạp đi ra ngoài.

Bách Lý Đồ Tô đứng ở sau nhìn thân ảnh y, Phương Lan Sinh hình như có điểm mất hồn, ánh mắt ngẩn ngơ, giây kế tiếp bỗng nhiên có mấy thân ảnh màu tím xuất hiện đằng trước, mà Phương Lan Sinh thì khom lưng cúi đầu không biết cứ thế xông thẳng vào một người trong đó.

“Gì thế này, không có mắt à!” Nam nhân mặc trang phục sắc tím mà Bách Lý Đồ Tô cực quen thuộc nói rồi chán ghét hất tay đẩy một cái, Phương Lan Sinh hoàn toàn không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã về sau, mông trực tiếp hôn mặt đất.

Bách Lý Đồ Tô siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng không hề gây ra hành động gì.

“A ——” Phương Lan Sinh hít mạnh một hơi, khuôn mặt nhỏ đã tái nay càng xanh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mấy người chả hiều từ đâu xuất hiện trước mặt mình.

Nử tử dẫn đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô ở đằng xa vội chạy tới, “Sư huynh ——”

Bách Lý Đồ Tô lạnh nhạt nhìn nàng, “Phù Cừ.”

Phương Lan Sinh ngồi dưới đất, nghe mấy người kia ngươi một câu ta một câu mà rối tinh rối mù.

Đầu gỗ nói cái gì đó, bên kia đương nhiên không phục. Hình như, đầu gỗ là sư huynh bọn họ?

Rồi gì mà sát hại đồng môn, chạy trốn khỏi môn phái, đả thương sư huynh, rồi gì gì đó…

Chưa nói được mấy câu, không biết ai động thủ trước một đám đệ tử xông đến vây quanh Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh vẫn ngồi dưới đất ngây ngô nhìn, tới khi thấy đám người đều chĩa kiếm vào đầu gồ mới giật mình tỉnh táo lại.

“Muốn đánh thì mau ra chiêu!” Bách Lý Đồ Tô giận dữ nhìn đám người, nữ tử một bên cũng lo lắng hét, “Tất cả dừng tay lại cho ta!”

“…Dừng tay! Dừng tay lại!” Phương Lan Sinh đột nhiên hét lớn, bưng mông chạy lại chui vào đứng cạnh đầu gỗ, hai tay sờ soạng cái túi mới phát hiện không thấy phật châu của mình đâu.

“Chết rồi, phật châu của ta!” Phương Lan Sinh kêu thành tiếng, Bách Lý Đồ Tô rũ mi liếc y một cái, chẳng nói chẳng rằng kéo y ra ngoài.

“Bách Lý Đồ Tô, hôm nay bọn ta sẽ thay mặt các trưởng lão bắt tên nghịch đồ nhà ngươi!”

Phương Lan Sinh nghĩ bản thân đúng là thảm hết chỗ nói, đến cả đồ vật gia truyền trong nhà cũng bị người ta giật mất. Suy nghĩ kĩ một chút, chắc chắn là chỉ có thể trong tay bọn thổ phỉ.

Đám người bắt đầu động thủ, Bách Lý Đồ Tô một mình nhưng ứng chiến rất thuận lợi, nói chung đám người đều không phải đối thủ của hắn.

Nhưng Phương Lan Sinh lại vẫn lo lắng, dù bản thân chẳng biết vì sao lại lo.

Đám người kia cuối cùng bại trận, Phương Lan Sinh ngồi cạnh vách động xem mà lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, y gãi đầu nhìn đám người bị sát khí quanh Bách Lý Đồ Tô dọa đến không dám nói một câu nào.

Nữ tử không nỡ nhưng vẫn phải rời đi. Bách Lý Đồ Tô buông kiếm, chỉ còn bóng lưng đơn độc đứng một chỗ.

Phương Lan Sinh đột nhiên muốn mở miệng nói chuyện với hắn, nói gì cũng được, tùy tiện nói một câu cũng thấy tốt hơn im lặng.

“À, đầu gỗ.” Phương Lan Sinh vò đầu, “Ngươi… ngươi thực sự giết đồng môn rồi chạy trốn khỏi môn phái?”

Bách Lý Đồ Tô híp mắt, vừa mới bị đám đồng môn chọc giân giờ lại được thêm Phương Lan Sinh hỏi một câu đúng trọng điểm thì càng bực mình.

Hắn trầm giọng, “Liên quan gì đến ngươi.”

Phương Lan Sinh sững sờ, há hốc miệng, “Ngươi…”

Rồi gương mặt đỏ bừng, “Uổng công ta còn định chạy tới giúp ngươi!”

Gương mặt Bách Lý Đồ Tô càng đen lại, hừ lạnh, “Ta không cần ngươi giúp.”

Phương Lan Sinh hậm hức đứng phắt dậy, “Ngươi… ai, ai thèm giúp ngươi!”

“Ai nha, cả đêm không gặp, hầu tử xem ra sinh khí dồi dào nha!” Phương Lan Sinh tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, từ xa lại có tiếng cười của Hồng Ngọc.

Phương Lan Sinh quay đầu thì thấy đám người Tình Tuyết Tương Linh và Thiếu Cung đều đã đến.

Thiếu Cung liếc mắt đã để ý bắp chân đang băng bó của y, “Tiểu Lan đệ…”

Phương Lan Sinh đỏ mặt, nhức đầu, “Ta… hôm qua trên đường vấp phải hòn đá… nên bị ngã…”

Tương Linh nhìn chằm chằm mảnh vải trên chân Phương Lan Sinh, “Đây… đây là đồ của Đồ Tô ca ca…”

Nàng vừa nói mọi người đều sửng sốt giật mình, Hồng Ngọc nở nụ cười, “Không ngờ Bách Lý thiếu hiệp lại tốt bụng như vậy…”

“Ta không làm gì cả.” Bách Lý Đồ Tô không hề báo trước tỉnh ruồi nói một câu.

Mọi người được thể sửng sốt lần nữa, chỉ có Phương Lan Sinh cứng ngắc tại chỗ, Phong Tình Tuyết lúng túng cười, “Dù Tô Tô không muốn, cũng không cần nói thẳng ra…”

“Ta không làm gì thì sao phải nhận.” Bách Lý Đồ Tô thu kiếm vào vỏ, trong giọng nói còn bực bội bất hòa làm mọi người ai nấy giật nảy.

Hai người này… chẳng lẽ lại vừa khúc mắc gì?

Nhưng rõ ràng là đồ của Bách Lý Đồ Tô…

Phương Lan Sinh giận đến mặt đỏ phừng phừng, càng nghĩ càng tức giận lại đặt mông ngồi xuống, cúi đầu dùng hết sức tháo miếng vải trên chân ra. Vết thương chưa lành da non lẫn máu dính vào miếng vải, Phương Lan Sinh thấy chết không sờn mím môi nhịn đau ra sức giật nó ra.

“Trả lại cho ngươi!” Y lớn tiếng hét, dùng sức ném miếng vải ra ngoài, Bách Lý Đồ Tô vốn dĩ quay lưng về phía y nghe thế quay đầu, nhất thời sửng sốt.

Thiếu Cung mặt nhăn mày nhíu, vết thương ở bắp chân Phương Lan Sinh rất sâu, rõ ràng là do lưỡi dao cố ý đâm bị thương.

Phương Lan Sinh mất sức ngồi bẹp một chỗ, khoát tay.

“Ta không đi được nữa…” Y ủ rũ chôn đầu sau hai tay, “Mọi người… cứ đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau….”

“Hầu tử, ngươi…”

“Lan Sinh…”

“Tiểu Lan, giờ chúng ta ra bờ sông, nếu đệ cảm thấy không khỏe mọi người sẽ đi chậm lại, không để mọi chuyện như hôm qua tái diễn nữa…”

“Đệ không sao!” Phương Lan Sinh ủ rũ cúi đầu nói, im lặng một lát lại ngẩng đầu nói, “Hay là thôi đi, không thể cản bước chân mọi người được…”

Y nói xong thì chống tay tại vách tường đứng dậy, nhưng lảo đảo ngã trở về. Khẽ cắn môi, Phương Lan Sinh lại muốn đứng lên, Âu Dương Thiếu Cung thấy thế định tiến lên đỡ thì Bách Lý Đồ Tô đã đi trước một bước.

Hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, được một lát hắn ngồi xổm xuống, tóm lấy hai tay Phương Lan Sinh ôm cổ mình cõng y đứng dậy.

Bách Lý Đồ Tô không nói năng gì, Phương Lan Sinh thì sợ đến nỗi không dám hó hé một câu, những người còn lại thì chẳng biết nói gì.

Bách Lý Đồ Tô một mạch đi đằng trước, cước bộ rất nhanh chẳng bao lâu đã đi một quãng xa không nói một câu nào, ngược lại Phương Lan Sinh được hắn cõng lại bắt đầu muốn nói.

Do dự nửa ngày y mới dám mở miệng, “Cái kia… ta… phật châu của ta vẫn ở trong động bọn thổ phỉ… ta…”

Bách Lý Đồ Tô dừng lại, tiếp tục im lặng, làm Phương Lan Sinh nghĩ rằng hắn đang tức giận chuẩn bị quăng mình xuống đến nơi.

Thế mà hắn lại im lặng quay về.

Phương Lan Sinh lần mò giữa đám thi thể đã bốc mùi hôi thối tìm kiếm, may mắn là tìm thấy, y lấy nước rửa sạch rồi đeo lại ở cổ tay. Bách Lý Đồ Tô đứng ở ngoài cửa chờ, Phương Lan Sinh đi ra nhìn thấy gãi đầu nói, “Chuyện kia… vừa rồi… là ta quá lời…”

Bách Lý Đồ Tô ừ một tiếng rồi xoay người, ngồi xổm xuống đầu gối chống dưới đất, tiếp tục im lặng.

Phương Lan Sinh cắn môi dưới, máy móc quàng tay ôm cổ hắn.