Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 76




Trình Cẩm gọi cho Khuất Dược, truy hỏi hắn mật khẩu lối thoát hiểm thông lên tầng trệt từ nơi làm lễ trao thưởng do ai tiết lộ.

Khuất Dược đánh trống lảng với Trình Cẩm cả nửa ngày mới nói, “Chuyện mật khẩu cậu chỉ cần biết không có ai chính thức tiết lộ là được, chuyện này bỏ qua đi thôi.”

Mật khẩu không bị tiết lộ chính là không có kẻ phản bội, nhưng cửa lại bị mở cho nên đã được lãnh đạo phê chuẩn mới mở? Có lẽ ai đó đang thi hành nhiệm vụ, rất rõ ràng, nhiệm vụ lần này thất bại.

Trình Cẩm hỏi, “Ai để lại cục diện rối rắm?”

Khuất Dược nói, “Đều là người nhà, so đo nhiều làm gì.”

“Tôi thu dọn giúp, không thành vấn đề, nhưng chuyện này là làm ra như thế nào? Để người của mình bị giết trên địa bàn của mình? Đầu óc người làm chuyện này dùng đựng nước à?”

Khuất Dược ho khan, “Tôi tưởng chỉ có Dương Tư Mịch nói mấy lời này.”

Trình Cẩm nghe tiếng nói như đang đến gần bèn ngẩng đầu, Khuất Dược đang đi đến bàn làm việc của anh… Người ở ngay đây còn gọi điện thoại làm gì?

Khuất Dược không đến một mình, Cao Minh Châu cũng đi cùng hắn.

Ngụy Thanh đi đến, “Phó Bộ trưởng Khuất, cục trưởng Cao.”

Khuất Dược nói, “Tiếp đãi cục trưởng Cao cho tốt.”

Sau khi Ngụy Thanh và Cao Minh Châu đi xa, Khuất Dược cười với Trình Cẩm, “Lão Cao lắm miệng quá, vừa khéo cậu gọi tới, nghe ông ấy lải nhải còn không bằng nói chuyện phiếm với cậu.”

Trình Cẩm nói thẳng việc chính, “Nếu người bộ An ninh không có vấn đề, vậy thật ra là các ông sẩy tay giết chết Vệ Lập Quần?”

Khuất Dược nhíu mày, “Đừng nói thế, khóa cửa nhà vẫn có khả năng bị trộm. Lần này chỉ là sai sót, không ai có thể đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này, cũng không ai muốn nhìn thấy bên cạnh mình có người chết, nói thật, ngoài vị này nhà cậu, tôi không biết ai khác trong bộ An ninh cảm thấy người chết là chuyện thú vị.”

Vẻ mặt Trình Cẩm lúc này đã trầm xuống, “Có khóa cửa nhà cũng không đề phòng được chính các ông mở cửa dẫn sói vào nhà. Ngoài ra, tôi không thích người khác đánh giá “vị này nhà tôi” như vậy.”

Khuất Dược rất tự nhiên nói, “Tôi xin lỗi, không có lần sau.”

“…” Trình Cẩm trầm mặc, quả nhiên là người có thể lên làm phó Bộ trưởng đúng là có thể duỗi có thể co.

Dương Tư Mịch nói, “Điện thoại di động của ông không tồi.” Hắn nói tất nhiên không phải điện thoại Trình Cẩm.

Khuất Dược nhìn hắn, bất đắc dĩ cười, gọi về văn phòng, cho người thao tác từ xa để xóa mọi thứ trong di động, sau đó đặt di động lên bàn, đẩy tới trước mặt Dương Tư Mịch, “Cho cậu chơi.”

Dương Tư Mịch lại đẩy di động tới trước mặt Trình Cẩm.

“… Tư Mịch, anh không thiếu điện thoại.”

“À.” Dương Tư Mịch cầm di động lên, tay giương về phía sau, di động chuẩn xác rơi vào thùng rác cách đó mấy mét.

Vẻ mặt Khuất Dược bình tĩnh không nổi một gợn sóng.

Trình Cẩm thở dài, “Tư Mịch, đừng ném đồ lung tung.”

Dương Tư Mịch nói, “Rác hai người không muốn cũng không thể ném vào thùng rác sao?”

Cơ mặt Khuất Dược cuối cùng không bị khống chế mà giật giật…

Sau đó Khuất Dược nói với Tạ Minh, “Tôi bị Dương Tư Mịch ghét.”

Tạ Minh đang xem văn kiện, chẳng thèm ngẩng đầu, “A, cậu thật vinh hạnh.”

“Thật đấy, cậu ấy ném di động của tôi đi rồi.”

Tạ Minh ngẩng đầu nhìn hắn, “Nó đâu có ném cậu đi.” Nói xong thì cúi đầu tiếp tục xem vặn kiện.

Khuất Dược nói, “Chị biết Trình Cẩm nói gì cậu ấy không? Tư Mịch, đừng ném rác lung tung.”

Hắn bắt chước giọng điệu bất đắc dĩ của Trình Cẩm.

Tạ Minh cười, “Cậu không lừa được tôi đâu, Trình Cẩm sẽ không nói chuyện như thế, cậu ấy rất hàm súc.”

“Lần này chị sai rồi.” Khuất Dược nói, “Cậu ấy mất khống chế, rất tức giận, nói chúng ta giết chết Vệ Lập Quần.”

Tạ Minh nói, “Cậu im ngay, tôi không muốn biết chi tiết…” Nhưng bà đã chậm.

Khuất Dược đã nói, “Đây là chuyện tốt của cục Chín đó, tôi không tham dự chút nào hết.”

“Cục Chín?” Tạ Minh nhíu mày, cục Chín là đơn vị phòng gián điệp chủ quản ngoại giao đồng thời giám sát tổ chức phản động trong nước và cơ quan nước ngoài, là cục có quan hệ tốt nhất với tổ đặc án.

“Khuất Dược, cậu đang làm gì, cậu muốn khiến tổ đặc án mất đi tất cả đồng minh sao, cậu muốn cô lập họ, đúng không? Tôi nói sao phiền phức của tổ đặc án mãi không dứt chứ. Cậu nói đi, tại sao muốn làm vậy?”

Khuất Dược nói, “Cuối tháng có buổi tổng kết, đến lúc đó sẽ thảo luận chuyện tổ đặc án, chị nói phải làm sao mới có thể khiến trên hai phần ba đồng ý không cải tổ tổ đặc án? Tôi cho rằng quan trọng nhất chính là đảm bảo tổ đặc án chỉ tra án, công bằng vô tư tra án, như vậy mọi người mới tín nhiệm họ. Còn Trình Cẩm có mất trí nhớ hay không thì không quan trọng lắm, chỉ cần trí thông minh vẫn còn, thứ trong đầu không biến thành nước là được.”

Tạ Minh nhớ tổ đặc án còn quậy một trận với cục Khoa học Kỹ thuật, bà thì ở trong tối xem náo nhiệt… Chuyện cục Khoa học Kỹ thuật Khuất Dược chắn chắn cũng thò một chân.

Tạ Minh khó thở, mắng, “Trong đầu cậu mới là nước! Cậu chuyên gia xen vào việc của người khác, vẽ rắn thêm chân, thành sự không có, bại sự…”

Khuất Dược nói, “Chị có thể đừng dùng từ xấu hình dung tôi nữa không? Tôi hay nói tôi không phải người tốt tính mà.”

Tạ Minh hít một hơi thật sâu, “Tôi cũng vậy. Mời về văn phòng của cậu đi, không tiễn!”

Khuất Dược tự giễu nói, “Không sao, tôi cũng không phải người ham tiếng tốt.”

Tạ Minh không tiếp lời nhưng vẻ mặt đã dịu xuống một chút.

Lúc này Trình Cẩm đang nói chuyện với Cao Minh Châu trong phòng tiếp khách, anh hỏi Cao Minh Châu, “Ông và Vệ Lập Quần nói chuyện gì?”

Cao Minh Châu nói, “Chỉ tán gẫu thôi. Chúng tôi không trò chuyện nội dung gì mang tính thực chất.”

Trình Cẩm thở dài, “Ông chắc chắn?”

Đã trễ thế này, cần gì lãng phí thời gian của mọi người, nói xong sớm về ngủ sớm không tốt sao? May mà ghế sofa ở phòng tiếp khách không tệ, Dương Tư Mịch hình như nằm thoải mái lắm.

Từ sau khi đi vào, Cao Minh Châu chưa từng nhìn thẳng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, bây giờ ánh mắt càng thêm rời rạc, “Tôi chắc chắn.”

Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, không cần hỏi ông ta, ông ta sẽ không thừa nhận lúc đó đang nói xấu anh với Vệ Lập Quần.”

“Cậu đừng nói lung tung!” Cao Minh Châu mặt đỏ tới mang tai.

“Xin đừng để ý.” Trình Cẩm nói, “Tôi chỉ muốn biết Vệ Lập Quần có nghe ngóng hạng mục nghiên cứu của Thích Văn Thanh từ ông hay không?”

Cao Minh Châu lắc đầu, “Không phải tôi nói cho cậu ta biết, cậu ta biết từ trước rồi, chẳng những biết Thích Văn Thanh đang nghiên cứu cái gì mà còn biết các cậu là người bị hại, với lại cậu ta tự xưng là bạn hai cậu, tôi tưởng hai cậu nói chuyện đó cho cậu ta biết.”

Trình Cẩm không tiếp lời, anh cười nói với Cao Minh Châu, “Được rồi. Vô cùng cảm ơn ông đã đến hỗ trợ.”

Cao Minh Châu biết đây là ý tiễn khách, ông ta khẽ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi.

“Chúng tôi quả thực không nói chuyện gì mang tính thực chất, ít nhất tôi không nói cho cậu ta bất kỳ chuyện gì không được phép bàn tán ở ngoài, ngược lại, cậu ta vẫn muốn thuyết phục tôi ủng hộ Thích Văn Thanh nghiên cứu.”

“Được, chúng tôi hiểu rồi. Tư Mịch?” Trình Cẩm muốn kéo Dương Tư Mịch cùng đi tiễn Cao Minh Châu.

Cao Minh Châu phất tay, “Không cần tiễn.”

Lúc mở cửa ông ta lẩm bẩm, “Thích ghế sofa, đây là ái vật? Thảo nào muốn đến cục Khoa học Kỹ thuật đặt hàng ghế sofa bơm hơi…” Cửa bị đóng lại, âm thanh biến mất.

Dương Tư Mịch nằm trên ghế sofa, “Ngớ ngẩn, ông ta căn bản không biết ý nghĩa của ái vật, ái vật là một trong các hình thức biểu hiện của lệch lạc tình dục…”

Trình Cẩm ngăn cản nói, “Tư Mịch.”

Dương Tư Mịch cố chấp tiếp tục, “Lệch lạc tình dục chính là biến thái, ái vật là một trong số đó, người bệnh sẽ nhiều lần sử dụng đồ vật phi nhân loại để đạt được ảo tưởng và hưng phấn. Hình thức biến thái tương đối nổi tiếng có ái nhi, cuồng để lộ, bạo dâm…”

“Được rồi, Tư Mịch…” Trình Cẩm cúi đầu hôn người nằm trên sofa.

Lúc hai người tách ra, tư thế đã hoàn toàn thay đổi, Trình Cẩm tựa vào ghế cười đẩy Dương Tư Mịch đang cởi nút áo anh, “Tư Mịch, tỉnh lại, chúng ta đang ở văn phòng, không phải ở nhà.”

Dương Tư Mịch rầu rĩ không vui gục xuống vai Trình Cẩm, “Em muốn về nhà.”

Trình Cẩm cười nói, “Chúng ta đi xem có manh mối mới hay không trước, không có thì về nhé.”

Đã có manh mối mới, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vừa về đến phòng làm việc chung, Tiểu An liền nói, “Lão đại, tra được người ở cùng Hàn Bân là ai rồi, anh ta tên Vệ Đông, họ hàng xa cùng tộc của Vệ Lập Quần.”

Trình Cẩm hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Còn ạ.” Tiểu An đưa mấy tờ giấy cho Trình Cẩm, “Lão đại, đây là kết quả em xâm nhập kho dữ liệu mã hóa.”

Du Đạc nhìn quanh bốn phía, nhỏ tiếng nhắc nhở Tiểu An, “Em nói nhỏ chút, bằng không chờ tổng bộ phái người xuống điều tra, em sẽ hối hận.”

Trình Cẩm nhìn sơ yếu lí lịch Vệ Đông, anh ta là nhân viên làm việc bên ngoài của cục Chín.

Trình Cẩm nhìn Du Đạc, “Có dò hỏi chú Mạc Vệ Đông là người thế nào chưa?”

Du Đạc đã hỏi Mạc Lưu Niên, trả lời rất trôi chảy, “Chú Mạc nói chỉ có thể bảo đảm người cục họ sẽ không bán nước, chuyện khác thì không thể bảo đảm. Bên họ phụ trách các vụ gián điệp tính chất khác nhau, chú Mạc thường thiên về thương mại, Vệ Đông chủ yếu là cơ mật chính phủ.”

Trình Cẩm gật đầu, “Hai người làm tốt lắm. Được rồi, không sớm nữa, về nghỉ trước, ngày mai tra tiếp.”

Tiểu An vội giơ tay, “Nhưng em chưa nói xong, quán Một Đóa Hoa Đào Trắng đó.”

“Nói.”

“Quán bar giải trí này do công ty trách nhiệm hữu hạn Trường Vận đầu tư, nhưng mà công ty này hình như trong sạch, không tra được sơ hở gì.”

Trình Cẩm nói, “Tiếp tục tra.”

Du Đạc nói, “Em tra được một chuyện, sau khi Vệ Lập Quần gặp chuyện, chức vị của anh ta được Lưu Bội tiếp nhận. Lưu Bội ban đầu có thể đến nơi khác làm trưởng phòng nhưng chị ta khăng khăng ở lại thủ đô, ở đây ít vị trí trống – ý em là chức vị có thực quyền, chị ta chỉ có thể đợi có chỗ trống để thuyên chuyển công tác, đợi nhiều năm rồi.”

Trình Cẩm gật đầu, “Rất tốt. Còn gì nữa?”

Du Đạc và Tiểu An cùng lắc đầu.

Trình Cẩm cười nói, “Vậy về nhà nghỉ ngơi, ngày mai đi làm đúng giờ.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi về trước.

Du Đạc và Tiểu An nhìn theo bóng lưng họ rồi liếc nhau, về nhà nghỉ ngơi là chuyện hết sức bình thường nhưng sao lại có cảm giác không đúng ở đâu đó?

Vì đã quen tăng ca suốt đêm sao?