Tô Dương Quang, Lại Đây Anh Hôn Một Chút

Chương 3




3

Tô Dương Quang không phải là một người câm.

Nghe người lớn kể lại rằng ba mẹ của cô là những vị cảnh sát giỏi khiến người khác phải nể phục, họ đã bắt được rất nhiều tội phạm. Tuy nhiên cũng vì thế mà rất nhiều người tìm bọn họ để báo thù.

Ngày đó cả nhà bọn họ đi chơi xuân không may gặp phải mai phục. Vốn đang chơi trốn tìm, chỉ là Tô Dương Quang trốn trong bụi cỏ rất lâu cũng không thể chờ được ba mẹ mà lại chờ được tiếng súng vang lên.

Vén bụi cỏ ra, cô nhìn thấy ba mẹ đã bị trúng đạn. Mẹ Tô nghe thấy tiếng động liền ra hiệu cho cô đừng bước ra.

Lúc chú cảnh sát chạy đến tìm cô, cô đã ngất xỉu trong bụi cỏ vì bị hoảng sợ quá độ. Ba mẹ Tô mất máu quá nhiều thế nên đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Tận mắt chứng kiến ​​cái chết của ba mẹ cộng thêm tuổi còn quá nhỏ nên Tô Dương Quang bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô không chịu mở miệng nói chuyện lần nào nữa.

Ông nội Tô dự định thay đổi hoàn cảnh sống mới cho cô thế nên đã đưa cô đến thành phố nhỏ ở phía Nam này.

Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Dư Tư Giác đã đến nhà họ Tô.

Ông nội Tô đã ra ngoài bày quầy hàng, Tô Dương Quang còn đang mơ màng ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Dư Tư Giác ngồi cạnh mép giường. Cơn buồn ngủ bay đi mất vài phần, cái đầu nhỏ bù xù bò dậy, yên lặng nhìn cậu.

“Từ hôm nay trở đi em luyện đọc buổi sáng cùng anh được không?”

Cô cái hiểu cái không gật đầu. Cậu ôm cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô rồi ra hiệu để cô đánh răng.

“Xem con mèo mướp nhỏ này, Tô Dương Quang ngủ chảy cả nước miếng kìa.”

Cô ngượng ngùng cười, cầm lấy khăn lông anh đã vắt khô để lau mặt, cẩn thận lau sạch vết nước bên khóe miệng.

“Để anh giúp em buộc tóc. Em muốn kiểu đuôi ngựa hay thắt bím? Thôi quên đi, buộc đuôi ngựa nhé, tương đối đơn giản.”

“…”

Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía Đông, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng từ trong sân truyền ra đón lấy làn gió ban mai, trôi về khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

“Dương Quang, đọc theo anh nào – Tiểu thì bất thức nguyệt/ Hô tác bạch ngọc bàn/Hựu nghi Dao Đài kính/ Phi tại bạch vân đoan. (*)

(*) Đây là bài thơ “Cổ lãng nguyệt hành” của Lý Bạch.

Các thím ra ngoài mua đồ ăn đi ngang qua, nhìn thấy cậu nhóc nhà họ Dư tính tình ngang bướng đang dạy cháu gái của nhà họ Tô đọc thơ, nhịn không được che miệng mừng thầm: “Bà xem, con trai phải nuôi chung với con gái, dù tính nết có ầm ĩ đến đâu cũng có thể kiềm lại được.” 

“Chứ gì nữa? Gần đây A Giác thật sự rất ngoan. Vài ngày trước, lúc gặp tôi còn tặng cho tôi hai trái xoài to. Bà nói xem nếu đặt việc này vào lúc trước thì làm gì có khả năng, nó không gây chuyện là đã phải cảm ơn trời rồi!”



Xuân đi thu đến, năm này sang năm nọ, thời gian trôi nhanh như đôi chân dài chạy thoăn thoắt. Nháy mắt Tô Dương Quang và ông nội đã ở Nam Thành hơn tám năm.

Mà Dư Tư Giác đã đọc cho cô nghe ba nghìn bài thơ vào buổi sáng, từ “Tiểu thì bất thức nguyệt/ Hô tác bạch ngọc bàn” của Lý Bạch rồi đến “Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ/ Quy khứ/ Dã vô phong vũ dã vô tình” của Tô Thức, gần như lần nữa học thuộc tất cả các bài thơ Đường.

Tô Dương Quang dùng chữ viết nhỏ nhắn đẹp đẽ chép lại những bài thơ này, hiện tại đã thành một tập thơ dày.