[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 27




Tuy là Long nữ từng chỉ cho mọi người phương hướng tới Tổ Châu, nhưng thuyền Luân Ba phải đi mất hai ngày mới tìm được tiên đảo.

Tổ Châu trong truyền thuyết, nước chảy mềm như lụa, trên đầu đầy hình thù xương trắng, bên tai là tiếng thác cao muôn trượng đổ xuống. Chân đạp trên mặt đất liền phản quang thành vô số luồng sáng, Phương Lan Sinh và Tương Linh tò mò mở to mắt vừa đi vừa nhìn.

Nói một câu thì mơ hồ nghe thấy tiếng vang vọng lại, Phương Lan Sinh đưa tay sờ mảnh xương trước mặt, nghe Duẫn Thiên Thương đằng sau ha ha cười nói, “Cuối cùng cũng tới! Không biết tiên chi và tiên thảo cất rượu chỗ nào nữa?”

Phương Lan Sinh đang ngồi xổm nghe thế thì hừ một tiếng, chưa kịp làm gì Tương Linh đã tới đằng sau.

“Bí đao làm gì vậy?” Nàng cũng ngồi xổm xuống.

Phương Lan Sinh quay đầu nhìn nàng, duỗi tay chỉ về mảnh xương kia nói, “Muội nhìn xem…”

“Duẫn đại ca, không phải vừa nãy còn say tàu xe sao, đã đỡ chưa?”

Tình Tuyết hỏi.

“À, chút chuyện vặt đó đáng gì!!”

Duẫn Thiên Thương nói, Phương Lan Sinh nghe thế không khỏi bực bội đứng lên. Vừa ở trên thuyền y giúp Tình Tuyết trông nom hắn, bị hắn trêu chọc tới nỗi không biết đường nói lại, đã vậy đầu gỗ còn ở bên cạnh nhìn y bị xấu mặt.

“Quỷ say rượu thối, đáng ghét chết mất!” Phương Lan Sinh nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.

Tương Linh bên cạnh chớp chớp mắt, “Vì sao? Tương Linh thấy… Duẫn đại ca rất tốt…”

“Hả?” Phương Lan Sinh nghiêng đầu sang bên, “Hắn tốt chỗ nào!”

Tương Linh há miệng nói, “Nếu không có Duẫn đại ca, chúng ta sẽ không thoát khỏi Lôi Vân hải nhanh như thế!”

Phương Lan Sinh không phục, “Là mọi người bị hắn lừa!”

“…Lừa?”

“Là, là các muội không thể nhìn rõ con người hắn sẽ không hiểu, chỉ có nam nhân nhìn nhận nam nhân mới chuẩn.”

“Nam nhân nhìn nhận nam nhân?” Tương Linh nghe càng không hiểu, nhưng cố gắng suy nghĩ, “Có gì khác nhau chứ… vậy bí đao xem Đồ Tô ca ca đi, Đồ Tô ca ca thế nào?”

Phương Lan Sinh kinh ngạc quay đầu, “Muội…”

“Mau nói đi, Đồ Tô ca ca tốt đúng không?”

Phương Lan Sinh lắp bắp, mặt trắng bệch, “Việc này, sao… muội lại hỏi ta…”

“Hầu tử, đang nói linh tinh gì với tiểu Linh nhi?”

Hồng Ngọc bỗng từ đằng sau xuất hiện, Tương Linh đứng lên, “Hồng Ngọc tỷ tỷ, bí đao nói nam nhân nhìn nam nhân không giống với chúng ta nhìn, muội hỏi y thấy Đồ Tô ca ca thế nào, y lại không nói.”

“Lan Sinh, cậu ghét Tô Tô sao?”

“Sao lại ghét Đồ Tô ca ca, Đồ Tô ca ca tốt như vậy…”

Giọng các nàng rất to, Phương Lan Sinh quẫn bách ôm mặt ngồi xổm quay lưng về phía mọi người, đầu chôn sâu trong tay. Bản thân nằm trong luồng dư luận là Bách Lý Đồ Tô thì chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng chết cũng không muốn quay lại nhìn mọi người, được một lúc trầm mặc dời đường nhìn, một mình vào sâu bên trong. Những người khác thấy thế, nhìn hai bên một lúc cũng đều theo hắn.

Lâu sau không nghe thấy tiếng ai nói, Phương Lan Sinh mới không nhịn được quay đầu về.

Đã chẳng thấy bóng một ai.

“Hả, người đâu hết rồi…” Y vội đứng lên, đi lên phía trước xem xét, phát hiện Tương Linh và Tình Tuyết đang đứng ở đằng trước không xa quay đầu gọi.

“Lan Sinh, mau đuổi kịp!”

“Bí đao thật chậm chạp!”

Bọn họ đi hồi lâu vẫn không tìm thấy tiên thảo, nhưng lại gặp phải quái thú Thục Hồ nửa người nửa ngựa còn có cánh, nó cực kì lợi hại đánh cho tay Bách Lý Đồ Tô chảy máu không ngừng. Kiếm pháp của hắn vốn là như vật, mỗi lần dùng là một lần thương tổn đến mình. Lúc mới quen, y còn cho rằng là tại hắn ngốc không biết dùng kiếm, thấy ghét hắn không biết dùng kiếm còn muốn dùng. Sau này Phương Lan Sinh mới biết, kiếm thuật của Bách Lý Đồ Tô, muốn chém người thì trước tiên phải đả thương mình, mình không bị thương thì không thể đánh cho người khác trọng thương.

Bách Lý Đồ Tô có ý định giấu diếm, hắn không muốn ai nhìn thấy mình bị thương, nhưng Phương Lan Sinh đứng ngay đối diện hắn, người nọ thấy tay hắn chảy máu thì sững sờ một lát vội vã chạy tới, hai mắt nhìn chằm chằm vết thương trên tay hắn, vội lần tràng hạt phật châu.

Lòng bàn tay Phương Lan Sinh xuất hiện quang mang xanh nhạt, y nghiêm túc nhìn lòng bàn tay hắn, Bách Lý Đồ Tô thì nhìn quái vật Thục Hồ đang phi tới đằng sau y.

Quang mang xanh nhạt bao lấy vết thương, vết thương bị rách dần khép lại. Mặc dù còn chảy máu, nhưng Bách Lý Đồ Tô không còn thấy đau nữa. Thục Hồ vung trường thương đánh tới, Bách Lý Đồ Tô vội vung kiếm ra trước Phương Lan Sinh chặn một đòn công kích.

Kim quang lóe lên, Thục Hồ lui về sau một bước, Phương Lan Sinh đứng đằng sau hắn siết chặt tay, muốn cho Thục Hồ diện kiến một chút phật pháp Lôi Đình Nộ của mình.

“Hầu tử!” Hồng Ngọc gọi y.

Phương Lan Sinh vội vã tỉnh trí, nắm tay ở giữa không trung vung ra bọt khí, không nghe thấy tiếng sấm nào cả.

“Tiểu Linh nhi bị thương, mau tới đây!”

Tương Linh bị thương không nhẹ, nhưng thực ra nàng rất kiên cường chịu đựng.

“Muội còn đau không?” Phương Lan Sinh nhẹ giọng hỏi.

Tương Linh lắc đầu, “Không đau,”, rồi nói tiếp, “Bí đao thật lợi hại!”

Phương Lan Sinh sửng sốt, gãi đầu ha ha cười, “Ta… lợi hại ư…”

“Đúng!”

Đánh bại Thục Hồ, Phương Lan Sinh rất vui vẻ, bình thường chẳng có ai khen y, tự dưng giờ có người khen nên rất hứng khởi, chỉ là y cũng không vui vẻ được bao lâu.

Mê chướng ở Tổ Châu tách đoàn người mỗi người một nơi, đến những nơi mình chưa thấy bao giờ. Phương Lan Sinh nhìn khu vực xa lạ xung quanh, nhìn bốn phía cũng chẳng thấy ai bên cạnh.

Y cứ tưởng mình lạc đường.

Bách Lý Đồ Tô lại thấy cảnh vật trước mắt cực kì quen thuộc, hắn phát hiện mình mất dấu mọi người tới một nơi khác, mà nơi này giống hệt Dao sơn trong mộng.

Đúng vậy, đây chính là Dao sơn, không chỉ có từng nhánh cây ngọn cỏ như trong mộng, cả con rắn nước hắn mơ thấy cũng có… mà con rắn năm đó giờ đã tu thành hình rồng, chinh chiến suốt đời giờ về đây sống nốt quãng đời còn lại. Năm đó, thái tử Trường Cầm lang thang phiêu bạt, cuối cùng để nửa hồn phách nhập vào Bách Lý Đồ Tô, có thể nói là miễn cưỡng cuối cùng cũng xuất hiện gặp lại Khan Du.

Một hồi đấu chiến, Khan Du nhìn thấu Bách Lý Đồ Tô, mang trong mình nửa phần hồn phách tiên nhân, thân nhân vô duyên, tình duyên trái ý, luân hồi vãng sinh định sẵn cô độc, Bách Lý Đồ Tô lần đầu tiên nghe người khác nói về mình như vậy. Đúng là đang nói về hắn, chứ không phải ai khác.

“Trong thân có một nửa hồn tiên một nửa hồn người? Hai phần hồn phách đều không đủ đầy, ba hồn bảy vía mỗi thứ một nửa.”

Khan Du thấp giọng nói.

“Hai phần thiếu sót vun vào một chỗ, vừa vặn tương thích, mới hợp thành ngươi.”

Hợp thành ta…?

Bách Lý Đồ Tô tim đập thình thịch nhìn hắc long trước mặt, đối phương nhắc tới một người từ thời thần thoại viễn cổ, thế nào có thể cùng mình xuất hiện.

Tất cả đều nằm ngoài dự đoán, thậm chí là hoang đường cực điểm.

Khan Du như thể đắm chìm vào kí ức xưa cũ.

“Bách Lý Đồ Tô… là ngươi, ngoài ra thái tử Trường Cầm cũng là ngươi.”

“Hai phần hồn phách hợp thành ngươi Bách Lý Đồ Tô, chấp niệm phần người của ngươi rất lớn, nhưng chỉ có một nửa, cần nửa phần hồn tiên duy trì sự sống, cũng không thể nói ngươi hoàn toàn là thái tử Trường Cầm.” /chém chém/

Không thể hoàn toàn là thái tử Trường Cầm…

Bách Lý Đồ Tô nhíu chặt hai hàng lông mày.

..Ta là chính ta, sao có thể là người khác…!

Khan Du lại nhìn hắn.

“Tiểu tử, sát khí trong cơ thể ngươi… có phải ngươi dần cảm thấy không thể áp chế nó nữa, bị tà khí ăn mòn, chỉ e sau này mất hết thần trí…”

“…” Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn, nhất thời không nói gì.

Khan Du thở dài một tiếng.

“Có một phong ấn khóa cỗ hồn phách tiên nhân lẫn sát khí cuồn cuộn vào trong thân thể ngươi. Nếu giải phong ấn, sát khí bộc phát không thể điều khiển, ngươi sẽ nhận được năng lực cực đại, nhưng tới lúc đó thần trí sẽ mất hết trở nên điên loạn. Mà nếu phong ấn biến mất, hồn phách phong ấn trong cơ thể ngươi sau ba ngày sẽ tiêu tán. Ngươi, sẽ không còn tồn tại nữa.”

“…Không còn tồn tại nữa…?” Bách Lý Đồ Tô nhất thời cứng đờ.

Nhìn hắn không tin tưởng mình, Khan Du hừ nói, “Nếu không giải phong ấn, dần bị sát khí ăn mòn vào tủy cốt, thân xác không nghe linh hồn, không thể khống chế, dần dần ngươi sẽ lâm vào cuồng loạn mất trí, bị sát khí nuốt hết, trở thành một ma đầu cuồng máu, tới tận khi ngươi chết mới thôi. Mà khi đó ngươi chết đi rồi, cỗ sát khí trong cơ thể ngươi được giải phóng, trái lại biến ngươi trở thành một con quái vật.”

“Ngươi có bao giờ cảm giác, có một đoạn kí ức bị mất, sát khí trong người ngươi sinh ra hồn mới, nó ngủ đông đã lâu, chỉ chờ đến ngày đem ngươi nuốt trọn.”

Chờ đến ngày… đem ta… nuốt trọn…

Bách Lý Đồ Tô đứng cạnh vách núi, kinh ngạc nhìn cự long nổi lên giữa làn nước cuồn cuộn. Hắn từng nhìn thấy nó trong mộng, trông vô số giấc ngủ buổi đêm.

Nhưng vì sao tới ngày gặp được, lại trở thành thế này.

Trăng tròn xa vời treo trên cao, lớn đến nỗi không thể tin được.

Bách Lý Đồ Tô nhìn vòng tròn trận pháp xuất hiện dưới thân mình, “Cái này…”

“Dẫn dắt khí lực chính của hồn phách ngươi, có lợi cho việc ức chế sát khí.”

Sát khí…

Đến một ngày…

Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu, dứt khoát ôm quyền, nhìn Khan Du, “…đa tạ.”

***

Bách Lý Đồ Tô cất vảy rồng vào ngực, ngắt một phiến lá thổi từ khúc thuở xưa cho Khan Du nghe. Hắn không thích Khan Du, giống như không thích số phận mà ông trời sắp đặt cho mình, mà khi ngẩng đầu nhìn con ngươi rồng màu vàng, hắn có cảm giác xúc động xuất phát từ tận chỗ sâu kín nhất trong linh hồn mình.

Có lẽ là cảm giác của thái tử Trường Cầm, chứ không phải của hắn. Còn hắn, chỉ là một người tên Bách Lý Đồ Tô, không phải thái tử Trường Cầm, hắn còn rất nhiều điều muốn làm…

Trước khi đi Khan Du có nói với hắn, sinh linh trên đời chỉ có một con đường chết, nghịch thiên mà sống, cái giá phải trả rất đắt, thường nhân vốn không thể chịu được.

Cuộc đời này của ngươi, chạy không thoát số mệnh định sẵn.

Tự giải quyết cho tốt.

Phía trước có mấy thân ảnh, dường như đang sốt ruột chờ đợi. Khan Du đáp ứng đưa tất cả mọi người tới đây, xem ra đã đến rồi. Có người thấy Tô Tô từ đằng xa đi tới thì vui vẻ vẫy tay.

“Tô Tô!”

Những người khác nghe thế đều quay đầu qua nhìn, một người trong đó lo lắng gãi đầu, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô rốt cục bình an vô sự xuất hiện trước mắt. Phương Lan Sinh lo hắn đi lạc, lo lắng mà đi một bước lại gãi đầu một cái làm cái đầu rối như tổ quạ, tới lúc này mới thả lỏng thở nhẹ một hơi.

“Đầu gỗ… Ngươi… không sao chứ…”

Y vô thức tươi cười nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô, ánh mắt sáng oánh, khẩn trương giơ ngón tay chỉ cho hắn, “Trước mắt chính là tiên thảo, chúng ta đợi ngươi đã lâu rồi!”

Bách Lý Đồ Tô tới trước mặt y, cúi đầu nhìn đỉnh đầu rối bù. Phương Lan Sinh không cho hắn cơ hội nhìn kĩ hơn đã chạy về phía trước theo Tương Linh, ngoái đầu gọi hắn, “Đi mau nào đầu gỗ!”

Quỷ say rượu nói cứ lấy nhiều tiên chi một chút, dự phòng nếu Thiếu Cung chế thuốc thất bại lần đầu. Phương Lan Sinh mặc dù thường ngày không ưa hắn lắm, nhưng cũng phải thừa nhận những lời này có lý. Tương Linh hái một đống tiên chi ôm trong lòng tựa như một bông hoa lớn nở rộ. Nàng chạy tới trước mặt Hồng Ngọc tỷ tỷ khoe, Hồng Ngọc chỉ cười giúp nàng ôm một ít.

Tình Tuyết cũng hái rất nhiều, quay đầu nhìn thấy Duẫn Thiên Thương lôi ra cả một túi vải nhét tiên chi vào trong, còn bên kia Phương Lan Sinh cũng mở túi thư, bỏ tiên chi mình hái vào trong đó.

“Hành động này đúng là phá hoại thiên nhiên.” Phương Lan Sinh vừa bẻ gẫy một cây tiên chi, vừa nhíu mày than.

Túi thư trên người phình ra như quả bóng treo ở trên người. Bách Lý Đồ Tô đứng trước mặt y, hắn ngược lại hai tay thảnh thơi… tiên thảo hái được đều ném vào túi vải của Duẫn Thiên Thương. Hắn cúi đầu nhìn túi thư trên người Phương Lan Sinh biến thành một quả bóng lớn, rồi lại nhìn y.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu trừng hắn, “Đầu gỗ… ngươi nhìn ta làm gì…!”

Bách Lý Đồ Tô không gì, đứng im một lát giang tay vén túi thư bên người Phương Lan Sinh lên, nhìn thấy bên trong một đống tiên chi rực rỡ chen chúc nhau.

Có thể là do bộ dạng của Phương Lan Sinh lúc bấy giờ quá mức tức cười, hoặc do nguyên nhân gì khác, Bách Lý Đồ Tô nhìn nửa ngày vẫn không nhịn xuống được mà mỉm cười. Chỉ là do hắn cúi đầu, hình ảnh tươi cười ẩn sâu trong bóng tối, người khác không ai nhìn thấy, nhưng Phương Lan Sinh đứng ngay trước mắt hắn thì nhìn được.

“Ngươi… ngươi… cười cái gì…” Phương Lan Sinh lắp bắp, y rất ít khi thấy đầu gỗ cười… Nếu hắn cười nhiều, đâu có gọi hắn là khúc gỗ.

Nhưng mà khi cười rộ lên lại… lại dễ nhìn như vậy… trông cũng không đáng ghét… còn rất… rất anh… anh…

Phi phi phi! Phương Lan Sinh! Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy!

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, nhìn Phương Lan Sinh đang cau mày đoán được y lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Khép lại túi thư, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn Duẫn Thiên Thương và Phong Tình Tuyết đang ôm túi vải đựng đầy tiên chi.

Hắn nhanh bước tới đó.

“Sớm rời khỏi đây thôi, còn quay lại tìm Hướng lão bản.” Hồng Ngọc đứng sau nói.

Phương Lan Sinh gật đầu, có chút vui vẻ. Đầu gỗ vì thứ này mới đến đây, vất vả cả đoạn đường, cũng xem như không phí công.

Hai tay kết thành chữ thập, y cười nói, “Công đức viên mãn!”

Quãng đường từ Tổ Chau về Thanh Long trấn, Phương Lan Sinh luôn ôm túi thư của mình, buổi tối ngủ thì để nó ở tít đằng xa. Tiên chi bên trong được bảo vệ rất tốt, Bách Lý Đồ Tô cứ tỉnh, ngồi dậy là có thể nhìn thấy.

Sáng sớm hắn nhìn Phương Lan Sinh nói lời cảm tạ, lúc đó Phương Lan Sinh vừa mới tỉnh, vẫn còn mơ màng nằm trong chăn.

“Cảm tạ cái gì, ngươi… trước kia… cũng giúp ta…” Y nói lớ ngớ không rõ ràng, đầu vẫn còn vùi trong chăn.

Ánh mắt Bách Lý Đồ Tô khẽ lóe, rủ xuống nhìn túi gấm màu trắng đặt bên cạnh gối đầu của Phương Lan Sinh… Đây là Phương Lan Sinh tự tay làm, lén lút khâu vá không muốn Bách Lý Đồ Tô hắn biết. Hắn cũng không để ý lắm, lúc này lại thấy nó nằm ngay trên gối đầu, tiện tay sờ một cái, phát hiện bên trong gồ lên một cục tròn trịa.

Là viên trân châu kia…?

Túi gấm màu trắng, bên trên dùng chỉ vàng thêu bốn chữ “Hiện vật cấm sờ” xiên xiên vẹo vẹo, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đọc hiểu. Bách Lý Đồ Tô khẽ thở dài, đặt nó lại gối rồi nhìn Phương Lan Sinh, đã tựa vào người mình ngủ tiếp từ lúc nào.

Hành trình trên thuyền khá ổn định, Phương Lan Sinh ban đêm bị ăn hành, ban ngày lại rất hòa thuận với Bách Lý Đồ Tô. Không bao lâu thuyền cập bến Thanh Long trấn, đoàn người từ chối lời mời ở lại của Hướng gia huynh đệ, vội vã về An Lục tìm Âu Dương Thiếu Cung. Phương Lan Sinh mới nhớ tới mình còn để một thứ ở đây phải mang về.

Quay về khách điếm, lôi từ gầm giường ngủ phòng mình ra, chính là khối gỗ quý lấy từ trong bảo khố của Quỳ Ngưu tộc ngày trước.

Y dùng sức vác khối gỗ ra ngoài, trên cổ vẫn đeo túi thư phình to như quả bóng, vất vả lắm mới ra được khỏi khách điếm, không ngờ lại thấy đầu gỗ đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Một tay đỡ lấy khối gỗ trên tay y, Phương Lan Sinh kinh ngạc ngẩng đầu.

“Đi thôi.” Bách Lý Đồ Tô ho khan một tiếng, đi đằng trước ngoái lại nhìn y.

Buổi trưa thì đoàn người về đến An Lục, đầu gỗ khiêng khúc gỗ suốt đoạn đường, Tình Tuyết hỏi tới, hắn liền trả lời là mang cho Âu Dương tiên sinh, làm Phương Lan Sinh kinh ngạc hỏi, “Ngươi… sao ngươi lại biết?”

Đúng là Phương Lan Sinh chưa nói qua chuyện này bao giờ, nhưng y không hề biết bản thân nằm ngủ còn nói mớ, nói mớ hăng tới tận sáng sớm.

Y ở trong mơ lải nhải không biết chán, kể với Âu Dương Thiếu Cung ở Tổ Châu đẹp thế nào, kể đoạn đường này đi thật gian nan nhưng rất đáng giá vì đã tìm được tiên chi đầu gỗ muốn, kể mình với đầu gỗ không còn cãi nhau, đầu gỗ còn mua trân châu cho mình, đầu gỗ căn bản cũng không đáng ghét lắm, nhưng vẫn có chút kì quái…

Nói chung toàn là cằn nhằn với Âu Dương Thiếu Cung, nhưng chẳng biết từ bao giờ trọng tâm câu chuyện dồn hết về Bách Lý Đồ Tô. Giọng nói của y vốn nhỏ lại không rõ, mơ mơ màng màng, đến cuối cùng chìm dần, chỉ nghe thấy hai tiếng “đầu gỗ”.

Trái nói “đầu gỗ”, phải cũng kể về “đầu gỗ”.

Bách Lý Đồ Tô nằm bên cạnh y, bàn tay siết chặt, khẩn trương đến độ không biết thả lỏng thế nào.

Bách Lý Đồ Tô đương nhiên không nói cho Phương Lan Sinh biết vì sao mình biết, mọi người tới An Lục nhận được thư Âu Dương Thiếu Cung để lại, nói hắn vì tình hình môn phái, phải về Thanh Ngọc Đàn, muốn mọi ngưới tới đó tìm hắn.

Tương Linh vốn đi đường mệt nhọc, nhưng nàng biết Đồ Tô ca ca nóng lòng muốn tìm Thiếu Cung ca ca, vì vậy nhịn xuống không kêu ca, mọi người còn lại đều không sao. Đoàn người vừa đặt chân tới An Lục không nghỉ ngơi gì cứ thế khởi hành đi Hoành Sơn.