[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 25




Lúc Phương Lan Sinh tỉnh lại, nhìn thấy một con cua giương kích hung tợn nhìn mình.

“A…” Y sợ hãi lui ra sau, vội phủi mông đứng lên, nhìn lại đều thấy mọi người đã ở đây.

Cách của đầu gỗ… không ngờ lại dùng được thật…

Rồi y lại quay đầu nhìn con cua, nó vẫn đang trừng trừng hung tợn nhìn.

“Ngươi, ngươi quái vật phương nào, nhìn chằm chằm ta làm gì!” Phương Lan Sinh quát.

Con cua trợn tròn đôi mắt, “Ai là quái vật! Ngươi mới là quái vật! Ăn mặc kì dị!”

Phương Lan Sinh hừ một tiếng, từ trên cao nhẹ giọng mắng lại, “…Ngươi mới kì dị…”

Một người một cua bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, Hồng Ngọc tỉnh dậy đã bắt chuyện với Long nữ đại nhân. Trách không được lại gặp binh tôm tướng tép, vì bọn họ rơi xuống đáy biển, đến nơi gọi là Long Tiêu cung.

Long nữ đại nhân tên Khởi La, là chủ nhân Long Tiêu cung. Mọi người theo nàng về Long Tiêu cung, kể cho nàng nghe về cố sự kì quái mình vừa gặp phải, Khởi La so với bọn họ cũng chỉ biết hơn một hai điều, không phải quá tường tận.

Nơi tràn ngập tiếng sấm đó thực sự là một kẽ hở không gian có tên Lôi Vân hải ở đáy biển Đông Hải. Người đã xuất hiện trong ảo cảnh, nếu không nhầm chính là công chúa Tốn Phương của Bồng Lai quốc cùng hôn phu của nàng. Nơi này, khi đó gặp thiên tai diệt tộc, cả một vương quốc bị chìm xuống đáy biển gọi là Lôi Vân hải.

Phương Lan Sinh nghe thế, mới biết thì ra những ảo cảnh mình nhìn thấy thực sự có tồn tại qua.

“Thiên tai ư…” Y lẩm bẩm, cúi đầu, “A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!”

Khởi La hỏi đoàn người có dự định gì không, từ Lôi Vân hải rơi vào Long Tiêu cung chỉ là sự trùng hợp, muốn ra ngoài cũng không phải không có cách.

“Tiếc là thuyền Luân Ba đã hỏng, còn cách nào giúp Bách Lý tiểu ca đi Tổ Châu…” Hướng lão bản miệng ngậm tẩu nói, “Ta nói Long nữ đại nhân, có thể cho chúng ta mượn thuyền được không! Trong chỗ mọi người… có thuyền không?”

Khởi La cười nói, “Long Tiêu cung chẳng những có thuyền, còn toàn là loại thuyền Luân Ba.”

Hướng Thiên Tiếu kinh ngạc vô cùng, nghe Long nữ đại nhân kể mới biết tài nghệ chế tạo thuyền Luân Ba vốn là từ đáy biển truyền vào đất liền, trong cung đương nhiên có loại thuyền Luân Ba tốt nhất, chỉ là chưa đi quá xa bao giờ, cần phải thử nghiệm xem sao. Nhân lúc đó, mọi người cũng nghỉ ngơi lại sức một phen.

Hướng lão bản không muốn nghỉ mà muốn đi xem thuyền, hai huynh đệ được Long nữ đại nhân cho phép. Tuy thời gian không còn sớm nhưng hai người vẫn vui vẻ ra khỏi cung điện chạy đi học cách chế tạo thuyền. Tương Linh cùng Tình Tuyết chạy ra ngoài cửa cung ngắm cảnh, đáy biển đẹp lộng lẫy, khắp nơi toàn những đồ vật kì lạ thích mắt, cái gì cũng muốn ngắm. Tương Linh hỏi Hồng Ngọc tỷ tỷ có muốn cùng ra thị trấn không, Hồng Ngọc đương nhiên đồng ý, trước đó không quên vỗ đầu hầu tử đang ngồi đờ ra một chỗ dưới đất.

“Hả?” Phương Lan Sinh vốn đang chăm chú ngắm một con ngọc trai cỡ lớn phun khí, bị gõ đầu vội đứng lên.

“Hầu tử, nhanh đi tìm một khách điếm về nghỉ đi.” Hồng Ngọc bỏ lại một câu đã bị Tình Tuyết các nàng lôi đi.

Duẫn Thiên Thương thì đi tìm tửu lâu uống rượu, Phương Lan Sinh từ dưới đất đứng lên nhìn quanh bốn phía thấy dư ra mỗi mình cùng đầu gỗ.

Đầu gỗ quay lưng về phía y, dường như không có ý định tiếp chuyện.

Phương Lan Sinh cũng không muốn nói gì với hắn, chỉnh túi thư đi xuống cầu thang, nhưng không biết đường. Y hỏi một con rắn lớn đứng phía dưới, nó nói cho y biết khách điếm ở phía đông.

“Đa tạ.” Phương Lan Sinh ôm quyền nói.

Con rắn lắc đầu, “Đừng khách khí, huynh đệ, thuận tiện nhắc ngươi, sau lưng ngươi có nguy hiểm, hắn nãy giờ vẫn trừng mắt nhìn ngươi.”

Phương Lan Sinh chớp mắt lập tức ngoái đầu lại, thấy đầu gỗ đã đứng ở đằng sau.

“Ngươi… định làm gì!”

Bách Lý Đồ Tô nhăn mi, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, từ lúc vào Long Tiêu cung đã không thấy hắn nói lời nào. Nhưng thường ngày hắn đã ít lời, Phương Lan Sinh cũng không chú ý tới, hiện tại phát hiện dường như có điểm không đúng.

“Ta… ta tới khách điếm.. Ngươi đừng có theo ta…!”

Phương Lan Sinh bỏ lại một câu, co giò chạy mất hút.

Bách Lý Đồ Tô vừa trải qua một trận dằn vặt, ở Lôi Vân hải đối với mọi người mà nói chỉ là hai ngày đường dài đi không nghỉ, còn với Bách Lý Đồ Tô lại là quãng đường đau đớn dằn vặt, hiện tại thân thể đã hoàn toàn cạn sức, không còn khả năng chống cự lại bất cứ thứ gì.

Đôi mắt tĩnh lặng đỏ như máu nhìn thân ảnh lam nhạt chạy trốn sau cánh cửa khách điếm, như sư tử ngửi thấy con mồi, hắn không suy nghĩ nhiều lập tức chạy đuổi theo.

Vào trong cửa khách điếm, bài trí hoa lệ ngút mắt cũng không kéo được một điểm chú ý của Bách Lý Đồ Tô, hắn nhìn quét một vòng, sau dừng lại góc áo lam sắc vừa khuất trên thang lầu.

“Khách quan cậu…” Chủ khách điếm là nữ, thấy có người đến thì đon đả định ra bắt chuyện, không ngờ người nọ chỉ nhìn chằm chằm vị tiểu ca trên lầu kia, mặt hầm hầm sải bước đi theo.

Chắc là… người quen?

Phương Lan Sinh chạy một mạch vào một gian, nhanh xoay người đóng cửa lại.

Đầu gỗ lại làm sao… càng lúc càng rắc rối, mọi người đều ở dưới biển, cũng không biết đang là ngày hay đêm…

Y thở dài một tiếng, trút túi thư khỏi người định đặt ở trên bàn, nhưng vừa ngẩng lên nhìn gian phòng phút chốc choáng váng ngây người.

Nơi này…

Sàn nhà bằng đá màu hồng, hai bên đặt hai trường tháp đỏ thẫm, ở giữa gian là một vỏ sò cực lớn, bên trong đặt một cái giường tròn lớn kì quái.

Ngoài ra thì trống trơn, trước cửa phòng treo rèm đỏ, đầu giường rủ một mạn trướng màu vàng hoa lệ bao quanh khắp giường. Cạnh giường để vài mảnh vỏ trai há miệng, bên trong chứa ngọc trai, nhìn màu sắc rất tinh khiết rất đẹp.

Gian phòng không quá lớn, nhưng bốn phía đều trang hoàng xa xỉ, mà đồ đạc cố tình dùng màu đỏ đậm trang trí. Dưới đất nền đỏ, rèm che màu đỏ, chăn gối cũng đỏ… Chỗ này hồng chỗ kia hồng, nhìn… chẳng khác gì phòng tân hôn của nhị tỷ ngày trước…

Phương Lan Sinh nhìn đến hoa mắt, túi thư trong tay lơ đãng rơi xuống sàn nhà. Y chậm rãi tiến lên phía trước, cúi người nhìn mấy viên ngọc trai lớn trong vỏ trai cạnh giường, tiện tay cầm một viên định xem cẩn thận.

Bách Lý Đồ Tô đẩy cửa vào, vừa vặn nhìn thấy Phương Lan Sinh không hề đề phòng đang quay lưng lại với hắn, tóc chấm vai xõa ra lộ vài phần cái cổ trắng, áo quần che kín cả người, một thân thư sinh hoa văn đơn giản, nhìn qua có cảm giác vừa ngốc vừa vô vị. Nhưng chỉ có Bách Lý Đồ Tô phạm vào sát khí mới biết, kì thực bên trong người này cất giấu thứ diệu kì gì.

Lần đầu tiên hắn không thô lỗ đi vào, là vì cảnh sắc trong gian phòng này có điểm chói mắt làm hắn phải lui về sau một bước đụng phải cánh cửa, cửa bị đẩy cũng tự động đóng lại. Phương Lan Sinh đứng cạnh giường nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu, thấy Bách Lý Đồ Tô một thân sát khí đứng ở cửa thì hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ra giường.

“Ngươi…” Phương Lan Sinh chỉ vào hắn, cứ nghĩ là mình chạy trốn rất nhanh hắn sẽ không theo kịp…!

Tóc mái rủ xuống che con người đỏ màu máu, sát khí vờn quanh thân, Bách Lý Đồ Tô chậm rãi tới chỗ Phương Lan Sinh, vừa đi một tay tự động cởi thắt lưng, một tay chống giường. Hắn quỳ một gối trên giường, ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh chật vật lui dần về phía sau, chỉ được hai ba bước hắn đã tóm bả vai y đè ngã xuống.

Tình Tuyết và Tương Linh tìm về khách điếm thì trời đã khuya, hỏi bà chủ khách điếm mới biết chỉ có một cậu thư sinh còn trẻ vào đặt phòng.

“Hả, vậy Tô Tô với Duẫn đại ca đâu?” Tình Tuyết hỏi.

Tương Linh nhăn mi, chưa nói gì bà chủ như nhớ ra cái gì lại nói, “Còn có một nam tử trẻ tuổi mặc huyền sam đuổi theo cậu thư sinh kia nữa, không biết… có phải bạn mọi người không?”

Hồng Ngọc cản hai người tiếp tục hỏi, an bài cho hai cô nương ai về phòng nấy, bản thân đứng ở hành lang, đối diện cánh cửa đóng chặt lẳng lặng như suy ngẫm cái gì. Một lúc sau, có người từ dưới lầu đi lên, là Duẫn Thiên Thương đã uống say túy lúy. Hai người nhìn nhau cười coi như chào hỏi, Duẫn Thiên Thương đột nhiên lảo đảo, cả người ngả nghiêng bèn giơ tay đẩy cửa căn phòng ngay bên cạnh muốn xông vào, kết quả vấp bậu cửa té ngã, bầu rượu lăn ra đất.

Tiểu nhị dưới lầu thấy thế chạy lên cùng Hồng Ngọc nâng người dậy.

“Đây là phòng của vị công tử này?” Tiểu nhị khách điếm rung râu dài, nó là một con tôm lớn.

Hồng Ngọc lắc đầu vội đứng che cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi bèn lấy tay áo lau, chỉ vào căn phòng ngay cạnh, “Phiền đưa hắn vào trong đó.”

Bên ngoài cửa nghe thấy tiếng người, Phương Lan Sinh sợ đến nỗi không dám thở mạnh, trên trán lụt mồ hôi, mắt đã mơ màng chỉ biết há miệng tham lam thở dốc trong không gian bế tắc… /cái vẹo gì, trên ghi không dám thở dưới tả thở dốc @@ /

Y vừa bị đầu gỗ lăn lộn trên giường… đầu gỗ đột nhiên chú ý tới viên ngọc mà Phương Lan Sinh vẫn nắm nãy giờ trong lòng bàn tay. Ngọc trai trắng trơn đẹp mắt, dính mồ hôi từ tay Phương Lan Sinh, như thể càng tôn lên làn da tái nhợt ấy. Phương Lan Sinh hiện tại mất ý thức, thân thể mềm mại há miệng thở dốc, cánh tay mỏi nhừ ngả ra sau, lòng bàn tay cũng buông lỏng làm viên ngọc trai rơi khỏi lòng bàn tay, rơi xuống sau lưng Bách Lý Đồ Tô. Hắn lẳng lẳng nhìn, lẳng lặng nhặt lên, lăn qua lăn lại viên ngọc. Hắn nhìn nó chăm chăm, rồi lại cúi đầu nhìn con mồi bị mình vần cho mềm nhũn nằm trên giường.

“…Lan Sinh…” Hắn khàn giọng gọi, Phương Lan Sinh nghe thấy nhịn không được vô thức nhắm chặt hai mắt, hai tay vội ôm lấy mặt, nơi tư mật bị Bách Lý Đồ Tô ra vào vì giọng điệu đối phương mà căng cứng siết chặt. Bách Lý Đồ Tô thấp gầm một tiếng vội rút ra. Phương Lan Sinh những tưởng đã kết thúc, không kịp quay đầu đột nhiên có ngón tay từ ngoài lên lỏi vào trong. Phương Lan Sinh đau đớn hét lên một tiếng vội cắn răng kìm nén âm thanh, không ngờ dị vật nho nhỏ từ đâu theo ngón tay dần dần đi vào trong thân thể y…

Bách Lý Đồ Tô hắn nghĩ, hắn chỉ đang đưa một vật xinh đẹp nhỏ xinh đặt vào trong thân thể một người xinh đẹp mà thôi. Nhưng Phương Lan Sinh thì tựa như bị sét đánh, dị vật ngày càng bị đẩy sâu vào trong, tựa như không có điểm dừng. Đôi mắt đẹp ướt át ngập tràn hoảng sợ, y muốn trốn nhưng chẳng biết sao để trốn, tay chân vẫy vùng khua lấy khoảng không, tóm được mạn trướng nhưng do lực quá mạnh mà kéo rách màn trướng, theo đà ngã xuống.

Trán y nện mạnh trên tường, thân thể sau đó ngay lập tức được người ôm lên đặt trên màn trướng.

“Đầu… đầu… gỗ…” Phương Lan Sinh đứt quãng gọi tên hắn, hầu như chẳng ra hơi. Hai cánh tay bị màn trướng quấn lấy không thể động đậy, hai chân tách xa để trên tường, miệng huyệt vừa nuốt hết dị vật đột ngột bị hạ thân Bách Lý Đồ Tô tiến nhập tấn công. Dưới thân không ngừng chuyển động, cánh môi hơi giương ra cũng bị đối phương cuốn lấy, những lời muốn nói như tắc nghẹn thành tiếng nỉ non trong cổ họng. Phương Lan Sinh mặt mày đỏ bừng, tóc tai rối bời dán chặt trên cổ. Y đau đớn hai hàng lông mày cau lại, thân thể mỗi lần theo động tác của đầu gỗ đều ma sát với mặt tường.

Y không nhịn được lắc đầu nguầy nguậy, dị vật bị hạ thân đầu gỗ dùng sức tiến nhập mà đi vào ngày càng sâu, làm Phương Lan Sinh sinh ra sợ hãi cực độ. Tình huống này y chưa thấy qua bao giờ, cũng không mong muốn mình gặp phải bao giờ.

Còn Bách Lý Đồ Tô lại không rõ Phương Lan Sinh làm sao, hắn ôm bả vai y, cánh môi hơi giương lên cứng ngắc mấp máy.

“…Lan… Sinh… Lan Sinh…”

Hắn một bên thở dốc, một bên nỉ non gọi tên người dưới thân, thanh âm trầm thấp. Một người ngày thường suốt ngày nói lời lạnh nhạt, bởi vì sát khí khống chế mà âm điệu vô hình trung mang theo một cỗ tình ý nồng đậm.

Thanh âm đan xen tiếng thở dốc đứt quãng, còn có tiếng giao hợp dâm mĩ không ngừng đập vào màng nhĩ Phương Lan Sinh làm y trốn không kịp. Y mơ màng cả người nằm trên màn trướng, hai chân xa nhau ôm lấy hông đầu gỗ. Cả người khí tức không thuận chỉ có thể liều mạng há miệng thở, thân thể rung động không ngừng. Môi bị Bách Lý Đồ Tô tham lam cắn xé, hai mắt ngập nước mờ mịt, hai người quấn quýt không bao lâu, bên ngoài đột nhiên có người phá cửa ——

“Khách quan!”

“Duẫn công tử?”



Phương Lan Sinh bị Bách Lý Đồ Tô ôm tại góc tường, cách bức rèm che nhìn thấy có người đứng chắn trước cửa, hình như còn có một con tôm. May mà thân thể y đều nằm gọn trong lòng đầu gỗ, chỉ có cái đầu lộ ra tựa trên đầu vai hắn.

Không xong… làm sao bây giờ… Có người tới… Phương Lan Sinh mặt mày trắng bệch, đầu óc loạn chuyển, nhưng đầu gỗ cũng không vì bị làm phiền mà dừng lại động tác. Phương Lan Sinh không thể làm gì khác đành rụt đầu lại trốn đi, nằm trong khe hở giữa góc tường và Bách Lý Đồ Tô. Hạ thân vẫn bị Bách Lý Đồ Tô trừu sáp, tiểu huynh đệ đã phát tiết một lần cũng vì kích thích bắt đầu hưng phấn dần ngẩng đầu…

Một bên cúi đầu thở dốc, một bên chịu không nổi nhắm mắt lại.

Phương Lan Sinh bị giằng co suốt một đêm, tới nửa đêm đầu gỗ mới ôm y đi tẩy trừ. Phát tiết xong đầu gỗ trông chẳng khác gì bình thường là mấy, ngoại trừ đôi mắt đỏ như máu đặc trưng. Ngón tay thon dài mang theo nước nóng thâm nhập vào bên trong miệng huyệt sưng đỏ, mò mẫm hồi lâu lấy ra viên ngọc trai. Phương Lan Sinh lúc đó nín thở một hơi dài bấy giờ thở hồng hộc, hai chân mềm nhũn. Đầu gỗ ôm y về giường, rửa lại viên ngọc trai kia một chút đặt nó lại lòng bàn tay Phương Lan Sinh. /còn có thể mò lấy ra nữa sao *hoang mang*/

Phương Lan Sinh đã ngủ, nhưng vẫn vô thức nắm chặt viên ngọc trai kia, cả người chui hết vào trong chăn. Ngày hôm say tỉnh lại, Bách Lý Đồ Tô đầu tiên là bị cảnh sắc trang trí trong gian phòng dọa cho sợ hết hồn, quay đầu lại quả nhiên thấy Phương Lan Sinh nằm đối diện bên cạnh mình, tóc đen rủ bên cổ, hai mắt nhắm nghiền có phần sưng đỏ, chăn trượt xuống lộ hờ bờ vai. Cánh tay y duỗi ra ngay trước mặt Bách Lý Đồ Tô, lòng bàn tay khép hờ nắm vật gì đó. Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, giữ nguyên tư thế đang nằm cúi đầu liếc lòng bàn tay y muốn xem kĩ vật trong tay y là cái gì. Thân thể hơi động một tý, đánh động tới giấc ngủ ngon của Phương Lan Sinh, y siết chặt tay ôm trong ngực như thể ôm bảo bối, lật mình xoay lưng nằm đối diện với Bách Lý Đồ Tô tiếp tục ngủ.

Bà chủ khách điếm muốn buôn bán mới để ngọc trai ở cạnh giường, hi vọng khách nhân qua đêm sẽ mua một hai viên làm quà. Bách Lý Đồ Tô xuống lâu, bà chủ lập tức tới hỏi đêm qua hắn ngủ ở đâu, Bách Lý Đồ Tô chỉ đành đáp ngủ nhờ một đêm ở phòng bằng hữu. Bà chủ lắc đầu, đem ngọc nhà mình ra khoe với hắn đẩy mạnh tiêu thụ. Bách Lý Đồ Tô vốn không quan tâm, nhìn thấy nó thì hơi động lòng… Hạt châu Phương Lan Sinh ôm như bảo bối lúc nãy, cứ tưởng là cái gì thì ra là ngọc trai của khách điếm.

“Cái này… bán?” Bách Lý Đồ Tô trầm ngâm một lát hỏi.

Bà chủ nói, “Thế nào, khách quan cậu cũng thấy nó rất đẹp đúng không?”

Bách Lý Đồ Tô không trả lời, hắn chỉ nhớ tới bộ dạng ôm viên ngọc trai như ôm bảo bối của Phương Lan Sinh.

Bà chủ thấy thế tiếp tục nói, “Chất lượng cực kì tốt, cũng không đắt! Một nghìn lượng bạc, cậu lấy đi!”

Bách Lý Đồ Tô khẽ nhíu mày, “Một nghìn lượng…” Hắn nói rồi sờ sờ túi tiền, phát hiện hình như mình không có đủ tiền.

Hắn ra khỏi cửa gặp Hướng gia huynh đệ, nhìn hai người kia mặt mày hớn hở xem ra học hỏi được không ít kiến tức chế tạo thuyền. Bách Lý Đồ Tô hàn huyên với họ dăm câu bèn xoay người nhìn về phía Long Tiêu cung xa lạ.

Hắn mơ hồ có ấn tượng đối với nơi này, như thể mình đã từng tới đây, nhưng hắn lại chưa từng tới. Ký ức như thể bị thứ gì đó chèn ép đè lên, Bách Lý Đồ Tô nhắm mắt lại càng thấy cảm giác này rõ ràng.

Hắn đi loang quanh trên đường không mục đích, nhớ tới sáng nay tỉnh dậy bên cạnh Phương Lan Sinh. Chuyện này mới tháng trước còn khốn nhiễu làm Bách Lý Đồ Tô đau đầu, dần dần trôi qua, hiện tại tự nhiên lại trở thành một thói quen… mà bí mật này, nếu chỉ dựa vào mình Bách Lý Đồ Tô chắc chắn tìm không ra đáp án. Nhưng nếu hỏi người chỉ giáo, hắn lại chẳng nghĩ ra nên hỏi ai.

Hỏi Phương Lan Sinh? Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, người kia ngốc nghếch yếu ớt, nếu biết đáp án có lẽ đã nhảy dựng lên khoe khoang với mình lâu rồi.

Biết sao có thể không nói.

Huống hồ, Bách Lý Đồ Tô cũng không có thói quen cầu cạnh ai, ngay cả việc bị sát khí không chế quanh năm hắn cũng cắn răng chịu đựng một mình. Thiên hạ có bao nhiêu quái sự, nếu cứ nhất nhất phải biết rõ mọi chuyện không phải là tự rước khổ vào thân.

Đi Tổ Châu, tìm tiên thảo, để Âu Dương tiên sinh luyện chế đan dược. Sau đó về Ô Mông Linh Cốc cứu mẹ. Đây là khát vọng lâu nay Bách Lý Đồ Tô luôn giấu kín trong lòng. Hắn đợi đã lâu, lâu tới nỗi thành tập quán.

Luôn cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, luôn cảm thấy phía trước còn hiểm trở gian nan vô vàn, luôn cảm thấy đời người ngắn ngủi, nếu trong lòng mang chấp niệm quá nhiều sợ rằng sẽ có lúc chịu không nổi mà ngã quỵ.

Những ngày tháng ở Thiên Dung thành, lẻ loi một mình tu luyện để áp chế sát khí trong cơ thể, bản thân thanh tĩnh mà trong lòng sầu muộn càng nhiều. Xuống núi rồi ngược lại hắn được kết bạn, được ngao du bốn bể, hạ Hoàng lăng, lên tiên đảo, mặc dù cũng có cãi vã nhưng không phải gì to tát, mọi người ở chung mấy tháng khúc mắc cũng tự động biến mất, ngay cả sát khí của hắn cũng có dấu hiệu chậm lại. Tuy là mồng một vẫn còn phát tác nhưng hắn không thấy bất thường chỗ nào, trái lại nội tâm luôn kiên định, khí tức cũng thông thuận.

Mỗi một ngày, mỗi một sự kiện, đối với Bách Lý Đồ Tô mà nói đều rất trân quý. Hắn đều nhớ kĩ, chỉ là không nói ra với người khác mà thôi.

Luôn giữ trong lòng, không phải không muốn nói, mà là không biết nói sao.

So với ngày tháng ở Thiên Dung thành thì, quái sự hắn vẫn gặp thường xuyên, hơn nữa đều là từ một người phát sinh ra cả. Bách Lý Đồ Tô cau mày đứng giữa quảng trường Long Tiêu cung mờ mịt nhìn bốn phía, hắn nhớ tới Phương Lan Sinh thì đã thấy đầu ẩn ẩn đau. Hắn thật sự không hiểu nhiều về Phương Lan Sinh, cũng chưa từng thấy y tỏ ra đặc biệt thích thú thứ gì, vậy mà hôm nay…

“…”

Bách Lý Đồ Tô không rõ mình nghĩ sao về Phương Lan Sinh nữa, vốn thấy y rất phiền chán, huyên náo, nhiều chuyện. Nhưng không biết từ bao giờ, như có bàn tay vô hình nào đó sắp đặt bọn họ nhất định phải quấn vào một chỗ. Ban đêm ngất xỉu phải xỉu trước cửa phòng y, rồi mộng du cũng phải chạy đi tìm y. Phương Lan Sinh trước đây cũng hay đi sau nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chỉ là lúc hắn quay đầu lại đối phương lập tức trốn tránh.

Vì hắn mà nấu cháo, giúp hắn vá quần áo, có lúc đối với hắn giận dữ phát hỏa như thể hắn gây ra đại tội gì với y, lại có khi lén lút để cháo lại phòng hắn, dù y chưa từng thừa nhận…

Trí nhớ Bách Lý Đồ Tô rất tốt, hắn nhớ kĩ mọi việc, chỉ là hắn không nói ra, nên người khác đều nghĩ là hắn không biết, hoặc là biết nhưng không thèm quan tâm. Chỉ là dù hắn nhớ kĩ từng chuyện một, nhưng không phát hiện ra điểm nào bất thường, chỉ âm thầm nghĩ, Phương Lan Sinh đối với hắn, có chút quan trọng.

Ít nhất là quan trọng hơn so với hắn vẫn nghĩ.

Quan trọng đến mức hắn thường thường lại nhớ tới y, đi trên đường hơi chút lại lo lắng y có an toàn hay không, thấy y lên tiếng thì chăm chú nghe, không như ban đầu chẳng thèm để vào mắt.

Mỗi sáng tỉnh dậy, cũng không còn hốt hoảng tìm cách chạy trốn.

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn bàn tay mình, bàn tay này ở ban đêm, tại thời điểm Bách Lý Đồ Tô không nhớ gì từng ôm lấy Phương Lan Sinh, như thể nó tự có ý chí mà làm việc ấy.

Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại phát hiện, hắn thật ra không quá bài xích chuyện này.

Cả người Phương Lan Sinh mang một mùi hương đặc trưng, nhàn nhạt như mùi đàn hương trầm tĩnh yên lặng, nhưng thật ra mùi hương này lại khác xa con người của y. Bách Lý Đồ Tô vội lắc đầu.

“Ta đang suy nghĩ gì vậy.”

Hắn quay người trở lại, nửa đường mơ hồ nghe có tiếng nhạc từ xa truyền đến làm hắn dừng lại cước bộ, dỏng tai lên chăm chú nghe, bởi âm điệu này gần giống với tiếng đàn tiên nhân trong mộng.

Hắn yên lặng đứng tại chỗ nghe một lát, rồi xoay người theo bậc thang dài vào Long Tiêu cung, chưa tới gần đàn Không tự phát ra tiếng nhạc đã thấy Long nữ Khởi La đứng cách đó không xa.